Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6 : Bị ám hại

Ta vốn có thói quen dậy sớm nên vừa mới sáng đã tỉnh dậy. Theo như ta nhớ thì lúc có pháo hoa, ta đứng ngắm kinh thành phồn hoa cùng Mạc Tử Triệt sau đó còn cùng hắn nói rất nhiều chuyện vậy mà vừa mở mắt ta đã thấy mình nằm yên vị trên giường. Nệm rất êm, chăn rất ấm, ta thực sự cảm thấy rất thoải mái nhưng mà sau khi tỉnh táo hoàn toàn, ta đã thực sự sốc khi không rõ vì sao mình lại ngủ ở một nơi lạ lùng như thế này và mình đã đến chỗ này bằng cách nào.

Đúng lúc ta đang ngây ngốc không hiểu chuyện gì đã xảy ra thì Mạc Tử Triệt lên tiếng. Thì ra hắn ngồi lặng lẽ ở một góc, nếu như hắn không đánh tiếng thì có lẽ ta cũng chẳng nhận ra sự tồn tại của hắn.

"Bổn thái tử cứ nghĩ nàng sẽ dậy sớm hơn cơ." Tử Triệt đột nhiên khẽ nở một nụ cười tiêu soái. Ta cũng không để tâm lắm đến hắn nên cũng chẳng dừng mắt lại gương mặt đẹp như tranh vẽ của hắn. Cái ta để tâm đến lúc này là liệu đêm qua ta và hắn có làm chuyện gì hay không. Cuối cùng ta cũng mở miệng hỏi. "Tử Triệt, ta, đêm hôm qua"

Mạc Tử Triệt đứng dậy tiến lại gần ta, cho đến lúc hắn cách ta một khoảng tầm ba bước chân, ta mới thấy rõ y phục hắn mặc không phải là bộ hôm qua hắn mặc. Hôm qua hắn mặc y phục lụa trơn còn bây giờ hắn mặc lễ phục thêu chỉ vàng lấp lánh, nếu không để ý kỹ thì rất có thể người ta sẽ lầm tưởng rằng hắn mặc hoàng bào. Còn ta, thân là công chúa một nước nên không thể nào nhầm lẫn chuyện này được.

Nhìn Mạc Tử Triệt lúc này, ta chợt thấy có chút lạnh lẽo len vào trái tim. Ta luôn biết là hoàng vị là thứ giết chết tình người mặc dù như vậy nhưng nó lại có một sức hấp dẫn vô cùng lớn khiến tất thảy những ai sống trên đời đều ham muốn. Ta từng nghe chuyện kể về một vương tử vì muốn có cả thiên hạ trong tay mà sẵn sàng từ bỏ người mà mình yêu thương nhất khiến cho cả cuộc đời của nàng sống trong mối hận không thể giải tỏa nổi. Ta không nhớ rõ kết cục của câu chuyện đó thế nào, chỉ biết là vì tranh quyền đoạt vì mà hai con người mãi sống trong nỗi đau khổ tột cùng.

Mạc Tử Triệt mặc lễ phục của thái tử không đẹp mà phải nói là tất cả những gì đẹp nhất trên người hắn đều được tôn lên một cách tối đa, chỉ cần nhìn thôi cũng đã bị khí chất cao cao tại thượng của hắn chấn át làm cho hãi hùng. Lúc này ta mới nhận ra rằng hắn sẽ và chắc chắn sẽ là một đấng quân vương, một đấng quân vương lãnh đạm vô tình. Cũng chính vì suy nghĩ đó mà ta chợt thấy không khí quanh mình như đóng băng hết, da gà da vịt không hẹn mà cùng nhau nổi hết lên.

Mạc Tử Triệt ngồi xuống bên cạnh ta. "Bổn thái tử sẽ không lợi dụng lúc nàng say ngủ mà chiếm đoạt nàng." Nói rồi hắn đẩy ta ngả vào vai của hắn. "Mặc dù ta rất muốn có được nàng."

