Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Bạch Bát

Bạch Bát dẫn ta đến một con hẻm, chàng nhìn ta bằng ánh mắt ôn nhu thấm đượm một nỗi bi ai mà ta không thể nào lý giải được. Bạch Bát vẫn còn nguyên vẹn cái đẹp đẽ trong hồi ức của ta. Chàng có lẽ sẽ mãi đẹp đẽ như vậy, chỉ có ta là thay đổi mà thôi. Quá trình biến đổi từ một nha đầu ngốc nghếch vô tâm vô tư đến khi trở thành một lương ái chỉ biết sống trong buồn bã thực sự rất đáng sợ. Ta luôn có cảm giác sợ hãi bản thân, mà càng sợ hãi đối mặt với hiện tại thì lại càng buồn mỗi khi mặt hồ quá khứ dậy sóng.

Bạch Bát nở một nụ cười, ta gần đây thường xuyên bị nụ cười của Mạc Tử Triệt ám ảnh nên không tránh khỏi việc mang Bạch Bát ra so sánh với hắn. Dĩ nhiên ta yêu nụ cười ấm áp tựa ánh nắng của Bạch Bát nên bỗng xuất hiện cảm giác phiền lòng bởi lẽ từ giờ trở đi, ta sẽ gắn với mạc Tử Triệt mãi mãi. Và Bạch Bát sẽ là một giấc mộng, một giấc mộng ngắn ngủi đầy nuối tiếc.

"Tặng cho nàng." Bạch Bát lấy trong người ra hai miếng ngọc bội hình mảnh trăng khuyết giơ lên trước mặt ta. Hai miếng ngọc bội treo lơ lửng trước mắt ta ánh lên một thứ ánh sáng mờ mờ tựa như ánh trăng huyền ảo trên bầu trời mỗi đêm vắng sao.

Ta không biết có nên nhận ngọc bội Bạch Bát tặng hay không nên cứ ngập ngừng không giơ tay a nhận lấy nó. Không phải chỉ ở Đại Tề mà toàn bộ nam nhân ở trung thổ, một khi đã tặng ngọc bội cho nữ nhân thì đã ngầm thừa nhận việc này như một lời ước hẹn. Hơn nữa ngọc bội của Bạch Bát lại là ngọc bội uyên ương, ý chàng chẳng phải rất rõ ràng rồi sao?

Nếu là trước đây, ta sẽ rất vui khi nhận được ngọc bội của chàng nhưng bây giờ ta đã không còn là Dương Ngôn của ngày xưa nữa, bây giờ ta đã là Hoàng lương ái của Bắc Mạc, vận mệnh của ta giờ đã gắn liền với một người đàn ông, nhận tình cảm của Bạch Bát cũng chỉ là một việc làm ngu muội đến điên cuồng mà thôi.

Năm đó sư phụ kêu ta ra ngoài mua rượu cho người. Ta được dịp chạy đi chơi cho đã đời sau đó mới đi mua rượu. Ngoài phố đông vui như vậy không đi chơi thật là uổng phí cơ hội ngàn năm có một này. Nghĩ rằng ở thành nam là vui nhất nên ta chẳng phân vân mà chạy về hướng nam luôn. Ở đó ta gặp được một đám người mãi võ. Trò đó luôn là trò vui nhất. Ta vội vàng chen vào đám đông.

"Các vị từ phương nam phương bắc, các vị anh hùng hảo hán. Tục ngữ nói rất đúng, ở nhà dựa vào phụ mẫu, ra ngoài dựa vào bằng hữu huynh đệ. Huynh đệ chúng tôi lần đầu tới đây, hôm nay mượn tạm chỗ này biểu diễn. Các vị có tiền cho tiền, không tiền cho một tràng vỗ tay ủng hộ. Huynh đệ chúng tôi xin cảm ơn."

