Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2 : Nắm tay nhau quỳ dưới tuyết

Nghe nói vì chuyện thái tử chỉ cho ta danh phận lương ái mà hoàng đế nổi trận lôi đình bắt phạt hắn quỳ ở ngoài điện cả đêm, thực ra thì chính xác lời hoàng đế là: "Hãy quỳ đến khi nào biết sai thì thôi."

Ta vốn không phải kẻ nhiều chuyện nên những chuyện không liên quan đến mình thì cũng chẳng để tâm làm gì cho mệt não. Tỳ nữ Xuân Đào biết chuyện đó cứ một hai khuyên ta tiến cung mang áo khoác cho Mạc Tử Triệt nhưng ta kiên quyết không nghe. Có người phạt thì phải có người chịu phạt, nếu như ta làm những chuyện như vậy há chẳng phải là cố ý làm cho lời hoàng đế Bắc Mạc nói không còn trọng lượng hay sao. Sống bên cạnh hoàng đế thì phải nắm được điều này nếu không cái đầu trên cổ cũng sẽ trở thành tạm bợ mà thôi.

Đến tối muộn, tầm giờ cuối giờ tuất, ta bị hoàng hậu gọi vào cung. Phượng nhãn vừa thấy ta liền lườm một cái nhìn rõ sợ, ta vội vội vàng vàng cúi mặt ngăn cản bản thân nhìn vào đôi mắt đó của hoàng hậu. Sau khi ta hành đủ mọi lễ nghi, hoàng hậu mới nói mấy lời quở mắng. "Ngươi còn không biết đường mang áo đến cho Triệt Nhi hay sao? Chẳng lẽ chuyện này cũng phải để bổn cung nhắc nhở?" Nói rồi phượng nhãn đánh về phía tỳ nữ thân cận đứng bên cạnh. Tỳ nữ đó hiểu ý mang một chiếc áo choàng dài đưa cho ta.

Ta từ nhỏ đến lớn đều ở phương nam nên đối với áo choàng có cổ áo bằng lông thú thì có chút hứng thú. Ta nhận lấy chiếc áo choàng bằng hai tay, mắt không thể dời khỏi chiếc cổ áo bằng lông thú đen huyền kia. Mãi đến khi hoàng hậu đuổi ta bằng câu "Còn không mau đến trước Thái Hòa điện?" thì ta mới giật mình hành lễ trước khi quay lưng đi.

Tề Quốc cùng những lời nói cay nghiệt của các ca ca tỷ tỷ đã hun đúc cho ta một tinh thần chịu nhịn cao nên ra khỏi cung của hoàng hậu là ta quên luôn mấy chuyện đó, tay chỉ sờ sờ cổ áo choàng hoàng hậu ban trong thích thú. Ta biết là hoàng hậu không vừa lòng với ta nhưng ta cũng đâu cần sự bằng lòng của bà ta. Ta ăn cơm của đông cung, uống nước của đông cung chứ có động đến đồ ăn thức uống của bà ta đâu mà cần bà ta yêu thương, người mà ta cần lấy lòng lúc này là Mạc Tử Triệt mới đúng. Nghĩ vậy, ta nhanh nhanh chóng chóng chạy đến Thái Hòa điện mang theo áo choàng lông thú.

Mạc Tử Triệt vẫn đang quỳ ở đó nhìn vào trong điện bằng ánh mắt kiên định, ta rất thích ánh mắt đó của hắn nên đứng ngây ra mất một lúc để nhìn. Mãi đến lúc Xuân Đào đẩy đẩy tay ta, ta mới bừng tỉnh. Ta hất hàm nói với Xuân Đào. "Ngươi ra khoác áo cho thái tử điện hạ đi, ta không muốn làm chàng thấy chướng mắt." Lời nói của ta rõ ràng có ý hờn trách hắn không chịu lập mình làm chính phi nhưng may mà giọng nói bình thản của ta khiến nó không trở nên quái lạ.

