Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Chút cảm xúc đầu tiên

Từ sau cái đêm đi dự yến tiệc trong cung, ta ngồi lì trong phòng. Dù là Mạc Tử Triệt sai người đến gọi ta, ta cũng giả vờ ốm để khỏi phải đi. Ta chẳng phải là ngượng ngùng khi suýt chút thì bị hắn 'ăn' sạch sẽ, chẳng qua là ta còn đang bận làm hoa đăng. Sau tết nguyên đán, thời gian sẽ trôi đi vô cùng nhanh, nếu đến nguyên tiêu muốn đi thả hoa đăng thì nhất định phải chuẩn bị từ bây giờ.

Ở Tề Quốc tuy dân chúng không dư giả nhiều nhưng đêm nguyên tiêu nhất định đường phố phải sáng đèn, nam thanh nữ tú nhất định sẽ đổ ra đường. Các công tử nhất định sẽ nhân cơ hội này mà kiếm cho mình một hồng nhan tri kỷ, các cô nương vốn chỉ quẩn quanh khuê phòng cũng chỉ chờ dịp này được ra ngoài gặp gỡ. Ta nhớ ở Tề Quốc có một nơi chuyên làm các loại hoa đăng, cứ đến nguyên tiêu là sẽ chơi đoán chữ. Người thắng cuộc sẽ nhận được chiếc đèn đẹp nhất, lớn nhất. Phương Vũ mấy lần dẫn ta đến nhưng chẳng lần nào mang được giải thưởng về cả.

Bắc Mạc phồn hoa như vậy ắt hẳn ngày nguyên tiêu sẽ còn vui hơn nhiều. Nghĩ vậy nên ta háo hức vô cùng.

Cho đến ngày hai mươi chín tết, ta vẫn đang cặm cụi ngồi dán giấy vào hoa đăng. Đúng lúc ta sắp hoàn thành chiếc hoa đăng cuối cùng thì Xuân Đào hớt ha hớt hải chạy vào. "Không hay rồi nương nương."

Ta bị nàng ta làm giật mình khiến cho mũi kéo đâm luôn vào ngón tay. Một giọt máu đỏ thắm giỏ xuống giấy. Ta bị đau nên cau mày nhìn Xuân Đào ý trách móc nhưng khi nghe nàng ta nói đến Mạc Tử Triệt liền không bình tĩnh được mà vơ vét hết hoa đăng trên bàn nhét vào một chiếc túi. Còn chưa kịp thu dọn xong thì hắn đã vào. "Bổn thái tử nghe nói nàng ốm nên đến thăm." Nói rồi nhìn ta bằng ánh mắt lấp lánh kiểu như rất vui khi nghe thấy tin ta bị ốm vậy. Ta thầm nghĩ chắc mục đích chính của con người này đến đây là xem xem ta đã bị bệnh chết chưa chứ chẳng tốt đẹp gì.

Nhìn một lượt, hắn nhếch khóe miệng lên. "Xem ra nàng rất khỏe mạnh."

"Làm chàng thất vọng rồi, ta chưa có chết."

Mạc Tử Triệt không nhìn ta nữa, hắn lừ mắt nhìn Xuân Đào trách mắng khiến ta có cảm giác tội lỗi. Xuân Đào là làm theo ý của ta, nàng ta không có lỗi gì hết. Nghĩ vậy ta liền ra mặt bảo vệ cho Xuân Đào. "Giả bệnh là ý của ta, chàng đừng trách oan nàng ấy." Nói rồi ta tiện tay kéo Xuân Đào ra phía sau.

Mạc Tử Triệt không quan tâm lời ta nói, hắn vẫn lườm Xuân Đào khiến nàng ta run rẩy nép sau lưng của ta. Một lát sau hắn mới nhìn ta, ánh mắt chợt sáng lên những tia vui vẻ. Ta cũng bị ánh mắt đó của hắn làm cho bất ngờ. Hắn nói. "Hôm nay bất kể nàng bệnh thật hay giả bệnh cũng phải đi theo ta." Nói rồi túm lấy bàn tay của ta toan kéo đi nhưng sau khi thấy ta nhăn mặt liền ngừng lại.

