Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hồ Điệp

Wordpress: thuyetthucac.wordpress.comFacebook: https://www.facebook.com/thuyetthucac/https://truyen2u.top/tac-gia/thuyetthucac#thuyetthucac #edit_by_thuyetthucac
______

Sáng sớm đã xảy ra một sự kiện gây rối loạn tâm trí khiến cả ngày hôm nay công việc của Lạc Đường không có tiến triển gì. Trên bàn là một đống bản vẽ phác thảo, rốt cuộc thì vẫn dậm chân tại chỗ.

Ngược lại, đoạn phim tuyên truyền giả mạo kia cô lại xem đi xem lại rất nhiều lần.

Không thể không thừa nhận, người đăng clip này chắc chắn là một người giỏi chỉnh sửa video, hơn nữa không biết đã dàn dựng bao nhiêu clip như vậy rồi mà thủ pháp vô cùng thành thạo, ngay cả âm nhạc phối hợp với bối cảnh cũng hết sức nhịp nhàng. Các hình ảnh được cắt ghép vô cùng ảo diệu, kịch bản và lời thoại tự biên tự diễn, đoạn phim diễn tả sinh động tình yêu học trò giữa nam sinh lạnh lùng và nữ sinh ngọt ngào, mười phần công lực tẩy não người xem.

Trình Tranh - người mà Lạc Đường định gửi liên kết này cho, khi cô ấy gặp cô liền dùng giọng nói cao vút của mình thể hiện sự yêu thích đối với clip cắt ghép này, hơn nữa còn hô to khẩu hiệu: “Chúng ta có xấu thì cũng phải xấu một cách quang minh chính đại, có làm gái thì cũng phải rõ ràng.”

Đúng! Lạc Đường cũng cảm thấy khẩu hiệu này càng đọc càng thuận miệng.

Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp còn thực tế thì lại phũ phàng. Dù sao thì đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của một nhóm, phản diện chính là phản diện, ở trong đoàn làm phim Lạc Đường vẫn là nữ phụ chuyên đi phá hoại chuyện của nam chính, nữ chính.

Nhắc tới chuyện làm nữ phụ chuyên đi thọc gậy bánh xe, trên mạng có không ít người phao tin "Lạc Tiểu Đường tự mình lăng xê", "Ngồi chờ Lạc Tiểu Đường bị nấu đến khét lẹt", "Mặt mũi như này mà cũng được lăng xê tới cỡ đó à? Tuyệt đối là mua hot search" vân vân, một loạt bình luận như vậy, lúc mọi người vào trang chủ của bộ phim xem thì đã có một sự thay đổi bất ngờ-------

[Nguyệt Nguyệt bảo bối của chúng ta thật là quá tốt mà~~~ Huhuhu!]

[Đúng là rất có khí chất! Em yêu chị, Nguyệt Nguyệt!]

[Tề Nguyệt lúc nào cũng thật chuyên nghiệp nên cô ta không tránh khỏi lo lắng phải xuất tiền thuê người]

-----Tề Nguyệt này, cũng chính là diễn viên đang ăn khách - người xuất thân từ ca sĩ- Lương Tử Nguyệt.

Phát hiện chuyện này không phải là cô mà là Lạc Châu, anh như vô tình mà hỏi cô một câu: 

"Em với nữ chính đoàn làm phim có thù oán gì à?"

Lạc Đường suy đi nghĩ lại, trừ ngày đầu tiên sau khi gia nhập đoàn làm phim Lương Tử Nguyệt tự biến bản thân mình thành yêu nữ lẳng lơ thì hình như là cô với cô ta cũng không có va chạm gì mà nhỉ? Càng không tính là có thù oán nữa.

Vì vậy cô rất chắc chắn nói: "Không có, sao thế?"

Khuôn mặt thối của Lạc Châu ló ra, cơ mặt thả lỏng hỏi thẳng: "Vậy sao fan hâm mộ của cô ta lại đang chửi em thế?"

Đối với việc này thì Lạc Đường thật ra không suy nghĩ nhiều: "Hành vi của fan hâm mộ không phải do cô ấy trả tiền, anh thử nghĩ xem, cô ấy là vai chính nhưng lại không được lên hot search, không dưng vô duyên vô cớ bị em chiếm nhiều lần như vậy, khẳng định là fan hâm mộ của cô ấy tức cành hông, nghi ngờ em mua hot search cũng là hợp tình hợp lý mà."

