Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Nàng vô cùng yêu ta

Mấy ngày liền không ai nói với ta câu nào thực khiến cho ta buồn muốn chết. Ta gần như phát điên vì chuyện này. Tất cả những khó chịu trong lòng của ta đều dồn hết vào Mạc Tử Triệt. Ta hận hắn hơn bao giờ hết bởi lẽ chính hắn là nguồn gốc của mọi khó chịu mà ta gặp phải. Ta đột nhiên nghĩ ra một việc có thể khiến cho ta cảm thấy dễ chịu hơn. Đó là vẽ lại hình của Mạc Tử Triệt, sau đó sẽ coi bức họa đó là hắn để dùng phi tiêu phi vào cho bõ ghét.

Nghĩ là làm, ta sau cả một buổi sáng cuối cùng cũng có thể họa một bức cho Tử Triệt. Ta không phải họa sư nhưng từ nhỏ đã được sư phụ uốn nắn mấy chuyện cầm kỳ thi họa nên việc vẽ một người cũng không phải là chuyện khó khăn nhưng mà người trong bức họa xét về từng chi tiết một thì rất giống Mạc Tử Triệt nhưng mà nhìn tổng thể lại thấy rất khác. Ta không hiểu lý do vì sao lại như vậy nữa.

Đúng lúc ta đang ngồi ngắm nghía bức họa mình vẽ thì Mạc Tử Triệt từ đâu xuất hiện, mà cũng có thể là hắn đứng ở sau lưng ta rất lâu rồi nên mới có thể không bao trước mà đột nhiên xuất hiện như vậy. Dĩ nhiên là chỉ sau khi hắn đánh tiếng, ta mới nhận ra sự có mặt của hắn trong phòng. Và một điều dĩ nhiên khác nữa đó là toàn bộ bức họa của ta cũng không thể nào giấu được hắn.

Biểu cảm của Mạc Tử Triệt là vô cùng bất ngờ. Thực ra thì sự bất ngờ của hắn cũng vô cùng dễ hiểu, nếu như là ta thì ta cũng tỏ ra bất ngờ khi có một nam nhân vẽ lại hình của mình. Dù cho không giống lắm thì ta cũng sẽ có cảm giác bất ngờ. Và sau sự bất ngờ đó chắc chắn sẽ là sự hồ nghi, liệu nam tử đó có phải đã thầm thương trộm nhớ ta từ lâu lắm rồi không. Nếu không thì sao lại họa lại hình của ta như vậy. Tuy là như vậy nhưng mà ta với Mạc Tử Triệt vốn là hai người khác nhau, hắn không giống ta, ta lại càng không giống hắn. Sau sự bất ngờ ban đầu, Mạc Tử Triệt nở ra một nụ cười giễu cợt khiến cho ta vô cùng bức xúc.

"Nàng nhớ ta đến như vậy sao?"

Ta giơ bức tranh lên ngang với mặt của Tử Triệt sau đó nhìn hắn rồi lại nhìn bức họa. Sau khi nhìn chán chê mê mệt xong liền lắc đầu mấy cái. "Ta nhìn đi nhìn lại vẫn chẳng thấy giống chàng. Chàng nói ta vẽ chàng, điều này thực sự vô cùng nực cười." Ta cố gắng nói bằng giọng điệu bỡn cợt nhất có thể chỉ mong sao con người đáng ghét trước mặt mình có thể vì nghe phải giọng điệu đó mà tức hộc máu ra luôn. Nghĩ ngợi một lát, ta quyết định bổ sung thêm một câu cho hoàn thiện màn mắng chửi của mình. "Ta không nghĩ chàng lại tự tin đến như vậy đâu." Nói rồi ta thở dài một tiếng nghe não nề hết sức, ánh mắt ta nhìn hắn cũng đột nhiên trở nên chán ghét vô cùng.