Sau mấy tiết mục múa quyền múa kiếm, một gã trong đám đó đi đến trước chảo dầu đang đun trên bếp lửa. Hắn nói gì mà nội công thâm hậu có thể nhúng tay vào chảo dầu đang sôi đó khiến cho mọi người đang xem đều vô cùng hoang mang sợ hãi. Ta không giống như đám người kia, ta tin chắc rằng tên đó sẽ chẳng hề hấn gì bởi lẽ ta cũng đã từng chơi trò này rồi. Dấm nặng hơn dầu, nếu trộn vào nhau sẽ chìm xuống dưới, khi đun nóng hỗn hợp đó thì dấm ở bên dưới sẽ sôi trước và tạo thành cảnh tượng ùng ục như là dầu đang sôi. Nhúng tay vào đó thì cũng chỉ như rửa tay vào nước ấm mà thôi. Dĩ nhiên là để cho an toàn và làm cho chào sôi mãnh liệt thì cần một lượng dấm nhiều ngang ngửa với dầu.

Đúng như ta dự đoán, sau khi gã đàn ông đó nhúng tay vào chảo dầu đang ùng ục kia, hắn nhấc tay lên mà vẫn chẳng có chuyện gì. Ta cũng chẳng muốn bóc mẽ bọn họ nên quay lưng đi nhưng mà mọi chuyện đâu thể dừng lại ở đó. Một cô nương thấy màn trình diễn đó liền mang một nén bạc lớn đưa cho đám người kia trong khi tỳ nữ của nàng ta cau mày nói rằng chỉ còn duy nhất chút tiền đó làm lộ phí đi đường không nên hoang phí.

Ta nghĩ rằng mấy kẻ lừa đảo kia ăn tiền đi đường của người ta như vậy rất quá đáng nên quay lại vạch mặt trò bịp bợm của bọn chúng. Kết cục là nữ tử kia không những không cảm ơn ta mà còn mắng ta lo chuyện bao đồng. Lúc này ta mới hiểu ra là nàng ta cũng là diễn trò kiếm ăn liền cảm thấy nhân gian lừa lọc quá đáng sợ.

"Nha đầu này, ngươi phá hỏng chuyện làm ăn của ta. Huynh đệ, dạy cho nó một bài học."

"Các ngươi bày trò lừa người, ta còn chưa báo lên quan phủ đã là nhân nhượng rồi đó. Khôn hồn thì mau biến khỏi đây đi."

"Nha đầu không biết trời cao đất dày, lão tử sẽ bán ngươi cho kỹ viện lấy tiền bù vào tổn thất hôm nay."

Ta liền cảm thấy có chút dại dột liền bỏ chạy. Lúc đó ta đã va phải Bạch Bát. Chàng khi đó mặc y phục trắng như tuyết, gương mặt lạnh nhạt như một tảng băng ngàn năm, chiếc mặt nạ sắt vừa vặn che được phần lớn gương mặt khiến cho vẻ ngoài của chàng càng thêm bí hiểm. Ta chẳng biết vì sao mình lại va phải chàng trong khi đường đi lối lại vô cùng rộng.

Thấy ta ngã xuống đất, Bạch Bát túm lấy áo của ta kéo lên. Chàng dùng giọng nói nửa lạnh lẽo nửa ấm áp nói với ta. "Nha đầu, đường rất rộng, tại sao lại lao vào ta?"

Gã đi sau chàng nhìn thấy cảnh tượng đó thì rất khó chịu hắn định rút kiếm. "Nhất định là sát thủ được cử đến hành thích."

Đang nhớ đến đoạn ký ức đó, ta chợt bị Bạch Bát làm cho giật mình quay trở lại hiện tại. Chàng đặt môi lên môi ta, đôi môi của chàng mềm mại ấm áp khẽ khàng cọ sát vào môi của ta khiến cho ta bừng tỉnh. Ta đã có phu quân, hắn còn là thái tử của Bắc Mạc. Ta sao có thể hôn nam nhân khác chứ. Nghĩ vậy ta liền đẩy Bạch Bát ra.

Chàng cười cúi xuống buộc mảnh ngọc bội hình vầng trăng vào đai lưng của ta nhưng ta không chịu, ta cầm lấy nó giựt một cái khiến sợi dây đứt phựt một cái. Ta nghe tiếng sợi dây đứt mà như tiếng sợi tơ hồng nối giữa ta và chàng đứt đoạn, cảm giác như đoạn trường.