Dựa vào cái gì mà một người vô danh tiểu tốt như cô đột nhiên chen ngang cướp hot search của bảo bối nhà chúng tôi?

Mặc dù Lạc Đường lăn lộn trong cộng đồng fan không lâu, nhưng nếu đổi vị trí người bị cướp hot search là Tô Duyên mà suy nghĩ thì những phản ứng này là có thể hiểu được.

Không nghĩ tới Lạc Châu cười đểu: "Được đấy Lạc Đường, không ngờ em còn là Thánh Mẫu như thế."

Nói xong anh dứt khoát đứng dậy, áo khoác phất qua bên người cô mang theo một luồng gió, ngay cả bóng lưng cũng như nói với cô hai chữ 'ngu ngốc'.

Lạc Đường: "....."

Rốt cuộc ngạo kiều* là kiểu người vừa quý hiếm lại ngốc nghếch à? Rốt cuộc thì tại sao lại có người dùng cái cách đi đường vòng mười tám khúc quanh để thể hiện sự quan tâm như vậy chứ?

(Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “Ngoài lạnh trong nóng)

Tuy nhiên, dù cho trên mạng có một bộ phận nhỏ cố tình chê bai, thì dưới sự dẫn dắt của Hỏa Diễm - fans hâm mộ của Tô Thần thì <Thời niên thiếu của chúng ta> vẫn vững vàng ở đầu bảng hot search là chuyện không thể nghi ngờ.

Đoàn làm phim thấy phản ứng tốt kéo dài không giảm thì tinh thần của mọi người đều phấn chấn vô cùng, chỉ hơi khác trước đây một chút là Lạc Đường để ý thấy tổ đạo diễn sắp xếp thêm mấy chiếc camera quay hoạt động thường ngày của các diễn viên ở đoàn làm phim. Đối với việc bên cạnh mình đột nhiên có thêm một chiếc máy quay cô cảm thấy rất không được tự nhiên, phải nửa ngày mới thích ứng được.

Lúc này đã bước vào giữa tháng bảy, toàn bộ học sinh khối mười và mười một trường cấp hai Minh Hi đang trải qua---thời kỳ bi thảm, toàn bộ các tiết học Mỹ thuật đổi thành Toán học, Âm nhạc đổi thành Tiếng anh, Thể dục đổi thành Ngữ văn.

Cho nên đối với đoàn làm phim mà nói việc lấy cảnh thực tế ở thao trường không được quá dễ dàng. Hoàn toàn không có một học sinh nào trong tiết học thể dục, thỉnh thoảng đội ngũ đóng huấn luyện viên còn phải đảm nhiệm cả vai diễn quần chúng.

Chỉ có một điều duy nhất khiến người ta bực bội là nhiệt độ ngày càng tăng cao-----đáng sợ nhất là bọn họ còn phải mặc đồng phục học sinh mùa thu dưới thời tiết như vậy.

Bình thường buổi sáng Lạc Đường sẽ rất rảnh rỗi, cảnh diễn cơ bản đều là của Tô Duyên và Lương Tử Nguyệt.

Bởi vì nóng toát mồ hôi nên Lạc Đường nhìn Tô Duyên và Lương Tử Nguyệt liên tục phải hóa trang và thay quần áo mà trong lòng không khỏi đồng tình, lúc trợ lý của Lương Tử Nguyệt bận đến không phân thân ra được, cô liền mang giúp một cốc nước qua cho cô ấy.

Lương Tử Nguyệt uống một ngụm, yếu ớt nói: "Lạc Tiểu Đường, em nhìn giúp chị xem mấy giờ rồi."

Lạc Đường theo thói quen đưa tay lên nhìn, trống không.

Cô nhớ tới mình đã nghe theo lời nhắc nhở của Tô Duyên, không đeo đồng hồ tới gây sự chú ý, vì vậy liền mở điện thoại di động ngay trước mặt Lương Tử Nguyệt.

Màn hình sáng lên trong nháy máy.