Số là Mạc Tử Triệt cầm tay ta vô tình chạm vào vết thương của ta khiến cho ta đau quá nên cau mày nhăn mặt.

Lúc hắn buông tay của ta ra thì mới thấy vết thương trên tay của ta. "Cái đồ ngốc này. Hoa đăng có thể sai tỳ nữ làm. Tự làm mình bị thương như vậy vui lắm sao?" Nói lời nghe có vẻ cưng chiều nhưng qua giọng hắn, ta liền nghe ra trách mắng.

Mạc Tử Triệt đẩy ta ngồi xuống ghế, hắn rút trong người ra một miếng vải nhỏ trắng tinh đặt vừa vào vết thương trên ngón tay của ta sau đó đưa tay cởi dải lụa buộc tóc của mình cuốn vào ngón tay của ta thật nhẹ nhàng khiến cho ta đột nhiên ấm lòng. Nhìn gương mặt chăm chú và bàn tay khéo léo tỉ mỉ của hắn, ta không đừng được mà nghĩ đến Bạch Bát. Tuy ta chưa từng được nhìn rõ dung nhan của chàng nhưng mà chàng với ta luôn nhẹ nhàng chu đáo như vậy khiến ta ấm lòng. Có lẽ vì vậy mà ta yêu chàng vô điều kiện.

Trong khi ta đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Mạc Tử Triệt đã băng cho ta xong, hắn thở dài một hơi, bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay của ta khiến cho mọi suy nghĩ của ta về Bạch Bát chạy tán loạn cả. Cuối cùng trong đầu ta chỉ còn chút ít cảm xúc ấm áp mà hắn mang lại.

Ta nhìn Mạc Tử Triệt ý muốn hắn buông tay mình ra nhưng lại bị hắn làm cho thần hồn điên đảo. Vốn dĩ Mạc Tử Triệt đã rất tiêu sái anh tuấn rồi, ánh mắt hắn lúc này bỗng dưng ấm áp lạ thường lại càng khiến cho ta say mê. Mái tóc đen huyền đổ xuống vai lại càng khiến gương mặt hắn thêm cuốn hút. Ta cứ thế chìm đắm vào chút sự ấm áp trong lòng mình. Khi ta thoát được khỏi thứ cảm xúc chết tiệt đó thì đã thấy mặt mình và mặt hắn gần sát. Mũi của hắn chạm vào mũi của ta, môi của ta đặt trên môi của hắn.

Khương Thiện, ngươi là cái quái gì thế này? Tại sao ngươi lại hôn Mạc Tử Triệt? Ngươi trước giờ đâu có phải là loại nữ nhân coi trọng vẻ ngoài. Sao lại bị hắn mê hoặc?

Ta nhấc môi ra khỏi đôi môi mềm mại ẩm ướt của hắn rồi quay mặt đi hướng khác. Lúc Mạc Tử Triệt và ta hôn nhau, hắn nhắm nghiền mắt lại. Ta nghĩ rằng sau khi ta tự mình kết thúc nụ hôn đó, hắn sẽ mở mắt ra ngay. Sợ hắn sẽ nhìn mình, sợ để lộ cho hắn biết vẻ bối rối của mình, ta cúi gằm mặt.

"Khương Thiện, đi theo ta."

"Ta không đi cùng chàng đâu." Nghĩ một lát, ta vội vàng bổ sung. "Chàng đừng nghĩ là ta vừa hôn chàng là ta thích chàng."

Mạc Tử Triệt nghe thấy thế lớn tiếng cười. "Khương Thiện, quay mặt lại đây, nhìn ta." Hình như thấy ta nhất quyết không quay lại, hắn đi ra trước mặt của ta. Do ta đang cúi đầu nên chỉ thấy mũi giày của hắn tiến về phía mình, chẳng biết vì cớ gì mà mặt ta nóng bừng cả lên. Mạc Tử Triệt cười khan ba tiếng "Ha ha ha" khiến ta càng thêm nóng mặt. "Khương Thiện, nhìn ta này." Nói rồi dùng hai tay áp vào má của ta ép mặt ta ngẩng lên.