Cứ nghĩ rằng Mạc Tử Triệt sẽ bị ta làm cho tức chết nhưng không ngờ hắn hoàn toàn chẳng có chút nào khó chịu cả, miệng lại còn cười rõ tươi như thể gặp được chuyện gì đó tốt lành lắm. Mãi đến khi ta hạ bức họa xuống bàn thì Mạc Tử Triệt mới nắm lấy bàn tay phải của ta sau đó dùng sức điều chỉnh ta như điều khiển một con rối. Hắn ép ta phải cầm lấy bút sau đó lại ép ta vẽ vài ba nét vào bức họa. Cằm của hắn ghì lên vai của ta rõ đau, miệng nói với ta bằng chất giọng giống y chang giọng điệu ta vừa nói với hắn. "Ta nhớ là bản thân chưa từng nói là nàng vẽ ta. Nàng tự mình nghĩ ra điều đó xong phủ nhận. Điều này thực sự vô cùng nực cười." Ngay cả thời gian ta ngắt quãng ngừng lại, Mạc Tử Triệt cũng bắt trước không sai chút nào. "Ta không nghĩ là nàng lại ngốc nghếch đến vậy."

Ta vứt bút xuống sàn nhà mắng hắn. "Chàng im đi."

Mạc Tử Triệt không những không im mà còn nói nhiều hơn. "Tiểu Thiện, nàng vẽ không giống được, chẳng qua là tài nghệ không có đủ. Còn việc ta nói nàng ngốc nghếch, nàng chẳng phải đúng là rất ngốc nghếch sao." Nói rồi liền giơ bức họa của ta lên cho ta xem. Đúng là chỉ thêm một vài nét vẽ mà Mạc Tử Triệt như nhảy vào trong trang giấy kia. Nam tử trong tranh quả nhiên giống hắn, chỉ có điều đôi mắt của người trong tranh vẫn thiếu một chút linh động nên vẫn chưa thể xem là một bức họa hoàn hảo.

Ta biết là bản thân kém cỏi hơn Mạc Tử Triệt lên vứt chuyện bức tranh qua một bên, nếu nói thêm nữa nhất định sẽ bị hắn nói là kẻ bất tài vô dụng.

"Chàng đến đây làm gì? Chẳng phải chàng đang cấm túc ta sao?"

Mạc Tử Triệt cười nhạt. "Nếu ta không đến đây thì sao biết được rằng nàng nhớ ta đến nỗi phải họa ra một bức vẽ kém cỏi để ngắm nhìn." Hắn nói mà ngữ khí nghe thấy rõ sự khinh khi. Ta vẫn biết hắn là nhân tài hiếm có nhưng mà hắn không thể nào dùng cặp mắt nhân tài của mình để đánh giá người khác như là những kẻ ngu ngốc được. Hắn làm như vậy thực sự là vô cùng đáng ghét. Hai từ 'kém cỏi' hắn nói ra nghe rất dễ dàng nhưng mà hắn nào đâu biết được người nghe những lời đó sẽ cảm thấy khó chịu nhiều đến cỡ nào.

"Phải, ta kém cỏi."

Mạc Tử Triệt nắm lấy tay của ta điều khiến ta cầm lấy cây bút thứ hai sau đó lại vẽ tiếp vào trang giấy trắng có hình bóng của hắn trong đó. Ta không rõ hắn muốn vẽ cái gì nên thả lỏng cơ thể mặc cho hắn điều khiển thế nào cũng được, cốt chỉ mong có thể biết được thứ hắn muốn vẽ vào tranh. Có điều cằm của Mạc Tử Triệt đặt lên vai của ta đau quá nên ta rất ức chế. "Chàng bỏ cằm ra khỏi vai của ta đi."

Mạc Tử Triệt không thèm nghe, hắn vẫn đặt cằm lên vai của ta nhưng lực tác động vào đã nhỏ hơn rất nhiều, vai của ta không còn đau nữa mà thoải mái hơn rất nhiều. "Tiểu Thiện, trọng điểm không nằm ở chỗ đó." Hắn nói, hơi thở khe khẽ phả vào tai của ta khiến cho lời hắn nói ra như thật lại như ảo, như ảo lại như thật, càng nghe càng cảm thấy mông lung không rõ, càng nghe lại càng cảm thấy mơ hồ huyễn hoặc.

