Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hồ Điệp.

Wordpress: thuyetthucac.wordpress.com
Facebook: https://www.facebook.com/thuyetthucac/
https://www.wattpad.com/user/thuyetthucac
#thuyetthucac #edit_by_thuyetthucac
_____

Lạc gia tổng cộng có bốn người, mỗi người có một sở thích nhỏ. Bố thì vô cùng thích xe, mẹ thì chủ yếu hứng thú với các loại túi sách phiên bản hạn chế và váy áo hàng hiệu, còn cô thì thích đồng hồ.

Lạc lão gia tuổi càng lớn thì mua xe càng đắt, Lạc Đường thích nhất là lấy số tiền mua xe với giá trên trời trêu chọc bố mình. Mà mỗi lúc như vậy, anh trai cô thường ở một bên chế nhạo: "Không cần nói người khác! Có ai không biết trong nhà này người nào tiêu tiền ít nhất đâu?"

Lạc Đường á khẩu không trả lời được. Dù sao anh cô cũng nói hoàn toàn chính xác, thứ cô thích đúng có thể tích nhỏ nhất, giá trị cũng ít nhất. Đồng hồ trong tủ của cô đa phần đều là phiên bản giới hạn, giá trị một cái cũng không ít hơn một ngàn vạn.

Hôm nay thời gian gấp gáp, Lạc Đường chọn một chiếc đồng hồ có mặt giống màu của chiếc váy cô mặc rồi vội vàng ra cửa.

Chính là tùy tiện chọn một cái đeo lên tay.

Đối với một người mới chưa có danh tiếng gì mà đeo chiếc đồng hồ này đúng là không bình thường. Nếu là người hơi biết một chút thì có thể chỉ cảm thấy đồ giả cô đeo làm thật giống, nhưng nếu bị người có hiểu biết nhận ra đây là phiên bản hạn chế thì mới là phiền toái.

Lạc Đường không nghĩ tới Tô Duyên cẩn thận đến thế.

Không khí ngưng trệ mất ba giây, Lạc Đường ho khan một tiếng, sau đó nhanh chóng tháo đồng hồ trên cổ tay xuống cất vào trong túi.

Thời điểm mọi người đến gần đông đủ, Lạc Đường thấy đạo diễn cô gặp hôm thử vai cùng một người đàn ông lạ mặt lần lượt lên phát biểu, sau khi phóng viên truyền thông chụp ảnh thì tiệc tối chính thức bắt đầu.

Tô Duyên bên tay trái cô vẫn chưa rời đi, người phụ nữ ngồi bên tay phải cô, là nữ diễn viên nổi tiếng Lương Tử Nguyệt, khoan thai đến chậm, hình như cô ta là người cuối cùng đến.

Lạc Đường mặc dù không nhớ được tên của những diễn viên phụ, nhưng đối với nữ chính cô vẫn khá có ấn tượng---dù sao phim mới sắp khởi quay, cái tên này gần đây thường xuyên được nhắc tới cùng Tô Duyên. Cô không muốn nhớ cũng khó.

Lạc Đường liền cảm thấy vị trí của mình vô cùng xấu hổ, ngồi giữa nam nữ chính.

Cả buổi tối hôm nay, sau khi cùng mấy người thành viên đoàn làm phim chào hỏi, Lạc Đường bắt đầu vùi mặt vào ăn uống, thỉnh thoảng dùng điện thoại trao đổi cùng Trình Tranh bày tỏ sự bất mãn đối với đồ ăn, không ngừng cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình.

Cũng may nam chính bên trái cùng nữ chính bên phải đều là những người bận rộn, mơ mơ hồ hồ lừa gạt cũng vượt qua buổi tiệc khai máy này.

Thời điểm kết thúc, Lạc Đường thoáng nhìn qua phía Tô Duyên thấy xung quanh anh có không ít người, nghĩ nghĩ một chút, cô vẫn là nên đi trước.

***

Đưa Trình Tranh về trước, nửa tiếng sau Lạc Đường mới về đến nhà.

"Ai u, có người đi làm về rồi."

"........."

Lúc Lạc Đường mở cửa nhà mình liền được giọng nói này nghênh đón.

Cô nhìn lên thấy phòng khách đang mở TV, Lạc Châu ngồi ở một đầu sô pha, người như không có xương, phóng mắt liếc sang.

Giọng nói vô cùng âm dương quái khí.