Ta cũng chỉ biết nghe vậy chứ chẳng dám không tin bởi lẽ trên đời có nhiều lúc mà người ta thà rằng tin tưởng người khác còn hơn là để mãi một điều nghi vấn trong lòng. Ta dĩ nhiên để yên cho Mạc Tử Triệt ôm bởi lẽ sau chuyện hôm qua, ta đối với con người này đã có một suy nghĩ khác. Chút cảm giác ấm áp hắn mang lại cho ta thực sự đã chạm vào trái tim của ta. Dù gì ta cũng chỉ là một thiếu nữ, một thiếu nữ bình thường như bao người khác. Huống hồ phụ nữ luôn bị tình cảm dẫn lối, chỉ một chút rung động cũng có thể khiến cho phụ nữ lầm đường lạc lối cả đời.

"Ta nghĩ nàng dậy sớm, sợ nàng thấy mình ngủ ở chỗ lạ nên sinh ra hoảng loạn nên mới cố ý dậy sớm mang y phục qua cho nàng." Mạc Tử Triệt ngừng lại, hắn buông ta ra sau đó đứng dậy tiến đến bàn uống trà ở giữa phòng nhấc chiếc khay đựng y phục lên. "Nhưng mà nàng lại làm ta phải đợi.

"Đây là đâu?"

"Từng là phòng của ta."

"Ta ngủ ở đây, vậy còn chàng?"

Mạc Tử Triệt đặt chiếc khay xuống giường, hắn ngồi xuống rồi dùng cặp mắt sáng như ánh sao trời nhìn ta, ánh nhìn này thực khiến ta nhớ đến Bạch Bát nhưng rồi ta gạt hình bóng của chàng đi rất nhanh, chẳng mấy chốc trong mắt ta chỉ có thái tử Bắc Mạc khí chất hơn người mà thôi. Hình như là thấy ánh nhìn không thích hợp, Mạc Tử Triệt vội đánh mắt đi hướng khác sau đó quay lại nhìn ta, ánh mắt giờ đã trở lại bình thường. "Tất nhiên là một chỗ khác rồi, nàng nghĩ gì vậy?"

Ta chợt nhớ ra là Mạc Tử Triệt có một hồng nhan tri kỷ liền cười nhạt. "Chỗ của Kim lương đệ sao?"

Mạc Tử Triệt không nói lời nào, hắn chỉ đánh mắt về phía khay đựng y phục hắn mang đến ý nói rằng muốn ta thay y phục luôn. Ta dĩ nhiên là ngần ngừ không chịu thay bộ đồ đó vào. Nhìn qua loa thôi cũng thấy bộ đồ Mạc Tử Triệt mang đến là một bộ lễ phục rất cầu kỳ mà từ khi ta biết cách chọn y phục, ta luôn ghét mặc những bộ đồ như vậy. Mãi cho đến khi Mạc Tử Triệt lườm ta một cái, ta mới cầm y phục rồi đứng dậy nhưng mà miệng vẫn lẩm bẩm đủ để cho hắn nghe thấy. "Làm gì mà vội vàng thế chứ? Y phục này có mọc chân chạy mất đâu mà phải thay ngay kia chứ?"

"Hôm nay là tết, nàng định sẽ vào cung với bộ đồ đang mặc sao?"

Lúc này ta chợt nhớ ra là hôm nay là tết nguyên đán vội quay lại chìa tay ra trước mặt Mạc Tử Triệt. "Hồng bao của chàng đâu?" Kết cục là bị hắn lườm cho một cái.

Ta cầm y phục trên tay xem thử nó thế nào liền phát hiện ra nó vô cùng đẹp mắt. Chất liệu thượng đẳng, từng đường kim mũi chỉ đều rất cẩn thận cầu kỳ cẩn thận, họa tiết hoa văn tinh xảo, mỗi một mũi thêu cũng rất tinh tế. Ta đoán để hoàn thành bộ y phục này dễ mất cả năm chuẩn bị quá. Thấy vậy, ta vội vàng reo lên. "Y phục đẹp thế này cũng để ta mặc sao? Ta đoán giá của nó không nhỏ."

Mạc Tử Triệt xua tay. "Không có giá, lễ phục của thái tử phi sao có thể mua bán."

Ta nghe vậy liền rụng rời chân tay, kết quả là rơi luôn bộ lễ phục xuống sàn. Ta lắp bắp. "Ta, ta, ta, sao, sao, sao ta có, có, có thể mặc, mặc lễ phục của thái, thái, thái tử phi chứ? Ta chỉ là một lương ái thôi mà. Như vậy là có tội đó."