"Ta chưa từng nói nàng hôn ta nghĩa là nàng thích ta. Hơn nữa, bổn thái tử thấy là nàng có vẻ rất thích nụ hôn vừa rồi." Mạc Tử Triệt ghé sát mặt vào mặt của ta, sát đến mức chóp mũi của hắn và chóp mũi của ta gần chạm vào nhau. Từng lời hắn nói đều mang hơi thở phả vào mặt ta khiến cho ta bối rối.

Mạc Tử Triệt bất chợt nở nụ cười, hắn nhìn thẳng vào mắt của ta. "Khương Thiện, nàng thích cảm giác đó." Chóp mũi của hắn chạm vào chóp mũi của ta rồi trượt theo cánh mũi của ta xuống đến rãnh nhỏ nằm giữa mũi và má sau đó hắn nghiêng đầu kéo gần khoảng cách giữa môi của hắn với môi của ta. "Mạc Tử Triệt, chàng bỏ ta ra đi. Ta đi cùng với chàng là được chứ gì?" Vừa nói ta vừa dùng hai tay đẩy hắn ra xa. Ta chạm vào lồng ngực của hắn, cách mấy lớp vải nhưng vẫn cảm nhận rõ từng thớ thịt trên người của hắn. Hôm trước, dưới mật thất, Mặc Tử Triệt từng cởi áo ra nhưng do ánh sáng không đủ nên ta không cảm nhận được thân mình của hắn. Lúc này chạm vào lồng ngực hắn, ta liền hình dung ra thân thể của hắn, thực sự cảm thấy thân mình hắn rất hoàn mỹ. Chỉ tiếc rằng ta thực không muốn duy trì tư thế này.

"Mạc Tử Triệt, chàng muốn dẫn ta đi đâu cũng được hết đó, chỉ cần đừng làm như vậy."

"Bổn thái tử không muốn nữa." Hắn nói rồi cười lớn, sau đó hai bàn tay đang áp vào má ta chợt buông ra. Một tay đặt vào lưng của ta, tay còn lại luồn xuống kheo chân của  ta sau đó nhấc bổng ta lên đi về phía giường ngủ.

Xuân Đào đi vào phòng thấy cảnh tượng này liền hãi hùng lùi ra đóng cửa lại.

Mạc Tử Triệt đặt ta xuống giường, hắn cởi đai lưng của ta ra nhưng do ta phản ứng gay gắt quá, hắn không giữ bình tĩnh được dùng tay xé rách áo và váy của ta. Ta bật khóc thật to mặc dù chẳng có chút nước mắt nào, phải nói là gào mới đúng. Mạc Tử Triệt thu phần vải còn lại trên người ta vứt hết xuống sàn. Ta gào lên. "CHÀNG LÀM TA ĐAU ĐÓ."

"Sẽ không đau nếu nàng ngoan ngoãn."

Ta nhân lúc hắn đang buông lỏng liền dùng chân đạp hắn một cái sau đó ngồi bật dậy chạy đi lấy y phục. Mạc Tử Triệt hình như bị ta đạp vào bụng đau, hắn tức giận hùng hổ tiến lại gần rồi túm lấy tay của ta lôi một cái khiến ta ngã xuống sàn. Sau đó cầm đống y phục của ta xé từng bộ từng bộ một trước mặt ta. "Khương Thiện, bổn thái tử muốn ân ái cùng nàng là phúc phận của nàng. Vậy mà nàng không biết điều."

"Lúc hắn xé quần áo của ta, ta tranh thủ mặc được bộ đang cầm trên tay vào rồi. "Mạc Tử Triệt, y phục của ta, chàng xé rách hết cả rồi, ngày mai ta biết mặc cái gì?" Ta đứng dậy lườm hắn một cái. "Chàng quá đáng lắm."

Mạc Tử Triệt nhìn đống y phục rách trên sàn, hắn im lặng một lúc, sau đó cầm lấy tay của ta kéo ra ngoài. Khi ra đến cửa, hắn dùng một tay mở cửa ra, ta kịp thời kéo hắn trở vào. "Chàng muốn đi đâu?"

"Thì đi lấy y phục cho nàng chứ sao."

"Giờ còn tiệm may nào mở cửa sao?"

"Có chỗ có." Nói rồi hắn kéo ta đi nhưng ta lại kéo hắn trở lại. "Khương Thiện, nàng muốn gì nữa đây?"