"Vậy trọng điểm nằm ở chỗ nào chứ?"

"Trọng điểm nằm ở chỗ" Mạc Tử Triệt nói đến đó liền dừng lại như cố ý thách thức sự hiếu kỳ của ta, hắn biết rõ ta tò mò nên đối với ta luôn luôn là sự kích thích sự tò mò. Cũng giống như cách hành sự của hắn vậy. Lúc thì vô cùng quyết liệt lạnh lùng, lúc lại ấm áp dịu dàng, cho ta cảm giác yêu thương. Ta càng không rõ con người thật của hắn lại càng bị hắn thu hút. Cũng giống như một người khi chết đuối vậy, nếu như  càng cố gắng vùng vẫy lại càng chìm xuống sâu thành ra cuối cùng, ta vẫn luôn để cho hắn xoay như chong chóng mà vẫn cứ không tỉnh ngộ.

"Rõ ràng là chàng lừa ta. Ở đây chẳng có trọng điểm gì cả. Chàng vẫn luôn lừa ta." Ta dùng kế khích tướng để hắn nói ra trọng điểm của câu chuyện nhưng ai dè hắn lại cười khẽ một tiếng, nghe rõ ràng là cười nhưng nghe kỹ một chút lại thấy giống tiếng thở mạnh. Không biết có phải vì hắn cười ở gần tai của ta hay không mà ta có cảm giác đó. Sau khi cười xong, hắn liền nói một câu khiến ta rất khó chịu. "Tiểu Thiện, nàng rất thông minh."

Nghe thì là lời khen nhưng nếu như nghe kỹ một chút thì giọng điệu đó rõ ràng là một lời chế nhạo.

"Mạc Tử Triệt, chàng thôi đi. Còn không nói ra cái trọng điểm đó."

Mạc Tử Triệt cười khan hai tiếng "Ha ha" sau đó mới dùng giọng hết sức nhẹ nhàng nói với ta. "Trọng điểm nằm ở chỗ nàng rất nhớ ta." Sau khi nói xong lại cười khan thêm hai tiếng nữa. Cuối cùng là năm tiếng "Nàng vô cùng yêu ta" nghe rõ ràng và rành mạch đến đáng sợ. Nói xong liền hạ bút xuống rồi buông tay của ta ra sau đó ôm eo ta từ phía sau thật chặt.

Ta nhìn vào bức họa thì thấy thứ Mạc Tử Triệt vừa vẽ vốn chẳng phải là thứ gì đó xa lạ mà chính là gương mặt của ta. Ta chưa từng nhìn gương mặt mình như vậy bao giờ. Mỗi lần soi gương, ta đều chỉ thấy gương mặt có phần nhợt nhạt của mình. Ta chưa từng nhìn thấy mình cười vui vẻ như vậy bao giờ, nụ cười của Khương Thiện trong họa vừa đẹp như hoa trong vườn lại vừa ngọt ngào như mật. Chẳng lẽ trong mắt Mạc Tử Triệt, ta cười đẹp đến như thế sao?

"Ta đây sao? Ta đâu có đẹp như thế."

"Chưa ai nói với nàng rằng nàng rất đẹp sao?" Mạc Tử Triệt siết chặt ta hơn. Ta bị lời nói ngon ngọt của hắn làm cho ngây người, lại thêm cái ôm siết ấm áp của hắn nữa. Tóm lại là ta bị Mạc Tử Triệt làm cho rụng rời chân tay, hắn lúc này giống như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim đang cô đơn của ta khiến cho ta có cảm giác rằng mình đã yêu hắn, cái cảm giác này có khi còn nhiều hơn cả cảm giác ta dành cho Bạch Bát. Người ta nói rằng trong hoàn cảnh cô đơn lẻ bóng hay là chính giữa nỗi đau lớn, con người thường dễ nảy sinh tình cảm hơn bởi lẽ một bàn tay giơ ra khi các người cần nhất sẽ dễ khiến cho các người cảm động hơn là những lúc khác.

"Chẳng ai nói thế cả."

"Tiểu Thiện, đêm nay, ta ngủ lại chỗ nàng. Được không?"