"Làm rớt lễ phục của thái tử phi xuống sàn cũng là có tội."

Ta nghe vậy vội vàng nhặt nó lên gấp lại để vào khay như cũ. "Mạc Tử Triệt, chàng tha cho ta. Nó không phải thứ ta có thể mặc."

Cuối cùng Mạc Tử Triệt cầm tay của ta kéo đi. Hắn dẫn ta đến một phòng nhỏ. Trong đó có rất nhiều y phục, ta nhìn mà hoa cả mắt. Mạc Tử Triệt kêu ta chọn một bộ mà mình vừa ý. Kết quả là ta đi một vòng vẫn không chọn được. Lúc đi đến vòng thứ hai liền thấy vừa mắt với bộ đồ đỏ nhàn nhạt có thêu hoa văn hình hoa mẫu đơn. Mạc Tử Triệt lắc đầu, ta liền biết là không được liền đi thêm một vòng nữa. Tay vừa chạm vào bộ y phục lục nhạt liền bị lườm một cái. Cuối cùng vẫn là Mạc Tử Triệt chọn y phục cho ta.

Ta mặc thử bộ đồ hắn chọn cho. Lúc ta vào trong thay đồ, hắn vẫn còn buông mấy lời chọc ghẹo khiến cho ta có chút không vừa lòng nhưng mà vẫn giữ trong bụng không nói ra. Lúc bước ra ngoài, Mạc Tử Triệt vẫn còn cười cợt nói lời chọc tức ta nhưng mà có một chuyện rất lạ. Là lúc ta bước ra, nụ cười của hắn cứng đờ trên môi khiến ta thoáng hoảng sợ. Sau khi trấn tĩnh lại, ta liền có cảm giác vui vẻ vì nghĩ rằng Mạc Tử Triệt bị vẻ ngoài của mình làm cho ngây người.

"Đẹp lắm sao?"

"Xấu đến mức ta không thể chấp nhận được."

"Thật sao?"

Mạc Tử Triệt cười nhạt. "Từ giờ y phục nàng mặc sẽ do ta lựa chọn." Xong không nói thêm câu gì nữa mà bỏ đi. Ta cười nhạt đi theo hắn. Không phải vì hắn ngầm khen ta đẹp mà là do ta đã nhìn thấy chỗ treo thường phục của Mạc Tử Triệt. Lúc đi ngang qua đó, ta liếc mắt nhìn xung quanh sau đó lấy một bộ giấu đi.

Mấy ngày tết ngoài việc chúc tụng ra thì chẳng có gì đặc biệt. Mạc Tử Triệt cho phép Kim Nguyệt Cầm về nhà mẹ đẻ vào ngày mồng ba và đến ngày mồng năm mới phải quay trở lại đông cung khiến ả ta rất vui mừng. Ta tự biết bản thân không thể quay về Đài Tề chơi liền không thèm nhắc tới chuyện này nhưng mà dường như là những lúc cây muốn lặng thì gió không bao giờ chịu để yên. Kim Nguyệt Cầm nhìn ta cười khẩy. "Hoàng lương ái muội muội, nếu muốn có thể về nhà ta chơi."

Ta nghe vậy liền ngứa miệng túm lấy Mạc Tử Triệt nói. "Ta sao có thể để lỡ dịp đặc biệt chỉ có hai người này chứ?"

Kim Nguyệt Cầm nghe vậy tức lắm nhưng chẳng biết làm gì liền lườm xéo ta một cái rồi quay về phòng chắc là chuẩn bị tư trang đi về nhà mẹ đẻ. Còn Mạc Tử Triệt thì áp sát lại gần ta, hắn nhìn ta cười, nụ cười trên môi của hắn nhìn thấy rõ sự xấu xa. "Dịp đặc biệt? Chỉ có hai người?" Đôi lông mày của hắn chợt nhướn lên. "Tiểu Thiện, nàng muốn như vậy sao?"

Ta biết hắn đang đùa nên cũng không để tâm lắm, đợi đến lúc Kim Nguyệt Cầm khuất bóng mới đẩy hắn ra. "Ta chỉ nói thế cho ả tức giận thôi."