Ta giật tay lại, sau đó đứng trước mặt Mạc Tử Triệt chỉnh lại y phục của hắn cho tử tế. Từ cổ áo, ống tay áo, đai lưng cho đến tà áo, ta đều cố gắng vuốt cho thật tươm tất. Sau đó kéo hắn lại gần bàn đẩy hắn ngồi xuống ghế. "Chờ ta chải lại tóc cho chàng." Nói rồi chạy vào lấy lược ra chải tóc giúp hắn. Tóc hắn đen bóng, dài mượt hơn tóc nữ nhân, ta trải một lát đã thấy mượt. Vì dải lụa buộc tóc của hắn đang ở trên ngón tay của ta nên ta không biết dùng gì để buộc tóc của hắn. Lúc đó hắn tự dưng mở miệng. "Khương Thiện, nàng thật giống một người vợ hiền."

Ta cười. "Tất nhiên rồi."

"Chỉ có điều vợ hiền sẽ không khước từ phu quân của mình."

Ta không nói lại được hắn nên im lặng. Nhìn sang đống y phục rách trên sàn, ta chợt nảy ra một ý liền chạy đến nhặt lấy một đoạn vải lụa dài sau đó dùng kéo cắt cho vừa. Lúc đang định buộc lên cho hắn thì hắn đẩy tay ta ra nói. "Không được."

"Sao? Chàng muốn ra ngoài với bộ dạng này sao?"

Thuyết phục mãi, Mạc Tử Triệt mới chịu để ta buộc tóc cho hắn. Lúc ta đang định cất lược đi thì hắn cầm tay ta kéo quay lại, ta bất ngờ quá đổ luôn vào lòng của hắn. Sau một lúc, hắn đoạt lấy chiếc lược của ta rồi dùng lực đẩy ta quay lưng về phía mình. "Ta giúp nàng chải tóc." Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của ta, nhẹ nhàng chải nó. Ta liếc mắt về phía sau tuy có thể thấy hắn nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ biết là hắn đang rất nhẹ nhàng nhu thuận.

Ta chợt nghĩ, nếu như Mạc Tử Triệt thật tâm yêu ta, thật tâm đối tốt với ta thế này, ta nhất định sẽ yêu hắn. Có một người chăm lo cho như vậy thật quá tốt, nhưng hơn ai hết ta hiểu rõ hắn với ta chỉ là thấy có chút mới lạ nên mới đùa bỡn một chút chứ trong lòng hắn vẫn luôn là Kim lương đệ yêu yêu quý quý của hắn mà thôi. Nghĩ vậy ta liền cảm thấy có chút mất mát len lỏi vào trong lòng. Ta quay lại cầm lấy lược nói  với Mạc Tử Triệt: "Thôi, như vậy là được rồi." Thà rằng đừng mơ tưởng linh tinh còn hơn là hưởng hết ngọt ngào sau đó nhận ra tất cả chỉ là hư ảo.

Tử Triệt ngây người nhìn ta, ta biết hắn đang rung động trước ta nhưng vì nghĩ đó chỉ là phút xao lòng của nam nhân nên không để tâm liền mang lược cất vào ngăn kéo. Lúc vừa cất xong, một chuyện bất ngờ xảy đến. Mạc Tử Triệt ôm chầm lấy ta từ phía sau hắn siết chặt vòng tay khiến ta hơi đau nhưng cảm giác ấm áp hắn mang lại thật sự rất chân thực. Hắn hôn lên vành tai của ta. "Khương Thiện, đừng xa cách với ta như vậy được không? Ta không muốn như thế."

"Chàng còn có Kim lương đệ mà. Hà tất phải huyễn hoặc bản thân."

"Huyễn hoặc bản thân, đúng là ta huyễn hoặc bản thân." Nói rồi hắn buông ta ra. "Nào, ta dẫn nàng đi lấy y phục." Nói rồi cầm lấy tay của ta kéo đi. Hắn kéo ta đi qua sân lớn, đi qua hành lang cửu khúc rồi lại đi xuyên qua một cây cầu đá. Ta tuy thời gian ở đông cung cũng không ngắn nhưng có rất nhiều nơi chưa từng đặt chân tới. Ví dụ như nơi mà Mạc Tử Triệt dẫn ta đến lúc này chẳng hạn.