Lạc Đường đưa túi cho người giúp việc, đổi dép rồi bước nhanh tới sô pha, từ trên nhìn xuống.

"Có chuyện gì, em tan làm anh cũng ý kiến sao?" cô nói thêm, "Ngày mai em sẽ gia nhập đoàn làm phim."

Lạc Châu đối diện không nói gì.

Trên khuôn mặt Lạc Đường trang điểm nhẹ, váy cũng không quá khoa trương, thời điểm tức giận, dung mạo lại sinh động vô cùng.

Rốt cuộc con bé này bị chập dây thần kinh nào thế?

Mẹ nó! Thực sự cho rằng đây là một nghề nghiệp tốt à?

Lạc Châu nghiến chặt quai hàm, nhếch môi: "Lạc Đường, em hung hăng cái gì?" Không đợi cô trả lời, anh nói tiếp: "Em đóng phim thì đóng phim, chọn vai diễn kiểu gì thế? Anh thấy là nguyên tác đã bị thay đổi rồi, như thế nào, em định diễn vai ác nữ à?"

"............."

"Đầu óc em bị lừa đá à?"

"............."

Thực tế, bởi vì chuyện Lạc Đường tiến vào giới giải trí cô đã cãi nhau với Lạc Châu vài lần. Gần đây quan hệ anh em hai người mới dịu đi, nhưng có vẻ đêm nay nhất định lại tái chiến.

Lạc Đường: "Sao anh nói chuyện khó nghe như vậy!"

Lạc Châu thản nhiên đáp: "Ít nhất lời bổn thiếu gia nói là thật."

"Chỉ là một con nhóc, gia nhập giới giải trí cái gì." Lạc Châu đứng lên, dùng ưu thế chiều cao áp đảo cô: "Nếu em muốn nổi tiếng, trực tiếp bảo bố mẹ follow em trên weibo, không phải một đêm liền mấy chục vạn người biết sao?"

Lạc Đường khinh thường bĩu môi: "Ai muốn nổi tiếng...."

Lạc Châu: "Vậy em vì cái gì mà phải tiến vào vòng luẩn quẩn này?" Dừng một chút, anh bổ sung: "Đừng lấy lý do quái quỷ gì mà em phải thử nghiệm cuộc sống của diễn viên mang ra lừa anh."

Lạc Đường: ".........."

Người này sao lại phiền như vậy!

Cô ngửa đầu: "Em đã sớm nói nguyên nhân, anh không tin là chuyện của anh! Anh quản em được à?"

Sau khi nói những lời này, hai người liền giằng co trong yên lặng một lúc.

Quan sát cô một lát, Lạc Châu nghiêm chỉnh mà ung dung nói: "Vừa rồi anh đã kiểm tra, đoàn làm phim của em có một nam chính tên là Tô Duyên nhé."

Trong lòng Lạc Đường căng thẳng.

Ngoài mặt lại không biến sắc hỏi: "......Tô Duyên thì sao?"

"Tô Duyên rất nổi tiếng, anh biết, nhiều năm như vậy anh vẫn luôn nghi ngờ một điều." Lạc Châu đột nhiên dí sát vào mặt cô, trong mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, "Ba mẹ không biết nhưng anh thì biết---em từng nói với anh, đó là khi em mới hơn mười tuổi, không phải lúc đấy em sống chết cũng muốn về nước tìm Tô Duyên sao?"

"..............!"

Lạc Đường đẩy nhẹ anh một cái, cô mở to hai mắt:

"Anh đoán mò cái gì thế! Em....sao có thể biết Tô Duyên là ai! Trùng tên mà thôi, căn bản không phải là cùng một người!"

"À...,"Lạc Châu bĩu môi: "Vậy em nói đi, vì sao em vừa về nước lại đòi tiến vào giới giải trí."

Lạc Đường: ".....Em đã nói rồi! Là tại anh không tin đấy chứ!"

Lạc Châu nhìn bộ dạng này của cô, cười nhạo một tiếng.

"Đồ trẻ con," Anh xoay người đi lên gác, để lại một lời cảnh cáo bâng quơ, "Em có thể giấu thì giấu cho thật kỹ vào, ngàn vạn lần đừng để cho anh biết vì sao."

Lạc Đường: "............"