Trong lòng cô thót một cái------

"Mẹ nó!!!!!" Lương Tử Nguyệt thay đổi dáng vẻ ủ rũ vừa rồi, cao giọng nói: "Lạc Tiểu Đường, hình nền điện thoại của em là ai?"

"!!!!" Lạc Đường nhanh chóng nhìn xung quanh, trợn to hai mắt: "...Chị nhỏ giọng một chút!"

"Em là fan hâm mộ của Tô Duyên à?"

Lạc Đường: "Em-----" Cô còn chưa nói thành câu đã bị ngắt lời.

"Nói thẳng với em luôn, chị là fan sự nghiệp của Tô thần." Lương Tử Nguyệt oai phong lẫm liệt nói.

".....fan sự nghiệp?"

"Không sai, chính là hết thảy lấy sự nghiệp của anh ấy làm chủ, anh ấy lấy được tài nguyên tốt, chị có thể vui vẻ nhảy nhót cả ngày."

"....."

Mẹ nó, hóa ra là chị em một nhà! Tam quan chính đáng tới vậy sao?

Đột nhiên Lương Tử Nguyệt vô cùng nghiêm túc: "Em nói thật với chị, em có phải fan bạn gái không?"

Lạc Đường bị thái độ nghiêm túc của cô ấy hù dọa, liền vội vàng nói: "Không phải, không phải! Em là fan mẹ ruột! Kiểu như người thân đó!!"

Vẻ mặt của Lương Tử Nguyệt lập tức thả lỏng: "Thế à."

"Vậy thêm weibo đi, em quét chị." Dáng vẻ cô ấy hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Hình nền điện thoại của em gửi cho chị một bản nhé."

"........"

Lương Tử Nguyệt kéo Lạc Đường nói chuyện dông dài cả một buổi trưa.

Mọi người nhanh chóng nhận ra được, hai người Lương Tử Nguyệt và Lạc Tiểu Đường, bình thường ngoại trừ lúc quay phim thì không bao giờ xuất hiện cùng nhau dường như sau một buổi trưa tình cảm tăng lên không ít.

Đầu giờ chiều, cơm nước xong xuôi, bởi vì nhiệt độ nóng bức, không người nào tự nguyện bắt đầu làm việc.

Đạo diễn Trần mở lòng từ bi nói: "Đến đây, đến đây, đến đây, tôi sẽ chọn một người tới quầy tạp hóa của trường học mua kem cho mọi người ăn được không?"

Mọi người đương nhiên hoan hô đồng ý, mấy diễn viên trẻ liền gánh trọng trách lên vai: "Sáu người chúng tôi chơi kéo bao búa để chọn người là được! Mọi người nghỉ ngơi đi!"

Cơ bản sáu người này là các vai phụ và mấy vai chính, đều được xuất hiện trên áp phích tuyên truyền.

Lạc Đường cũng là một trong những người đó.

Vòng đầu tiên, kéo, bao, búa đều có người ra.

"Lại lần nữa nào!"

"Kéo----Bao----Búa-----!"

Lúc này, bốn người ra búa, hai người ra kéo------bao gồm Lạc Đường.

Cô liếc mắt nhìn đôi tay của người ra kéo còn lại một cái liền biết là ai.

Ngón tay dài hơn mọi người, hoàn mĩ như vậy, còn có thể là ai chứ?

Bốn người ra giống nhau lùi lại, ồn ào nói: "Nào, nào, nào! Tô thần cùng Lạc Tiểu Đường quyết một trận tử chiến!"

Lạc Đường giơ tay lên, cô đã chuẩn bị xong nhưng Tô Duyên lại chậm chạp không có ý đưa tay ra.

Cô không hiểu nhìn sang, anh mới thản nhiên nói: "Anh đi cùng em."

Lạc Đường sửng sốt: ".....Hả?"

Mọi người cũng sửng sốt.

"Tôi thua thì không sao," Tô Duyên nhìn xung quanh một vòng, mặt không đổi sắc nói: "Cô ấy thua thì mấy người định để một nữ sinh như cô ấy một mình mang một đống đồ nặng như vậy à?"

Quần chúng vây xem: "..........?"