Tỳ nữ Xuân Đào có vẻ hơi lúng túng nhưng cuối cùng vẫn cầm áo choàng đi về phía thái tử. Dù muốn hay không thì ta vẫn là chủ nhân của nàng ta, nghe theo lời ta thì còn có thể yên thân, bằng không ta không dám chắc mình sẽ làm những gì. Có lẽ nha đầu Xuân Đào hiểu được lý lẽ đó. Đúng lúc Xuân Đào bước một bước về phía Mạc Tử Triệt thì ta nghe thấy hắn nói. "Các người cút về hết cho ta."

Đang định dẫn đám người của đông cung quay trở về thì hắn lại mở miệng nói rằng mình ta sẽ phải ở lại đây cùng với hắn. Trời thì rõ lạnh, tuyết rơi cũng đã được mấy canh giờ rồi mà hắn lại bắt ta ở đây cũng hắn. Ta ấm ức tiến về phía hắn. Đại Tề ở phương nam làm sao lạnh như Bắc Mạc này chứ mà nếu có lạnh đi chăng nữa thì công chúa như ta sao chịu nổi cảnh đứng dưới tuyết cả đêm được. Quan trọng hơn là ta vốn nghĩ tiến cung lần này cũng là ngồi trong nhà có túi sưởi ấm áp nên chẳng thèm khoác thêm áo. Ở ngoài trời thế này chắc ta chết mất.

Ta cúi xuống khoác áo cho Mạc Tử Triệt, xong rồi nhìn hắn. "Ta muốn quay về."

"Nàng dám quay về, ta cho nàng sống không yên."

"Rốt cục thì chàng muốn cái gì?"

Hắn không nói lời nào chỉ ngước lên nhìn ta, gương mặt hắn nhợt nhạt nhưng vẫn còn nét anh tuấn, râu dưới cằm cũng đã lún phún mọc ra, những hạt tuyết điểm trên mái tóc đen huyền như nhung của hắn khiến ta liên tưởng đến những hạt trân châu nho nhỏ tỏa ra thứ ánh sáng ngọt ngào hơn mật. Mạc Tử Triệt vốn dĩ đã anh tuấn phi phàm nay lại càng thêm phần mị hoặc.

"Để ta lấy dù che cho chàng." Ta xuống nước dùng giọng nhỏ nhẹ lấy lòng.

Mạc Tử Triệt chẳng biết nghĩ cái gì mà tự dưng lại cười với ta. Sau đó hình như nhận ra nụ cười đó hơi thiên cưỡng nên hắn lại bày ra cái bộ mặt lạnh lùng nói. "Không cần phức tạp như thế." Ta nghe thấy hắn nói vậy liền có chút niềm tin rằng sẽ được về ôm chăn bông mà ngủ một giấc nhưng nghe thấy Mạc Tử Triệt hừ lạnh một cái liền thấy không ổn. "Nếu như muốn lấy lòng ta, nàng chỉ cần quỳ xuống cùng với ta thôi."

Ta tức giận. "Chàng bị phạt mắc mớ gì ta phải cùng quỳ với chàng chứ?"

Mạc Tử Triệt không đáp trả mà chỉ lặng lẽ cầm lấy tay của ta mà kéo xuống. Ta không thể chống cự liền quỳ xuống bên cạnh hắn. Để đầu gối tiếp xúc với tuyết còn hơn là cả nguời chạm vào tuyết. Năm ngón tay của Tử Triệt đan chặt vào năm ngón tay của ta khiến ta nhớ đến Bạch Bát.

Ngày trước, chàng từng hỏi ta rằng vì sao bàn tay của người ta lại có bốn khe. Lúc nghe Bạch Bát hỏi như vậy, ta chẳng biết trả lời thế nào liền lắc đầu nói không biết. bạch Bát cầm lấy tay của ta, chàng giơ lên trước mặt ta sau đó đan năm ngón tay của mình vào năm ngón tay của ta và nói một câu mà ta mãi chẳng quên được.