"Chứ không phải là nàng cũng muốn điều đó?"

Sau khi Kim Nguyệt Cầm tức giận về phòng, ta cũng quay trở về phòng của mình. Trên đường về, ta gặp mặt ả. Ả cười với ta khiến ta có chút bất an trong lòng. "Ta quên chưa đưa cho Hoàng lương ái hồng bao." Nói rồi ả rút hồng bao đưa cho ta. Ta rất vui vì cuối cùng cũng có người nhớ đến hồng bao liền đưa tay toan cầm lấy thì bị ả lườm một cái. "Hai tay."

Ta nhận hồng bao xong liền cảm ơn ả ta, chợt nghĩ đến chuyện khi nãy chọc ả tức liền cảm thấy có lỗi. Định mở miệng xin lỗi ả thì Mạc Tử Triệt đã xuất hiện phía xa. Kim Nguyệt Cầm thấy Mạc Tử Triệt liền có ý muốn rời đi, ta đoán rằng ả đang giận hắn chuyện đùa cợt ta khi này nên cũng chẳng để ý đến điệu bộ khá là lạ của ả. Lúc định mở hồng bao ra thì Kim Nguyệt Cầm vội nói. "Đừng mở ra vội." Nói rồi ả quay lưng bỏ đi. Mạc Tử Triệt cũng đến gần. Hắn nhìn hồng bao trong tay ta rồi lại nhìn Kim Nguyệt Cầm đang đi như chạy còn ta thì đang rất vui vẻ.

"Chàng còn chưa cho ta hồng bao đâu?" Còn chưa kịp chìa tay ra thì Mạc Tử Triệt đã dùng tay hất hồng bao Kim Nguyệt Cầm cho ta xuống dưới hồ cá. Ta đang không hiểu chuyện gì thì Mạc Tử Triệt đã rảo bước theo hướng Kim Nguyệt Cầm vừa mới đi. Ta tức giận đuổi theo hắn đòi lại quyền lợi của mình. Lúc nghe được cuộc nói chuyện của hắn và Kim Nguyệt Cầm, ta đã rất sốc.

"Nguyệt Cầm, tại sao nàng có thể làm như thế?"

"Thiếp làm gì sai sao?"

"Sao nàng lại dùng trùng độc hại Tiểu Thiện? Nàng có biết như vậy rất tàn nhẫn không?"

"Tàn nhẫn, hai từ này chàng dùng rất hay. Chàng nói ta tàn nhẫn khi hai Khương Thiện, vậy chàng hại người khác thì là gì? Hay là chỉ vì nàng ta xinh đẹp, nàng ta hợp mắt chàng nên nàng ta không đáng bị như vậy? Chàng nói đi?"

"Tiểu Thiện không có lỗi gì cả. Nàng ấy vô tội."

"Giành đi người đàn ông thiếp yêu chính là tội của nàng ta."

"Nguyệt Cầm, nàng không thể quay trở lại làm một cô gái đơn thuần trong sáng sao?"

"Không thể, từ lúc yêu chàng, ta đã sớm chẳng thể quay trở lại rồi."

Sau đó rất lâu sau, ta vẫn không thể hiểu vì lý do gì mà bản thân khi đó suy sụp. Cảm giác mọi thứ không còn như suy nghĩ của mình thật quá đáng sợ.

Hôm sau ta thay y phục nam nhân trộm được ở chỗ Mạc Tử Triệt để ra ngoài chơi. Ra khỏi đông cung, ta liền cảm thấy mọi thứ vui tươi hơn rất nhiều. Ít nhất là sẽ chẳng có kẻ nào làm chuyện xấu ám hại ta nữa. Giữ suy nghĩ vui vẻ đó trong đầu, ta đi linh tinh trong thành mà lòng vui hơn rất nhiều.

Lúc đi ngang qua Bách Hoa Lâu, ta thấy vui nên ghé vào xem. Mới nhìn thấy biển đề ba chữ 'Bách Hoa Lâu' đó, ta cứ nghĩ đây là nơi người ta tổ chức thưởng hoa mừng năm mới. Ở Đại Tề tuy rằng không có nhiều loại hoa quý giá trong thiên hạ nhưng mà có Phùng công tử là kẻ si mê hoa bậc nhất thiên hạ. Tên đó mê đám hoa đến mức có thể bán hết gia sản chỉ để mua được một chậu phong lan quân tử mà ta thấy không thực đẹp. Cứ mỗi khi xuân về là hắn lại cho bày biện hoa khắp nhà mời mọi người đến thưởng hoa.