Tô thần, nói đi nói lại thì mười mấy cây kem thật sự nặng như vậy à? Cậu tỏ ra như vậy khiến chúng tôi trở thành người không biết thương hoa tiếc ngọc đấy!

Bầu không khí yên lặng trong chớp mắt. Tuy nhiên đang ngồi đây phần lớn là mấy người trẻ tuổi, ở cạnh nhau gần một tháng cũng khá quen thuộc, phản ứng rất nhanh.

Người đóng vai bằng hữu của nam chính trong phim - Trương Uẩn khoa trương nói: "A~~ Tô thần thật là một thân sĩ tốt nhé ~~~"

Tiếu Nghênh - anh em của Cố Dự trong phim càng khoa trương hơn: "Mẹ nó! Anh đây cũng rất mê Tô thần đệ đệ nhé! Sớm biết có chuyện tốt như vậy thì anh đã ra kéo rồi!"

"Phụt-----" Trương Uẩn sặc: "Cậu im miệng đi Tiếu Nghênh, Tô thần người ta chiếu cố bạn nữ, cậu là một đại nam nhân có còn cần mặt mũi nữa không?"

Bên này đùa giỡn một lúc mới nhìn tới hai bóng lưng vô cùng xứng đôi đã đi xa, có người nhận ra có gì đó không đúng.

"Lại nói, suy luận vừa rồi của Tô thần, có phải hơi kỳ lạ không?"

"Kỳ lạ chỗ nào?"

"Cậu xem, cậu ta nói như vậy, ý là dù thắng hay thua thì cậu ta cũng sẽ đi mua."

"Vậy chính cậu ta đi luôn không phải là được rồi sao?"

"........"

Hình như cũng có lý.

******

Âm thanh cãi nhau ồn ào sau lưng xa dần, bây giờ là thời gian học sinh nghỉ trưa, cả một đường đều rất yên tĩnh, Lạc Đường cùng người bên cạnh nói chuyện, nói đi nói lại, liền nói đến chuyện hồi ở trung học Minh Hi.

Dù sao cũng ngây người mấy năm ở trường cũ này, khắp nơi đều là kỷ niệm.

Lúc đi tới quầy tạp hóa, đột nhiên Lạc Đường quay đầu lại, dựa theo trí nhớ tìm một nơi nào đó, ánh mắt cô bỗng sáng lên: "Oa! Cái cây kia vẫn còn ở đây này!"

Cả một đường Tô Duyên đều không lên tiếng.

Có thể là do liên quan tới việc từng ở cạnh nhau thuở thiếu thời, anh rất thích cảm giác cô ở bên cạnh ríu ra ríu rít nói không ngừng, cũng đã rất lâu rồi không trải qua cảm giác như vậy nữa.

Anh nhìn theo ánh mắt của Lạc Đường, ngẩn ra vài giây, yết hầu khẽ lăn lăn: "Đúng vậy, vẫn còn ở đây."

"Tô Duyên", Tô Duyên còn chưa kịp quay đầu nhìn cô thì đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười: "Đột nhiên em cảm thấy lớn từng này, mấy lần mất mặt đều bị anh nhìn thấy."

"......"

--------Từ nhỏ tới lớn chỉ có một lần Lạc Đường khóc đến mất hết mặt mũi, chính là lần chuyển cấp lớp mười một năm ấy, ở dưới tán cây này.

Hồi đó hình như mới ngồi cùng bàn với anh hơn một tháng.

Mặc dù thiếu niên Tô Duyên ngày thường đều tỏ ra âm trầm, bạn học đều tránh xa, nhưng lúc đi học thầy giáo chỉ coi trọng thành tích của học sinh, cho nên lúc đó Tô Duyên là đại diện Tiếng anh của lớp.

Lạc Đường nhớ là Tô Duyên được thầy sắp xếp cùng đại diện Tiếng anh lớp bên cạnh đi chấm bài thi và chấm bài tập, mỗi ngày đều đi chấm, tiết tự học chiều thứ tư nào cũng đi chấm cùng nhau, tan học mới về lớp.

Hơn nữa Lạc Đường tinh mắt phát hiện, mỗi lần anh trở lại tâm tình đều vô cùng tốt.

Thật ra thì chuyện này cũng không có gì.