"Là để năm ngón tay của người khác đan chặt vào mãi mãi không buông." Ta như nghe thấy bên tai tiếng nói của chàng nhưng mà có lẽ đó chỉ là ảo giác mà thôi, Bạch Bát sao có thể ở Bắc Mạc chứ? Ta tự cười bản thân sau đó quay sang nhìn Mạc Tử Triệt mới phát hiện ra rằng hắn đang nhìn ta rất chăm chú.

Người ta thường nói rằng nếu như ai đó trộm nhìn người khác, phản ứng đầu tiên khi bị phát giác là quay mặt đi nhưng Mạc Tử Triệt không phải là người thường, hắn bị ta phát giác lại còn nhìn ta chăm chú hơn như thể ta có dính nhọ trên mặt vậy.

"Sao lại cười?"

"Không nói cho chàng biết. Mà chàng nhìn ta làm gì? Có gì mà nhìn chứ?"

"Không nói cho nàng biết."

Ta nghĩ rằng không nên đấu khẩu với con người này nên quay mặt đi hướng khác. Một lát sau, ta cảm thấy trên mình có thứ gì đó mềm mềm. Thì ra là chiếc áo choàng có cổ may bằng lông thú mà ta theo lời hoàng hậu mang đến. Có lẽ Mạc Tử Triệt khoác nó cho ta vì sợ ta bị lạnh. Chẳng hiểu hắn khoác nó cho ta kiểu gì trong khi tay vẫn nắm chặt tay của ta.

"Khương Thiện, có ai từng nói với nàng rằng nàng rất xinh đẹp không?"

Ta bất chợt cảm thấy có chút vui vui. Thực ra thì tất cả nữ nhân đều vui khi có người nói rằng họ đẹp, ta cũng chẳng phải là ngoại lệ. Định bụng giả vờ không nghe rõ để Mạc tử Triệt nói lại nhưng lúc ta quay sang "Hả?" một tiếng thì thấy mặt hắn thoáng chút bối rối. Không nghĩ nhiều, ta mở miệng. "Chàng nói gì, ta nghe không rõ."

"Nàng lạnh đến mức bị ảo giác sao?" Mạc Tử Triệt nhếch khóe miệng lên một cái khiến ta tức muốn chết. Rõ ràng khi nãy còn khen ta xinh đẹp mà giờ đã trở mặt rồi. Hắn làm thái tử thật quá lãng phí rồi, loại người như hắn đáng nhẽ phải làm nghề nướng bánh đa mới phải. Thế mà lại còn nhìn ta đầy khinh bỉ nữa chứ.

"Rõ ràng chàng nói" Ta mới nói được như thế đã bị Mạc Tử Triệt chặn họng. "Có cần ta phải đích thân buộc dây áo cho nàng không?" Nói rồi đưa tay lên buộc dây áo cho ta. Hắn chỉ dùng một tay vẫn có thể buộc dây áo cho ta, còn là hình nơ con bướm rất đẹp nữa. Ta nhìn mặt hắn thấy không giống như diễn kịch nên đoán rằng chắc mình lạnh quá sinh ảo giác thật. Chẳng phải lúc trước ta còn nghe thấy giọng của Bạch Bát sao, có lẽ đúng là do quá lạnh rồi.

Ta không nghĩ gì nữa cả, một lúc sau thì do quá buồn ngủ nên ngủ gục lúc nào không hay. Bên tai văng vẳng tiếng ai đó trầm trầm bổng bổng tựa như thực lại tựa như ảo. Người đó nói gì ta cũng chẳng biết nữa, chỉ biết rằng kẻ đó nói rất nhiều, rất nhiều nhưng do quá mệt mỏi, ta chẳng thể nào nghe được mà cứ thế chìm xuống tận cùng của mặt hồ tiềm thức. Vùi mình xuống làn nước lạnh lẽo của hồ nước tiềm thức kia, ta mới nhận ra cuộc sống của mình thực quá mệt mỏi. Làm hài lòng người khác, chẳng lẽ cuộc đời của ta chỉ có vậy? Không phải vì làm hài lòng phụ vương, ta sao phải đến Bắc Mạc này? Không phải làm hài lòng hoàng hậu, ta sao phải mang áo đến cho Mạc Tử Triệt? Không phải làm hài lòng hắn, ta sao phải quỳ cùng với hắn dưới tuyết? Còn những ai nữa, còn những ai sẽ ép ta phải làm việc ta không muốn nữa đây?