Từ nhỏ đến lớn Lạc Đường đều rất hâm mộ hình ảnh gia đình hòa thuận của người khác, hình ảnh anh trai yêu thương em gái. Bên trong những tiểu thuyết cô xem quả thực cũng có rất nhiều anh trai tốt, mặt dù phúc hắc nhưng vô cùng sủng nịnh em gái.

Chỉ có cô là khác.

Lạc Đường bị nói trúng tâm sự, tim vẫn còn đập bịch bịch, cô thở gấp, hung hăng trừng mắt với bóng dáng cao gầy lười biếng của Lạc Châu.

Anh trai cô đúng là ma quỷ hiện hình.

Lạc Đường khôi phục cảm xúc một lát rồi lên gác tắm rửa.

Nghĩ đến ngày mai bắt đầu quay phim, làm xong nhiệm vụ hàng ngày trong câu lạc bộ fan Tô Duyên, bình luận đánh dấu, sau khi đăng weibo, cô đọc lại kịch bản một lần trước khi đi ngủ.

***

Sáng ngày hôm sau.

Vừa cử hành nghi thức khai máy xong, hashtag #Thời niên thiếu của chúng ta khai máy# đã lên hot search ở vị trí thứ năm.

Trong đó đương nhiên công lao của nhóm fan hâm mộ Tô Duyên là lớn nhất.

Từ lúc Tô Duyên xuất đạo đến giờ, trừ lúc ban đầu là đóng các vai nhỏ trong mấy bộ phim truyền hình. Từ khi thành danh, một lần bạo hồng, mấy tác phẩm tiếp theo của anh đều là những bộ phim đại chế tác được quay bởi các đạo diễn nổi tiếng. Đối với quyết định đóng phim thần tượng lần này, trong lúc nhất thời có không ít nhận xét vô cùng ác độc, nói anh cảm thấy mình bạo hồng rồi, địa vị vững vàng, chuẩn bị dựa vào khuôn mặt để đóng mấy bộ phim thanh xuân không có não, vô cùng hạ giá, vô cùng low.

Có thể với vị trí bây giờ của Tô Duyên, coi như anh muốn tiếp tục đi con đường trước kia, thì đạo diễn nổi tiếng phù hợp với tên tuổi hiện nay của anh quả thực quá ít, diễn viên vốn là dựa vào diễn xuất để kiếm cơm, ai còn có thể không phải là phim điện ảnh thì không diễn chứ? Mặt mũi lớn như vậy?

Hỏa Diễm tranh cãi dựa vào lý do như vậy, không chút do dự mà phản bác.

Anh của chúng ta đóng phim đều có đạo diễn nổi tiếng tham gia, giá trị nhan sắc thừa sức đóng phim thần tượng, bây giờ đóng phim thần tượng cũng là đại thần, như thế thì sao? Không thể đưa ra phản bác phải không?

Hồi Lạc Đường lần đầu vào nhóm, nhìn những bình luận xấu một lúc lâu liền tức giận, bây giờ cô sẽ không oán hận nữa mà điên cuồng tích like cho những bình luận xuất sắc.

《 Thời niên thiếu của chúng ta》là bộ phim truyền hình dựa trên tiểu thuyết về đề tài thanh xuân vườn trường, bản chất là dòng phim thần tượng không sai, nhưng nguyên tác của nó cũng là tác phẩm lớn, tiểu thuyết vô cùng nổi tiếng một thời, vô cùng hot. Đối với loại phim truyền hình có sẵn fan này, đối với nghệ sĩ không có gì là xấu.

Bản thân Tô Duyên cũng có rất nhiều fan, nói kỹ thuật diễn xuất của anh xuất thần nhập hóa căn bản cũng là fan nói hơi quá, nhưng nguồn gốc của việc này là tình yêu của fan dành cho anh.

Nghe nói idol nhà mình muốn diễn phim thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng, thời điểm còn chưa quay phim đã bị độ nóng của sinh nhật Tô Duyên lấn át, lúc này mới khởi quay chưa được một ngày, Hỏa Diễm cũng vui vẻ bắn mấy vòng pháo hoa, trang weibo chính thức của phim tràn ngập cầu vồng.

【Nhan cẩu*, nhìn tạo hình bộ phim này ta cảm thấy ta đã có đủ lương thực tinh thần cho cả năm tới rồi.】

(Nhan cẩu: ý chỉ những người coi trọng bề ngoài, thích những người xinh đẹp.)