Cho tới một ngày Lạc Đường phát hiện đại diện Tiếng anh lớp bên cạnh là một nữ sinh vô cùng xinh đẹp. Mái tóc dài hơi xoăn, đồng phục học sinh ôm sát, hoàn toàn là hình mẫu người đẹp học giỏi.

Tình trạng như vậy kéo dài khoảng một tuần, Lạc Đường hỏi anh gần đây đang làm gì, Tô Duyên vẫn trả lời như vậy, không phải chấm bài tập thì chính là chấm bài thi, bởi vì gần đây nhà giáo viên Tiếng Anh có việc.

Phòng làm việc của giáo viên và phòng học của học sinh không ở cùng một tòa nhà, từ phòng làm việc về phòng học nhất định sẽ đi qua quầy tạp hóa.

Lạc Đường chọn một ngày, gần đến lúc đi học liền chờ ở cạnh cái cây đối diện với quầy tạp hóa, giống như làm kẻ trộm vậy.

Không nghĩ tới là thực sự để cho cô nhìn thấy được.

Lạc Đường trơ mắt nhìn Tô Duyên cùng cái người mà có mái tóc xoăn đẹp tới mức có thể đi quảng cáo cho dầu gội đầu sóng vai nhau đi vào quầy tạp hóa, ba phút sau lại sóng vai nhau đi ra.

Tô Duyên cúi đầu nên cô không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ nhìn thấy tóc xoăn cạnh anh cười đến vô cùng động lòng.

Cô ấy nói gì đó, Tô Duyên liền giơ tay đưa cho cô ấy một cái đĩa nhạc Định Tây*, nữ sinh kia cười rất vui vẻ. 

(tên một đĩa nhạc của ca sĩ Lý Chí - Trung Quốc)

Lạc Đường liền không nhịn được.

Từ nhỏ cô đã rất ít khóc, cô rất ngoan ngoãn, người nhà cũng cưng chiều cô, ngoại trừ lần mẹ nhìn thấy cô ở lớp học múa ballet thì cô rất ít khóc.

Có thể là do tâm tình thiếu nữ đang ôm ấp tình cảm trong lòng hết sức nhạy cảm, cô nhìn hai người đi tới thì chóp mũi liền chua xót, nước mắt lộp bộp rơi xuống.

Cô cảm thấy Tô Duyên có lỗi với cô.

Mặc dù mới ngồi cùng bàn một tháng, nhưng vào lúc cô quên đem vở bài tập anh liền đổi tên cô và anh trên bìa quyển vở, sau đó bản thân sẽ chịu bị mắng, anh sẽ vì cô đột nhiên nói rằng nhớ nhung hương vị kẹo mút chupa chups mà giả vờ đi vệ sinh, nhưng thực tế là ra quầy tạp hóa mua cho cô. Chờ lúc anh trở lại, cô hỏi sao Tô Duyên cậu đi vệ sinh về lại mang theo cả kẹo chupa chups thế, anh liền thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nói nếu không muốn thì anh vứt.

Người bên ngoài vô cùng lãnh đạm, thực tế lại là thiếu niên rất tốt, rất tốt đối với cô.

Lông mi anh đặc biệt dài, dung mạo thiếu niên vô cùng tinh xảo đẹp mắt, giống như không thuộc về cô.

Anh sẽ không đối tốt với cô nữa.

Anh sẽ đối tốt với người khác.

Anh sẽ mua kẹo chupa chups cho người khác!

Trong thế giới của thiếu nữ, loại chuyện như này có thể so với trời long đất lở ngày tận thế. Lạc Đường hoàn toàn không để ý tới hình tượng tiểu công chúa, tiểu nữ thần đệ nhất trung học của mình, cũng không để ý tới có người nhìn thấy hay không, đứng tại chỗ khóc đến quên mình.

Ngay cả Tô Duyên tới gần lúc nào cũng không biết.

"Lạc Tiểu Đường."

Tiếng khóc của Lạc Đường bị cắt đứt, mặc dù nghe ra được giọng nói này là của ai, nhưng mặt cô đang sưng lên do khóc nên không chịu ngẩng đầu mà khàn giọng nói: "Làm sao?"