"Sao thế?"

"Chàng nghe đây, ta giờ đã không còn như xưa nữa."

Bạch Bát dùng ánh mắt nghi ngại nhìn ta, chàng vẫn cố gắng duy trì trên môi một nụ cười ấm áp nhất. Ta biết chàng đã hiểu được một phần câu chuyện rồi nhưng mà vẫn phải nhắm chặt mắt mà cắt bỏ đoạn tình này dù cho chàng có hận có coi ta là kẻ bội bạc cũng vậy. Có lẽ đau đớn một lần còn hơn là mãi mãi chìm trong nỗi đau không thể nào dứt được.

"Nàng đã nói rằng sẽ lấy thân báo đáp cho ta mà, nàng cũng đã hứa sẽ chờ đợi ta mà. Nàng nói đi, vì sao mà không còn như trước nữa? Nói đi, nói cho ta nghe đi."

"Chàng nghe đây, ta giờ đã là lương ái của thái tử Bắc Mạc, chúng ta không còn có cơ hội nữa. Ta chỉ là một người khác qua đường trong cuộc đời của chàng mà thôi. Rồi sẽ có một người khác tốt hơn ta ở bên chàng. Chàng có hiểu không?"

"Không, ta không muốn hiểu, ta không muốn tin. Tiểu Ngôn, chúng ta rời khỏi đây, mãi mãi không quay lại nữa. Được không?" Bạch Bát nắm lấy tay ta toan kéo đi nhưng ta hiểu rõ bản thân không thể nào rời đi được. Ta một khi vẫn còn là Khương Thiện thì sẽ chẳng thể nào thoát khỏi mối liên hệ với Mạc Tử Triệt và một khi ta vẫn còn là công chúa Đại Tề thì sự an nguy của giang sơn xã tắc sẽ mãi đè nặng lên hai vai của ta. Dù có đến cùng trời cuối đất, ta vẫn chẳng thể nào thoát khỏi chuyện này.

"Ngay cả tên thật của ta là gì chàng còn không hay thì chàng lấy quyền gì dẫn ta bỏ trốn chứ."

Bạch Bát cười nhạt, ta nhìn vào mắt chàng thấy rõ được sự đau đớn thấu tận tâm can. Từng nghe nói rằng nam nhân không bao giờ khóc nhưng chỉ cần nhìn vào đáy mắt họ sẽ biết họ đau lòng đến thế nào. Ta thực chẳng dám nhìn vào mắt của Bạch Bát bởi  ta sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà ôm lấy chàng, sẽ không kiềm chế được mà chấp nhận theo chàng bỏ trốn.

"Ta sẽ chờ nàng hồi tâm chuyển ý, ta tin sẽ có ngày nàng hiểu rằng trên đời này chỉ có mình ta yêu nàng thật lòng. Ta nhất định sẽ chờ, nhất định."

Ta không kìm được nước mắt. Ta khóc bằng tất cả những cảm xúc còn lại của bản thân, ta khóc bằng tất cả những uất ức mà mình phải chịu, ta chẳng biết mình khóc nhiều đến như thế nào. Chỉ biết là bản thân ta cũng chẳng thể nào ngừng lại được.

Lúc ta ngừng lại cũng chính là lúc một bàn tay vỗ vào vai mình.

"Này."

Ta quay mặt lại chợt nhận ra kẻ vỗ vào vai mình chính là Mạc Tử Triệt, hắn mặc y phục giống hệt ta, gương mặt lạnh lẽo lại pha thêm chút buồn bã của hắn khiến ta nghĩ đến màu mộ tuyết, lạnh lẽo mà thê lương. Không biết có phải là do ta buồn nên nhìn ai cũng thấy buồn hay không mà cảm giác bi thương trên mặt Tử Triệt thực sự rất ám ảnh, có cảm giác bi thương đến mức chết đi cũng chẳng hết oán hờn.