Thực ra thì ở Đại Tề cũng chẳng thiếu thanh lâu kỹ viện nhưng mà cái tên 'Bách Hoa Lâu' này, ta chưa từng nghĩ nó là tên của thanh lâu. Hơn thế dưới tấm hoành phi ghi tên 'Bách Hoa Lâu' còn có một tấm lụa đỏ ghi rằng có mẫu đơn vương cần đấu giá. Thực sự không muốn nghĩ đến vườn hoa cũng chẳng được.

"Công tử, chàng mới đến lần đầu đúng không? Thiếp nhất định sẽ khiến chàng không thể rời khỏi đây được."

"Tại sao ta lại không thể rời khỏi?"

Ả đàn bà đó cười lả lướt. "Vì nhớ, vì thương, vì mỹ tửu giai nhân, hoa thơm cỏ lạ. Như vậy vẫn chưa đủ sao?"

"Mẫu đơn vương đâu?"

"Sao công tử chỉ tìm mẫu đơn vương chứ? Ở đây còn có mai, đào, lan, cúc, nhài, trúc, hồng, sen. Có rất nhiều, rất nhiều."

"Đâu?"

"Tất cả đây." Ả cười đầy gợi tình nhìn xung quanh. "Chẳng lẽ chàng không thấy một ai sao?

Lúc này ta mới hiểu ra rằng mình đã rơi vào một ổ kỹ nữ. Ta gượng cười nói lời cáo từ những ả đàn bà đó túm lấy ta kéo lại. "Muốn đi dễ dàng như vậy sao? Chạm vào người lão nương rồi còn không bỏ tiền ra? Muốn ăn quỵt tiền của lão nương sao?"

Ta thầm chửi ả trong bụng, ả thấy ta nhẫn nhịn càng làm tới. Ả kêu đám tỷ muội của mình đến bắt ta lại. Ta không nhớ là mình làm gì khi đó, chỉ nhớ là mình bị mùi phần sơn của bọn họ làm cho rất khó chịu. Ta gần như bị chôn vùi giữa đám kỹ nữ mà chẳng thể nào thoát ra được. Đúng lúc ta suýt bị bọn họ làm cho ngạt thở thì một âm thanh vang lên. Đám kỹ nữ nhìn về phía đó, ta cũng nhìn về phía đó. Thì ra là một nam tử ném một nén bạc xuống bàn. Hắn quay lưng về phía ta nên ta không nhìn rõ dung mạo.

"Như vậy đủ chưa?"

Đám kỹ nữ nhao nhao đến chỗ nam tử kia dùng lời đường mật dụ dỗ hắn. Ta bị bỏ mặc không một ai để ý đến. Đang thầm nghĩ rằng gã này lại sắp bị lột hết tiền rồi thì nghe hắn quát. "Tránh ra. Ta chỉ muốn mang người đi, không muốn gì hết."

"Có phải đàn ông không vậy?"

"Chắc là đoạn tụ."

"Công tử đẹp trai, chàng nên cẩn thận một chút."

"Kẻo mất một đời trai đó."

Đám kỹ nữ cười cười khiến ta khó chịu. Dù gì tên đó cũng là ân nhân của ta, ta cũng nên thay mặt hắn chửi cho đám kỹ nữ này một trận. "Hắn mới đúng là đàn ông, những kẻ háo sắc tối ngày trêu hoa ghẹo nguyệt mới chẳng phải."

"Thì ra cũng là một tên đoạn tụ."

Ta định chửi lại mấy ả kỹ nữ kia thì nghe thấy có gã nam tử kia gọi "Dương Ngôn" liền ngây người ra. Sau đó hắn quay mặt lại. Mái tóc đen cho đi một phần gương mặt, đôi môi mỏng và chiếc cằm hoàn mỹ. Chiếc mặt nạ sắt che đi một nửa khuôn mặt.

Ta nở một nụ cười thật tươi. "Bạch Bát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top