Ta không nói gì cả nhưng mà sau khi Mạc Tử Triệt phả hơi thở ấm nóng vào tai của ta, ta đột nhiên bừng tỉnh khỏi sự huyễn hoặc của tình cảm. "Không được." Ta trả lời lạnh nhạt nhất có thể.

Mạc Tử Triệt siết chặt ta hơn nữa. "Ta hứa sẽ không làm gì nàng. Ta chỉ ngủ lại đây cùng nàng thôi."

"Chàng sao không đến chỗ Kim lương đệ?"

Mạc Tử Triệt buông ta ra, hắn ngồi xuống ghế. "Ta không muốn gặp con người đó nữa. Nàng cũng đừng nhắc đến nàng ta nữa. Nếu không ta lập tức cưỡng bức nàng."

Con người ta vốn tò mò nên khi nghe thấy chuyện lạ thường đó thì không thể nào chịu đựng được liền hỏi. "Có chuyện gì xảy ra sao?" Hỏi xong rồi liền ngồi xuống đối diện Mạc Tử Triệt chống cằm nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò nhưng xem ra Mạc Tử Triệt không muốn nhắc đến chuyện đó thật, hắn cứ tránh né ánh mắt của ta mãi thôi. Nhưng mà bản chất của ta là đã muốn biết chuyện gì thì nhất định sẽ đeo bám kẻ biết rõ chuyện đó cho đến khi tâm nguyện được hoàn thành thì thôi. Chính vì thế nên cuối cùng Mạc Tử Triệt không chịu được áp lực từ ta mà phải nói rõ mọi chuyện.

Sau khi nghe xong, ta chỉ có thể rút ra được một câu đó chính là bốn chữ 'món nợ đào hoa' mà thôi. Chuyện kể ra dài dòng nhưng mà có thể tóm tắt kết quả là theo ý của hoàng đế Bắc Mạc thì Tử Triệt sẽ phải lập một nữ nhân họ Tô làm lương viện, một nữ nhân họ Lý làm thừa huy, một nữ nhân họ Vương làm chiêu huấn. Cùng một lúc xuất hiện thêm ba mỹ nhân trong đông cung, Kim Nguyệt Cầm giận dỗi là chuyện đương nhiên, chưa kể là có thể Hoàng lương ái là ta nữa. Vậy mà Mạc Tử Triệt không những không xin ả ta tha thứ mà lại còn thách thức nàng ta rằng nếu như đủ dũng khí tự sát thì cứ việc tự sát.

Con người của Kim Nguyệt Cầm có chút cứng cỏi liền tìm đến cái chết để dằn mặt Mạc Tử Triệt. Lúc nghe đến đoạn đó ta há hốc miệng. Ả ta rõ ràng đang mang thai vậy mà dám tự tử thì thật sự rất quá đáng rồi.

Cuối câu chuyện là Kim Nguyệt Cầm bỏ về nhà mẹ đẻ không thèm quay lại, Tử Triệt cho người đến đón cũng không thèm về, ả còn nói rằng muốn ả về đông cung thì phải từ chối đám nữ nhân kia và đuổi ta đi nữa. Mạc Tử Triệt rõ ràng không chịu nên bị ả ta mắng chửi là kẻ bạc tình. Khi Kim đại nhân nghe thấy, ông ta tức giận đến mức giơ tay tát ả một cái rồi đuổi ả quay về đông cung nhưng sau khi quay về liền không thèm nói gì với Mạc Tử Triệt khiến cho hắn tức muốn chết. Thế là hắn cũng không thèm nói gì với ả. Đến lúc xong chuyện triều chính, hắn nhớ đến là không có chỗ ngủ liền tìm đến ta cầu xin giúp đỡ.

"Mạc Tử Triệt, cổ nhân có câu: 'Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường'. Chàng vẫn nên quay về làm hòa với Kim lương đệ đi."

Mạc Tử Triệt hừ lạnh một tiếng. "Cổ nhân Đại Tề nhà nàng dạy thế sao? Cổ nhân Bắc Mạc lại dạy là vợ chồng cãi nhau nhất định phải tìm đến người phụ nữ khác."