"Sao nàng khóc?"

"Ta đâu có khóc đâu." Ta gượng cười.

Mạc Tử Triệt nhìn ta một lượt, hắn nhìn đến tay của ta thì dừng lại. Ta không rõ vì hắn hắn cứ nhìn chăm chăm vào tay của ta như vậy nhưng một cảm giác lạnh gáy xuất hiện khiến cho ta không thể nào tự chủ được mà giấu bàn tay ra sau lưng. Nhưng Mạc Tử Triệt đâu dễ gì buông tha cho ta. Hắn túm lấy tay của ta dùng sức mở nó ra sau đó cầm lấy miếng ngọc bội hình mảnh trăng khuyết trong lòng bàn tay ra. "Đây là cái gì? Ngọc bội? CỦA AI?"

Ta im lặng không nói, Mạc Tử Triệt càng thêm điên cuồng, hắn gào lên với ta. "NÀNG NÓI ĐI, TIỂU THIỆN, NÀNG NÓI CHO TA NGHE. NÀNG CÂM RỒI HAY SAO? NÓI, NÓI MAU." Ta có giùm người lại trước cơn phẫn nộ của Mạc Tử Triệt. Hắn càng điên cuồng mắng nhiếc, ta lại càng im lặng như thể chỉ có sự im lặng mới khiến cho ta có thể trốn khỏi sự thật đang bày ra trước mắt này. Nhiều người dùng sự lãng quên để trốn tránh, nhiều người lại dùng sự hoan lạc để lẩn trốn, còn ta thì chẳng thể lãng quên, cũng chẳng thể dùng sư hoan lạc nên chỉ biết dùng sự im lặng những mong có thể chấm dứt sự dày vò này nhưng nào ngờ chấp nhận im lặng cũng đồng nghĩa với nhận vào mình những nỗi uất ức không tài nào gạt bỏ.

"Là Bạch Bát đúng không? LÀ BẠCH BÁT CÓ ĐÚNG KHÔNG?"

"Không."

"Còn muốn bảo vệ cho hắn. Khương Thiện, nàng nghĩ ta ngốc sao? HẢ?"

"Không phải đâu, Mạc Tử Triệt, không phải như thế mà."

Mạc Tử Triệt ngửa mặt lên trời cười, tiếng cười của hắn lạnh lẽo vô cùng. "Khi nàng bệnh, nàng luôn miệng gọi tên hắn. Ta nghe thấy hết. Khi đó ta đã bắt đầu có chút lo lắng. Cho đến khi nàng ngủ trong vòng tay của ta, cũng vẫn là cái tên đó. Ta khi đó đã hiểu bản thân thua thật rồi, thua một cách đau đớn." Nói đến đó hắn chợt cúi xuống nhấc ta đứng dậy. "Hôm nay ta thấy nàng khóc như vậy vì hắn, ta lại càng chắc chắn rằng mình thua. Khương Thiện, nàng muốn ta phải như thế nào? Nàng muốn ta giết chết Bạch Bát, muốn ta khiến hắn chết không toàn thấy sao? HẢ?"

"Đùng mà, đừng như thế." Ta gạt nước mắt. "Chàng không thể làm thế.Từ khi ta chấp nhận làm Vương Chiêu Quân mà gả cho chàng, ta đã không còn ý nghĩ sẽ làm Trác Văn Quân nữa."

"Nói hay lắm." Mạc Tử Triệt cười nhạt. "Vậy nàng có dám hiến dâng trinh tiết của mình cho ta không?"

"Có, ta nhất định làm."