【Đúng vậy, nhan cẩu + chứng minh nhân dân, khuôn mặt này ta đập đầu chết.】

【Thật ra thì ta không hài lòng với nữ chính lắm, nhưng mà không sao, chỉ cần có mặt Tô Duyên là đủ gánh cả bộ phim này. Ca ca tiến lên! 】

【Độc giả bày tỏ....Nói thật lúc trước đọc truyện này ta liền tưởng tượng tới khuôn mặt của Tô thần. Huhu! Không nghĩ tới thật sự là anh đóng! 】

***

Những bình luận xấu trong nháy mắt đã bị bao phủ.

Địa điểm quay phim là ở trung học Minh Hi, là nơi đã giành được danh hiệu ngôi trường đẹp nhất thành phố C. Lúc này khối mười hai đã nghỉ học, nhà trường để hẳn cho đoàn làm phim một dãy nhà trống, cũng đủ để lấy cảnh.

Lạc Đường đứng ở cổng trường quen thuộc, thở dài một hơi.

Trung học Minh Hi bao gồm cả trung học phổ thông và trung học cơ sở, cô đã từng học ở đây bốn năm, ấn tượng của cô đối với sân trường này có thể nói là vô cùng sâu đậm.

Bởi vì đây không chỉ là trường cũ của cô, mà còn là của Tô Duyên.

《Thời niên thiếu của chúng ta》 sẽ là phim truyền hình đầu tiên ở Trung Quốc áp dụng phương thức quay tức thời, việc này cũng là cân nhắc đến chất lượng bộ phim.

Bởi vì nhiều nguyên nhân, chút ái muội trong khuôn viên trường cũng chỉ có thể dừng lại ở chút hành động mờ ám nhỏ, không được vượt quá khuôn phép.

Vì vậy tên tiểu thuyết cũng đổi thành 《Thời niên thiếu của chúng ta》 khoảng thời gian tốt đẹp chúng ta vì ước mơ mà phấn đấu hồi còn đi học .

Toàn bộ câu chuyện thật ra thì rất đơn giản, nam nữ chính có hảo cảm với nhau, bên cạnh có nam phụ, nữ phụ làm tác nhân thúc đẩy. Mà vai trò của Lạc Đường - người đóng vai Thi m kỳ thực rất đơn giản, ngoài mặt là tìm vai nữ chính gây chuyện nhưng thực ra là thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính phát triển.

Theo kịch bản thì Thi m là thiên kim đại tiểu thư, kiêu căng ngang ngược, được người nhà cưng chiều lên tận trời, trong trường học cũng có một đám tiểu thư đi theo sau bợ đỡ. Từ nhỏ đến lớn, đồ gì cô thích nhất định phải cướp được đến tay.

------có thể nói là hình tượng nữ phụ nguyên mẫu.

Tập đầu tiên và tập thứ hai Lạc Đường có không ít phân cảnh. Chẳng hạn như lúc nam nữ chính trời xui đất khiến thế nào lại ngồi cùng bàn với nhau, thời điểm hai người người ta đang ngồi cạnh nhau, Thi m cô chính là không biết xấu hổ, mặt dày yêu cầu nữ chính đổi chỗ cho mình.

Trước khi quay phim phải bắt đầu thay quần áo và hóa trang.

Đọc lại kịch bản một lần, Lạc Đường cùng Trình Tranh vào phòng hóa trang tổ quay phim an bài.

Bên trong đã có không ít người, một số người tối qua Lạc Đường đã biết, cô chào hỏi từng người, một chuyên viên trang điểm mỉm cười hướng dẫn cô ngồi vào vị trí.

Chuyên viên trang điểm lấy đồ dùng ra, ngón tay nâng mặt Lạc Đường lên, trên mặt hơi kinh ngạc: "Ồ!"

Lạc Đường hoảng sợ: "...Sao vậy?"

"Không sao, không sao...xin lỗi," thợ trang điểm hơi bối rối, "Vừa rồi chị không nhìn rõ....em gái bề ngoài thật là xinh đẹp, là...người mới à?"

"Vâng vâng vâng, em là lần đầu tiên đóng phim," Lạc Đường cười với cô ấy, mắt hạnh hơi cong: "Phiền chị nhé."

"Không phiền, không phiền." Thợ trang điểm nhìn ngoại hình của cô, không nhịn được lại nói chuyện phiếm một lát.

Trình Tranh đứng một bên, thỉnh thoảng chen vào một câu, khóe mắt chú ý tới cửa có một người vừa vào.