Ta nghe thế liền phì cười, dù có nín cười đến cỡ nào cũng không thể được. Mạc Tử Triệt thất thế thì lườm ta một cái. Ta cũng hiểu ý của hắn liền quay sang. "Tô lương viện, Lý thừa huy, Vương chiêu huấn kia, bọn họ chẳng phải là đều xinh đẹp động lòng người sao? Nếu cần tìm người phụ nữ khác sao không tìm bọn họ?" Ta cứ nghĩ rằng Mạc Tử Triệt vì không muốn mất đi ba người đó nên mới giận Kim Nguyệt Cầm nên bọn họ nhất định là đẹp nhưng không ngờ hắn chỉ lạnh lùng nói một câu. "Không thể nào so với nàng được."

Ta cũng chỉ "ồ" lên một tiếng rồi im bắt.

"Không tiếp nhận bọn họ thì có thể được, còn đuổi nàng đi thì đừng mơ."

"Chàng là vì ta mà giận Kim Nguyệt Cầm?"

Mạc Tử Triệt nhìn ta. "Không vì nàng thì vì ai? Vì thế nên nàng phải chịu trách nhiệm, nàng nhất định phải cho ta ngủ lại đây. Không thể nào để Nguyệt Cầm trở nên không hiểu chuyện như thế được."

Ta nghĩ ngợi một lúc cuối cùng đồng ý cho Mạc Tử Triệt ngủ ở lại nhưng nhất quyết ép hắn phải ngủ dưới sàn.

"Khương Thiện, cả đông cung này là của ta, nếu có một người phải ngủ dưới sàn, người đó nên là nàng."

Ta sống chết cái lại Mạc Tử Triệt, kết cục là hắn nhảy lên giường nằm vật ra, tay chân dang ra thành hình chữ 'đại'. Ta dù kéo thế nào hắn cũng không chịu đứng dậy, ta đành phải nuốt giận ôm chăn xuống dưới sàn nằm. Một lúc sau ta đứng dậy thổi tắt đèn cầy đi. Sau đó khoảng một khắc, Mạc Tử Triệt trên giường liền nhảy xuống sàn bế ta lên trên. Ta giả bộ đã ngủ để cho hắn bế lên trên. Con người của hắn tuy vô lý và khó chịu nhưng cũng không phải kẻ có thể nằm trên giường để ta nằm ngủ dưới sàn.

Ta vốn nghĩ rằng Mạc Tử Triệt sẽ nằm dưới sàn, ai dè hắn đặt ta lên giường xong sau đó nằm bên cạnh ta, ôm chặt lấy ta mà ngủ. Có một nam nhân nằm bên cạnh thực sự rất khó để ngủ. Ta đã cố gắng ngủ nhưng chẳng thể nào làm được, đầu óc cứ tỉnh táo không thôi. Mạc Tử chẳng mấy chốc ngủ say, hắn không ôm ta nữa mà quay lưng về phía ta. Trong đầu ta đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Không biết cảm giác ôm một người sẽ thế nào. Rồi thì tại làm sao mà Mạc Tử Triệt thích ôm ta đến như thế. Rồi thì ôm hắn thử xem thế nào?

Ta quay mặt về phía Mạc Tử Triệt, khẽ khàng ôm lấy hắn từ phía sau. Mọi hành động của ta như một tên trộm rón rén và lén lút vô cùng. Cảm giác thật ấm áp, lại thêm chút thích thú, cơ thể hắn rắn chắc chứ không mềm mại như cơ thể của ta nhưng lại khiến ta ham thích hơn việc ôm một thứ mềm mại. Ta liền đoán rằng nam nhân thích sự mềm mại của phụ nữ.

Sau đó ta tiến sát lại gần Mạc Tử Triệt cho ấm hơn, mùi hương trên người hắn thoang thoảng nhưng thơm lạ lùng. Ta chưa từng ngửi mùi hương đó nên rất tò mò. ghé mũi sát người hắn ngửi một hơi.

Hắn thật thơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top