Lúc ta mở mắt ra được thì đã không còn ở trước cửa điện Thái Hòa nữa, thái tử cũng chẳng thấy đâu cả. Ta đang nằm trên giường của mình ở đông cung. Bàn tay vẫn đan chặt lấy bàn tay của ai đó. Lúc quan sát kỹ mới thấy người đang gục mặt trước giường của mình là Mạc Tử Triệt. Chẳng lẽ hắn vẫn luôn nắm tay ta không buông sao? Trên đời này làm gì có kẻ nào ngốc nghếch đến như thế. Một tỳ nữ lạ mặt thấy ta tỉnh rồi định bụng gọi Mạc Tử Triệt dậy nhưng ta không cho phép. 

Ta khẽ động tay một cái hi vọng có thể rút tay khỏi tay Mạc Tử Triệt nhưng lại làm hắn tỉnh dậy. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt mệt mỏi quá độ khiến ta cảm thấy có lỗi vô cùng. Tóc của hắn lúc này có chút rối, bọng mắt cũng nhìn khá rõ, râu thì mạc đầy cằm, nhìn hắn lúc này thấy thật tức cười. Ta còn chưa hỏi gì thì Mạc Tử Triệt đã kể lể. "Nàng không chịu buông tay ta ra, khiến ta phải ở đây, ngủ không ngủ được, chầu sớm cũng nghĩ mấy buổi rồi. Nàng không cảm thấy có lỗi sao?"

"Ta đâu có ép chàng ở lại? Chàng không biết gỡ tay ta ra sao?"

"Gỡ không được, hơn nữa lúc đó nàng còn luôn miệng nói gì mà năm ngón tay đan chặt vào nhau mãi không buông." Nói đến đó hắn chợt nở ra nụ cười nhìn quái gở vô cùng. "Có thật là nàng muốn năm ngón tay này đan chặt vào năm ngón tay của nàng mãi không buông không?"

Ta "hừ" một tiếng. "Ta dù có nói thế cũng không phải là dành cho chàng. Mà nếu không vì chàng ép ta phải quỳ dưới tuyết, ta đã không đổ bệnh rồi. Tất cả là tại chàng hết."

Mặc Tử Triệt hừ một tiếng sau đó bỏ đi.

Các tỳ nữ chăm sóc ta nói rằng thái y vừa mới rời khỏi một khắc trước, nếu như ta có chỗ nào không khỏe có thể gọi quay lại nhưng ta cảm thấy như vậy thật là phiền liền lắc đầu ý nói không cần phức tạp như vậy. Đám tỳ nữ lấy khăn ấm lau trán cho ta sau đó lại chạy đi giặt lấy chiếc khăn khác. Họ nói rằng thái y bảo chỉ cần dùng khăn ấm chườm trên trán thì sẽ đỡ khó chịu. Đương nhiên ta cũng cảm thấy như vậy. Ta hỏi họ rằng có phải là Mạc Tử Triệt đã ở đây suốt không thì họ chỉ cười cười gật đầu nhưng ta cảm thấy có chút không đáng tin nên chẳng thèm tin.

Mãi đến tối, Mạc Tử Triệt mới quay lại thăm ta. Hắn đuổi hết đám tỳ nữ ra ngoài sau đó dùng ngón tay cứng như sắt của mình bóp má ta một cái rõ mạnh khiến ta suýt chút khóc thét. Thừa lúc miệng ta mở ta, hắn nhét một viên gì đó vào miệng ta sau đó dùng tay nâng cằm ta lên ép ta nuốt thứ đó nhưng ta đâu có ngu, nuốt cái thứ đó chắc gì ta có thể sống tiếp chứ.