Lương Tử Nguyệt cùng trợ lý tới phòng hóa trang theo hướng dẫn.

Cô ta ngồi trước gương trang điểm, thừa dịp thợ trang điểm lấy đồ nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt bỗng nhiên ngừng lại ở bàn cách cô ta gần nhất.

"Tiểu Quý," Cô ta gọi trợ lý, nhỏ giọng hỏi: "Nữ sinh bên kia, chính là người ngồi ở cái bàn trước chị là ai?"

"A?" Tiểu Quý ngạc nhiên: "Chị Tử Nguyệt không biết à? Không phải tối qua hai người còn ngồi ăn cơm cùng một bàn à? Cô ấy là người diễn vai Thi m, em nhớ tên cô ấy là....A! Tên là Lạc Tiểu Đường!"

Lương Tử Nguyệt: "..."

Mẹ nó. Đó là người diễn vai Thi m à?

Theo trong kịch bản, mình đóng vai một đóa hoa nhỏ thanh cao đơn thuần diễn cùng với cô ta, người đóng vai đại tiểu thư phách lối sao?

Tối hôm qua cô đến muộn, lúc đó hội trường tổ chức buổi tiệc đã tối om, cô cũng chỉ cùng cô ta chào hỏi, không để trong lòng.

Sau đó Lương Tử Nguyệt đặc biệt lên mạng tìm kiếm xem Lạc Tiểu Đường này là ai, kết quả hoàn toàn không tìm thấy người này, cô còn cảm thấy tổ đạo diễn quá không coi trọng vai phụ, chẳng may người mới diễn ngô nghê thì làm thế nào?

Cô ta nhìn cô gái kia nhắm hai mắt cười, khuôn mặt không che giấu được sự tươi đẹp của tuổi trẻ, không tự giác cắn chặt răng.

Đùa gì thế?

Loại nhân vật này sao lại cần tìm một người dáng dấp xinh đẹp như vậy tới diễn?!

Trong tiểu thuyết miêu tả vai chính là một cô gái tướng mạo thiên về thanh thuần, mềm mại, nữ phụ là người đẹp cá tính, tính cách kiêu căng, chưa cần nói đến khí chất, chỉ so nhan sắc thì nữ phụ hẳn là xinh đẹp hơn so với nữ chính.

Nhưng nhà ai lại thật sự chọn như vậy? Đúng ra không phải là 'mặc dù trong tiểu thuyết khen ngươi nhưng thực tế ngươi cũng chẳng xinh đẹp' sao?

Quá vô lý.

Lương Tử Nguyệt nhìn cô gái bên kia còn đang kẻ mắt.

Khuôn mặt xinh xắn, ngũ quan càng lộ rõ sự xuất sắc.

***

Hai mắt Lạc Đường vừa trang điểm xong, mở mắt ra nhìn đã thấy trong gương xuất hiện thêm bóng dáng của một người khác.

Ừm...Lương Tử Nguyệt.

Trước kia ở trên weibo cô đã từng thấy qua ảnh của Lương Tử Nguyệt, người thật so với ảnh cũng không kém quá nhiều, khí chất mỹ nữ, phù hợp với hình tượng nữ chính lần này.

Thời điểm chào hỏi tối qua, cô đã nghe thấy giọng nói của Lương Tử Nguyệt, cũng nhu hòa dễ nghe, có vẻ cô ấy cùng thợ trang điểm quen biết nhau, họ nói chuyện mấy câu, đề tài liền kéo lên trên người Lạc Đường.

"Ủa? Chị, đây là đang hóa trang cho tiểu Đường của chúng ta sao?"

"Đúng vậy, cô nương này da thật là đẹp."

Lạc Đường nghe cũng sửng sốt một chút.

Tiểu Đường...?

Bọn họ quen thân như vậy sao?

Cô còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy người phụ nữ phía sau cười nói thêm một câu: "Ai nha, có vẻ là trang điểm hơi đậm rồi."

"..."

Lạc Đường sửng sốt mấy giây, sau đó, rõ ràng cô cảm thấy trợ trang điểm cũng giật mình.

Yên tĩnh một lúc, người có phản ứng đầu tiên là Trình Tranh: "Ừm,....thật ra thì bọn họ cũng không trang điểm gì nhiều, chị cũng thấy đấy, mắt vừa kẻ xong, phấn cũng vừa mới đánh, nhìn thật giống như có chỗ nào đậm đâu chứ?"