Hắn đi xuyên qua vườn cây, ta theo sau hắn cũng bắt đầu cảm thấy mệt rồi liền định nói hắn dừng lại thì đã thấy một lầu cao mười mấy thước. Mạc Tử Triệt đẩy cửa bước vào, bên trong không sạch lắm, khá nhiều bụi, ta cảm thấy mùi bụi bặm liền hắt xì mấy cái liền. Mạc Tử Triệt thắp lửa lên, hắn đốt đèn cầy khiến toàn bộ không gian lọt vào mắt ta. Nơi này khá rộng nhưng lại ngổn ngang đồ đạc. Bụi phủ lớp dày khiến ta đoán là đã lâu không ai lui đến đây nữa. Mạc Tử Triệt dùng tay khua khua mấy cái mạng nhện chăng trên đường vào. Hắn quay lại cười với ta. "Tiểu Thiện, mau theo ta." Nói rồi đưa tay cầm lấy tay ta kéo lên trên cầu thang. Tiếng kêu ọp ẹp của cầu thang gỗ cũ rích khiến ta hơi hoang mang nhưng lên đến tầng lâu cao nhất mà vẫn chưa sập cho thấy rằng ta đã thần hồn nát thần tính.

Mạc Tử Triệt mở cửa ra, hắn dẫn ta ra ngoài. Thì ra đây là nơi cao nhất đông cung. Đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ kinh thành, đâu đâu cũng là đèn hoa giăng đầy trời. Ta quay sang hỏi Mạc Tử Triệt. "Kinh thành luôn trang trí như vậy sao?"

"Không, chỉ có đêm giao thừa." Ta lúc này mới nhận ra rằng sắp đến giao thừa rồi. Mạc Tử Triệt nắm lấy tay của ta, hắn nói bằng giọng ấm áp vô cùng. "Tiểu Thiện, ta biết là nàng sẽ thích mà. Chút nữa còn có phải hoa." Ta lén nhìn Tử Triệt một cái liền thấy hắn đang nhìn mình. Kết quả là sau đó chẳng ai bảo ai đều đánh mắt đi hướng khác. Ta đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình. Dù là ngày mai hắn có quên đi là từng rung động vì ta, dù là tình cảm này chỉ là nhất thời, ta cũng muốn nắm trọn lấy bởi lẽ Bạch Bát từng nói với ta rằng một chút tình cảm nhỏ nhoi cũng sẽ khiến con người tốt đẹp hơn, nhất là vào đêm giao thừa. Khi giữa nhân gian này chỉ còn lại một mình mình thì điều đó lại càng thêm đáng quý.

Mạc Tử Triệt, dù cho ngày mai chàng không còn thích ta, dù cho ngày mai ta cũng không còn thích chàng nữa thì ta thời khắc này, ta cũng sẽ yêu chàng, chỉ thời khắc này thôi.

"Kia là hoàng cung, kia là hồ lục thủy, kìa là..."

Ta tựa đầu vào vai Tử Triệt để ngắm những vì sao lung linh.

"Tiểu Thiện. Sắp có pháo hoa rồi."

Ta giật mình đứng thẳng dậy. Đúng lúc đó pháo hoa nổ,  những chùm pháo hoa lung linh tuyệt đẹp như mưa thiên thạch với đủ màu sắc. Giữa lúc pháo hoa đẹp nhất, Mạc Tử Triệt xoay người ta về phía hắn sau đó từ từ hôn lên môi của ta. Khi hắn dừng lại thì pháo hoa cũng kết thúc, hắn ôm lấy ta. Ta nghe bên tai tiếng hắn nói. "Cữu cữu của ta nói rằng đêm giao thừa nhất định phải ở bên cạnh người mình yêu nhất."

"Hả? Chàng vừa nói gì?" Ta đẩy hắn ra nhìn hắn bằng ánh mắt hồ nghi nhưng hắn vẫn rất thản nhiên, tuyệt đối không giống người vừa lỡ lời. Ta liền nghĩ rằng mình nghe nhầm sau đó quay ra ngắm nhìn kinh thành đèn hoa rực rỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top