Thấy ta vẫn không nuốt, hắn bóp mũi ta lại sau đó cúi xuống làm ra vẻ muốn hôn ta. Ta hoảng quá thét lên thế là mắc mưu hắn nuốt luôn thứ kia vào. Lúc này mới nhìn hắn ở khoảng cách gần, thấy hắn không còn như lúc sáng nữa. Tóc đã chải gọn gàng, long nhãn cũng có vẻ rất tinh anh rồi, râu cũng đã cạo sạch, hắn lại quay trở về với bộ dạng khí chất ngời ngời thường ngày rồi, ta cũng bớt cảm thấy có lỗi.

"Là thuốc, không phải là độc." Hắn chỉ nói vậy rồi cứ ngồi nhìn ta mãi khiến ta ngại gần chết. Từ nhỏ đến lớn chưa ai nhìn ta kỹ đến thế. Phương Vũ tuy được coi như là người thích ta nhất cũng chẳng bao giờ chăm chăm nhìn ta trong quãng thời gian đến từ một đến mười. Còn Bạch Bát, chàng có thích ta hay không thì ta không dám chắc. Hơn nữa lúc ở cùng nhau, chỉ có ta làm chăm chăm nhìn chàng chứ chàng hoàn toàn không nhìn ta lâu. Thế mà gã này có thể nhìn ta quãng thời gian dài hơn một khắc, không phải, là hơn hai khắc mới đúng chứ. Hắn cứ nhìn như thế không sợ mặt của ta cũ đi hay sao? Hắn có thể không sợ chứ ta lại rất sợ. Cứ tưởng tượng đến lúc quay về Tề Quốc gặp Phương Vũ mà hắn lại gọi ta hai tiếng 'đại thẩm' thì chẳng biết ta sẽ ra sao.

"Đừng nhìn ta như thế nữa."

"Ai thèm nhìn nàng, bổn điện hạ nhìn viên trân châu trên đôi bông tai của nàng."

Ta vừa cười vừa nói. "À thì ra chàng có hứng thú quái gở đó. Vậy ta sẽ tặng nó cho chàng."

Hắn mặt lạnh. "Này, không giống như nàng nghĩ đâu."

Thấy hắn như vậy ta càng cười đùa. "Chàng biết ta nghĩ gì hay sao?" Nói rồi ta ngồi dậy tựa lưng vào thành giường. Ta sau khi uống thuốc đã khỏe hơn rất nhiều rồi nên nằm mãi sẽ có cảm giác khó chịu. Lúc Mạc Tử Triệt chưa đến ta cũng định ngồi dậy nhưng đám tỳ nữ chăm sóc ta cứ ngăn cản. họ nói rằng thái tử sẽ không vui thế này, không vui thế nọ khiến ta rất khó chịu. Lúc này có hắn ở đây, ta ngồi dậy, bọn họ sẽ hiểu là hắn sẽ không bao giờ không vui vì chuyện ta ngồi dậy, dù cho giờ ta chạy ra ngoài trời để bệnh chết hắn cũng chẳng bận tâm ý chứ.

Thấy ta ngồi dậy, Mạc Tử Triệt đỡ ta dậy. Ta thì lại cứ chọc hắn. "Nếu chàng thích, ta sẽ tặng chàng một cây trâm bạc, một chiếc vòng mã não, một đôi hài thêu hoa."

"Ta, nàng" Hắn tức không nói lên lời rồi, thật là thú vị. Mất một lúc Mạc Tử Triệt mới lấy lại được bình tĩnh. Hắn đằng hẵng một tiếng sau đó trầm giọng nói. "Được, ta sẽ lấy nó." Nói rồi hắn đưa tay tháo đôi bông tay của ta ra. Lúc lấy hình như còn cố ý chạm bàn tay lạnh ngắt vào dái tay của ta khiến ta rùng mình một cái. Đồ nhỏ nhen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top