Mạc Tử Triệt nhấc bổng ta lên đi về đông cung nhưng đến lúc ta và hắn ở trong phòng rồi, hắn lại yên lặng như một tảng đá khiến ta chẳng biết phải làm thế nào. Mãi về sau ta mới quyết định cởi bỏ y phục của mình ra, sau đó đến bên cạnh Mạc Tử Triệt. Bàn tay của ta nhẹ nhàng cởi bỏ y phục của hắn rồi tự động hôn lên môi của hắn nhưng không ngờ hắn lại phản ứng rất dữ dội. Ta bị hắn đẩy ngã xuống sàn đau muốn chết nhưng mà lúc nghe hắn nói, tim ta còn đau đớn hơn nhiều. "Ta không cần sự ban ơn đó. Nàng làm vậy cũng vì gã đàn ông đó. Được, vậy thì ta sẽ cho nàng toại nguyện. Ta sẽ bắt gã ta về đây cho nàng thấy gã chết như thế nào. Bổn thái tử nhất định sẽ cho nàng hiểu cảm giác đau đến chết đi sống lại."

Ta không dám nói gì thêm bởi ta càng nói, Mạc Tử Triệt sẽ càng nổi điên. Ta chỉ đứng dậy ôm lấy hắn, dùng tay vuốt ve cơ thể của hắn nhưng xem ra Mạc Tử Triệt sớm đã chẳng còn chút hứng thú nào với ta nữa. Hắn gạt ta ra sau đó tự mình mặc quần áo vào rồi rời đi. Ta cuối cùng cũng tự mình mặc quần áo rồi đi về phòng của mình giam mình trong đó suốt mấy ngày liền.

Lúc ta ra ngoài thì Kim Nguyệt Cầm đã trở lại, ả ta thường xuyên tỏ ra mình may mắn vì được sủng ái, còn luôn miệng nói về kẻ thất sủng mà ai nghe cũng đoán ra kẻ mà ả ta đang muốn ám chỉ chính là ta. Mạc Tử Triệt cũng biết chuyện này nhưng mà hắn không để tâm mặc cho ả hành hạ ta về mặt tinh thần, còn ta thì chỉ biết lầm lũi như một người câm điếc mà thôi.

Cho đến một hôm, ta sau khi ra khỏi phòng của mình thì bắt gặp Kim Nguyệt Cầm. Ả đến chỗ ta chửi mắng vài ba câu vu vơ cho bõ ghét sau đó còn cố ý ngáng chân ta nhưng ta đã sớm nhìn thấy nên không bị ngã. Sau đó ả ngã xuống đất và kêu ầm lên như thể sắp chết đến nơi. Ta không biết phải làm gì liền đỡ ả đứng dậy ai dè ả không những không chịu mà còn gào lớn hơn như thể sợ đông cung này không nghe thấy ả kêu vậy.

Lúc Mạc Tử Triệt đến, Kim Nguyệt Cầm túm lấy tay ta kéo một cái khiến toàn thân ta đổ lên người của ả.

"Cứu ta với." Kêu xong liền giả vờ ngất.

Lúc thái y đến bắt mạch cho ả, ta mới biết chuyện Kim Nguyệt Cầm có thai. Thế là ta bị ả đổ cho tội hãm hại con của ta trong khi chính ả mới là người ngáng chân của ta. Ta biết dù nói thế nào cũng chẳng thể giải thích nên đành im lặng chịu phạt. Thực ra thì Mạc Tử Triệt sớm đã ghét ta, chuyện Bạch Bát càng khiến hắn thêm ghét ta hơn, chuyện Kim Nguyệt Cầm này dù hắn biết là ta bị oan đi chăng nữa thì cũng cứ nhân cơ hội này mà trừng phạt ta cho bõ ghét.

Hắn không cho phép ai nói chuyện với ta. Dù là tỳ nữ hay nô tài, thậm chí cả Kim Nguyệt Cầm cũng không được xem như ta tồn tại. Nếu như ai đó làm trái ắt sẽ phải chịu phạt. Kim Nguyệt Cầm nghe thấy vậy thì rất hài lòng, ả vừa trị được ta lại vừa có thai khiến cho ả nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt. Bất kể thứ gì trái ý của ả đều phải vứt bỏ, thậm chí người nào làm trái ý ả cũng bị đuổi đi nhưng ả vẫn chẳng thể làm gì ta cả. Bởi lẽ mạc tử Triệt ép tất cả coi ta không tồn tại nên Kim Nguyệt Cầm dù khó chịu với ta cũng phải xem như không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top