Giọng nói của thiếu niên cũng mang theo sự khó hiểu, không biết phải làm sao: "Lời này nên là anh hỏi em chứ, giờ này em không ở trong lớp học mà lại ở đây làm gì?"

Lạc Đường lại muốn khóc.

Anh ấy còn mắng cô.

Anh vừa mới đưa cô bé kia đi mua đồ! Thế mà anh lại mắng cô!

Cô gái nhỏ ủy khuất vô cùng: "Em không quen anh, anh đi đi, ngày mai em sẽ đổi chỗ với người khác."

"...." Thiếu niên kiên nhẫn chịu đựng: "Em làm sao thế?"

Lạc Đường suy nghĩ một lát, khóc cũng vô ích, hay là trước tiên hỏi rõ rốt cuộc xem có phải lúc nãy anh mua kẹo chupa chups không: "Tô Duyên, vừa rồi em đều nhìn thấy, anh mua cho đại diện Tiếng Anh lớp chín cái gì thế?"

"Phòng làm việc của thầy giáo không có bút đỏ, anh mua hai cái."

Bút đỏ....sao.....?

Khúc mắc của Lạc Đường đột nhiên được gỡ ra một chút.

------nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Còn rất nhiều, rất nhiều.

Cô gái nhỏ vẫn cúi đầu: "Vậy tại sao mỗi ngày hai người đều đến lúc tan học mới trở về thế?"

"Chấm bài thi."

"Vậy tại sao anh nhất định phải trở về cùng với cô ấy?"

"Bởi vì thời gian tan học giống nhau mà."

"Vậy tại sao mỗi lần trở lại tâm trạng anh đều vô cùng tốt như thế?"

Tô Duyên ngừng một chút: ".....bời vì chấm bài thi xong rồi."

"......"

Lạc Đường cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.

Nhưng mà--------còn một điều quan trọng nhất!

"Vậy......" Cô nhớ tới nữ sinh có mái tóc xoăn màu nâu bồng bềnh kia, chớp mắt một cái: "Anh cảm thấy con gái tóc nâu đẹp hay là tóc đen đẹp?"

Đề tài chuyển quá nhanh, Tô Duyên sửng sốt một chút.

Dừng một lát, anh nói: "Đen".

Cô gái nhỏ hít mũi một cái, nghĩ đến mái tóc xoăn xinh đẹp của cô gái kia, lại hỏi: "Vậy anh cảm thấy tóc xoăn đẹp hay là tóc thẳng đẹp?"

Anh nói: "Tóc thẳng."

Tiểu Lạc Đường hài lòng không ít.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không thể nào yên tâm.

Bởi vì nữ sinh kia chỉ thấp hơn anh nửa cái đầu, chân thật dài, cô so với anh thì thấp hơn ------- nhiều.

Lại sợ mình hỏi quá rõ ràng, Lạc Đường liền qua loa hỏi một câu: "Vậy, anh cảm thấy nữ sinh cao ráo đẹp mắt, hay là...." Cô không muốn dùng từ 'thấp' để hình dung mình nên đổi một từ hợp lý hơn: "-----không cao lắm thì đẹp hơn?"

Tô Duyên: "....."

Thiếu niên Tô Duyên cảm thấy rất đau đầu.

Cái gì nhìn tốt, cái gì nhìn không tốt, anh không thể hiểu tâm tư loanh quanh lòng vòng cẩn thận của thiếu nữ, lại chưa bao giờ dỗ con gái, chẳng qua mơ hồ cảm thấy cô như vậy có liên quan tới mình.

Cũng không muốn nhìn thấy cô đứng ở đây khóc đến vành mắt đỏ bừng.

Anh đưa tay, móc trong túi ra một cây kẹo chupa chups vừa mới mua, gõ nhẹ một cái vào đầu cô gái nhỏ: "Này, đứng lên ăn kẹo."

Cô lau mặt một cái, ngồi yên không động đậy.

Thiếu niên mất tự nhiên thử dỗ cô: "Đừng khóc."

Cô vẫn còn hít hít mũi.

Khoảng mười giây sau.

Cuối cùng giọng nói của thiếu niên cũng vang lên, có chút không được tự nhiên, giọng nói rất dễ nghe: "....ừm, em đẹp."

Tiếng thút thít đột nhiên im bặt.


 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top