Trang điểm như này còn nói đậm...Vậy dứt khoát để mặt mộc luôn đi?

Trình Tranh còn không biết người phụ nữ này nghĩ gì sao? Không phải là sợ mình bị so sánh kém hơn à!

Lương Tử Nguyệt giống như là không nghe thấy, tiếp tục nói chuyện với thợ trang điểm: "Em cảm thấy trang điểm như thế không hợp với học sinh lắm, chị trang điểm lại cho cô ấy thì tốt hơn."

Giống như đang thương lượng, nhưng giọng lại không cho từ chối.

"..."

Lạc Đường cười với thợ trang điểm nói: "Chị ấy nói đúng, không sao ạ, chị tẩy phấn đi, dù sao cũng vừa mới đánh đến phần này."

Trong lòng Lạc Đường buồn cười.

Cô thật sự không quan tâm, hoàn toàn không có vấn đề gì, coi như trong suốt cũng có sao đâu.

Thợ trang điểm bất đắc dĩ lấy nước tẩy trang ra.

Lương Tử Nguyệt cũng là một nữ diễn viên phái thực lực thế hệ mới, 23 tuổi đã có thể lăn lộn lên tuyến hai, không khó tưởng tượng sau khi đóng vai chính bộ phim này sẽ bạo hồng một phen, có thể thăng lên một cấp không chừng.

Lương Tử Nguyệt diễn vai chính, cũng quen thuộc với đạo diễn, so sánh với Lạc Tiểu Đường, quả thật lời nói của cô ta có phân lượng hơn.

Trình Tranh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Lương Tử Nguyệt trở về chỗ của mình bắt đầu hóa trang, mười phút sau, trong lòng liền cười 'ha ha' hai tiếng.

A, không phải cô cũng không được trang điểm đậm quá sao?

Cô còn đeo áp tròng cơ đấy, sao bảo chúng ta là học sinh không thích hợp dùng bút kẻ mắt mà?

Có ai không biết dưới ống kính máy quay, bất kể cảnh tượng nào, nhân vật gì, khâu hóa trang là phân đoạn quan trọng nhất.

Mặc dù nghĩ trước khi nổi tiếng thì không thể gây chuyện, nhưng Trình Tranh vẫn càng nhìn càng tức.

***

Nửa tiếng sau, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong.

Bởi vì là lần đầu tiên hóa trang, trang điểm sau này cơ bản cũng đều dựa theo tiêu chuẩn của lần này, người hướng dẫn hình ảnh bận rộn ai cũng phải nhìn, ai cũng phải cho ý kiến. Mãi đến khi nhìn thấy Lạc Đường cùng Lương Tử Nguyệt, cô ấy mới sửng sốt một chút.

Hướng dẫn hình ảnh cao giọng: "Mấy người đây là đang làm cái gì?"

Hai thợ trang điểm cũng không hiểu sao: "...Sao ạ?"

Cô ấy cau mày nhìn chằm chằm lớp hóa trang của Lương Tử Nguyệt: "Có phải đổi hai nhân vật cho nhau rồi không? Lương Tử Nguyệt diễn nữ sinh thanh thuần, hiện tại đây là cái gì? Phấn cùng son môi tẩy hết, hóa trang lại!"

"...."

Ha ha. Đây không phải là chuyện trong dự đoán sao?

Trình Tranh thiếu chút nữa không nhịn được cười.

"Còn cả bên này," Người hướng dẫn tạo hình chỉ chỉ Lạc Đường: "Mặt mũi sao không đánh gì thế này? Trong tiểu thuyết người ta viết là 'hàng ngày Thi m đi học đều trang điểm', đều không đọc sao? Cũng không biết sao?"

Lạc Đường mở to mắt nhìn.

"Nhanh đưa người đi hóa trang lại, cho các cô 10 phút. Son môi phải dùng màu đỏ, trong sách người ta viết rất rõ ràng rồi." Hướng dẫn tạo hình lại đưa tay tháo buộc tóc đuôi ngựa của Lạc Đường, vung tay hai cái: "Để cô ấy xõa tóc là được, uốn một tí đuôi tóc, uốn đẹp vào một chút."

"..."

Lạc Đường đột nhiên cảm thấy....

Lần này đóng vai nữ phụ ác độc, có vẻ như vô cùng thoải mái?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top