Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói về Ôn Nhược Hàn. Sau vụ việc xảy ra ở làng Bất Dạ ông ta án binh bất động. Đến khi nghe ở phủ Lan Lăng có một vị vương tôn bị thất lạc, rồi Tống đế lệnh cho Thần Bổ Ty đi điều tra. Ôn đại nhân cũng chỉ ra lệnh cho ám vệ bí mật theo dõi vị vương tôn thất lạc đó, rồi báo lại với ông ta chứ không hề đá động gì đến Thần Bổ Ty hay tứ danh bổ.

Bên ngoài là vậy nhưng bên trong Ôn Nhược Hàn đang toang tính một chuyện khác.

~~~~~~~~~

Tử Cấm Thành...

Trong thư phòng ở Thiên An Điện, Tống đế với vẻ mặt lo lắng hỏi Tô Thừa An.

"Tô Thừa An, Hiền phi sao rồi?"

Hiền phi là phi tần rất được Tống Đế sủng ái.

Hai ngày trước, Tống đế có ban lệnh ba ngày nữa sẽ đem đại phu tên Dược Trần ra pháp trường xử trảm. Vì cam tội mưu sát Triệu quốc công Sài Tấn.

Vậy Triệu quốc công Sài Tấn này là ai?

Truyện này phải kể lúc tiên đế đang tại vị. Trong một lần vi hành, tiên đế gặp phải một cuộc bạo loạn, của những kẻ muốn chống đối sự cai trị của nhà Tống. Chính lúc này tướng quân Sài Tấn đã có công cứu giá tiên đế mà lập được quân công. Nên Sài tướng quân được tiên đế phong tước Triệu quốc công.

Hiền phi sau khi nghe tin liền không ăn, không uống, mặt lúc nào cũng buồn rầu, khiến Tống Đế vô cùng lo lắng, người lệnh cho Ngự Thiện phòng làm đủ các món ăn trân quý, nhưng Hiền phi không hề động đũa.

"Hoàng thượng, Hiền phi nương nương vẫn không chịu ăn. Mà nương nương chỉ nói là muốn gặp hoàng thượng."- Tô Thừa An trả lời.

"Mau khởi giá Trang Hiền viện."- Tống đế ra lệnh.

Nghe lệnh Tô Thừa An hô to.

"Khởi giá Trang Hiền viện!"

Tại Trang Hiền viện...

Hiền phi sau khi thỉnh an Tống đế, thì nàng cứ quỳ suốt không chịu đứng dậy. Khi Tống đế hỏi nàng chỉ khóc, gặn hỏi mãi nàng mới mở lời xin Tống đế khoan xử chém Dược Trần, mà hãy cho người điều tra kỹ sự việc để tránh xử oan người vô tội. Vì nàng tin Dược Trần bị oan.

Vì sao Hiền phi lại tin tưởng và muốn xin tội cho Dược Trần?

~~~~~~~~~

Hiền phi lúc nhỏ có tên là Tiểu Ngư. Khi Tiểu Ngư lên 3 tuổi thì phụ thân mất do bạo bệnh. Sau khi phụ thân mất Tiểu Ngư cùng mẫu thân lưu lạc khắp nơi ngày đây mai đó.

Lúc Tiểu Ngư 5 tuổi.

Năm đó, thời tiết khắc nghiệt, mùa hè thì rất nóng, mùa đông thì rất lạnh.

Trời đang vào Đông, Tiểu Ngư cùng mẫu thân lưu lạc đến làng Bạch Sơn. Vừa mới đến làng thì Tiểu Ngư đổ bệnh. Mẫu thân nàng vội bế nàng đi tìm đại phu, nhưng mọi đại phu trong làng thấy hai mẹ con đều từ chối xem bệnh. Thế là mẹ nàng cứ ôm con đi hết chỗ này đến khác, mong có người giúp đỡ nhưng vô vọng.

Trời càng lúc càng lạnh vẫn không một ai chịu giúp đỡ hai mẹ con nàng. Giờ mẫu thân nàng chỉ biết ôm con trong lòng, mà để mặc cho số phận. Đúng lúc này Dược Trần đang trên đường về nhà, thì thấy bên đường có một nữ nhân ngồi ôm con, môi bà đã thâm tím lại vì lạnh. Thấy vậy Dược Trần vội đến hỏi thăm, rồi đưa hai mẹ con đến y quán của ông và tận tình cứu chữa. Không những thế Dược Trần còn cho hai mẹ con ở lại trong y quán.

Không lâu sau, có thương nhân họ Đổng, là trùm buôn gạo nổi tiếng ở kinh thành đến làng Bạch Sơn thăm họ hàng. Khi ông cùng người họ hàng đến y quán của Dược Trần để hốt thuốc đã gặp được hai mẹ con nàng. Ngay lần đầu gặp mặt thương nhân họ Đổng đã có tình cảm với mẹ nàng và muốn rước bà về kinh thành để thành thân. Lúc đầu, mẫu thân nàng do dự nhưng thấy ông ta thực lòng với bà nên bà đã đồng ý. Và bà cùng Tiểu Ngư theo ông đến kinh thành.

Ở phủ của thương nhân họ Đổng, Tiểu Ngư được đối xử như một tiểu thư. Nàng còn được kế phụ đặt cho tên mới là Đổng Tiểu Uyển và hết lòng thương yêu. Không những vậy ông còn mời thầy đến dạy chữ và công dung ngôn hạnh cho nàng.

Mười năm sau, Đổng Tiểu Uyển dự tuyển tú nữ, và được lọt vào mắt Tống Đế, rồi được phong Hiền phi một năm sau đó.

Hiền phi tuy sống trong nhung lụa, có kẻ hầu người hạ, nhưng nàng vẫn không quên vị đại phu năm xưa đã ra tay cứu giúp mẹ con nàng.

Và đây chính là lúc nàng trả ơn.

Tống đế khi thấy Hiền phi quỳ gối khóc đến sắp ngất vội đến đỡ nàng đứng dậy. Và Tống đế hứa với Hiền phi sẽ cho người điều tra rõ sự việc.

Ngay hôm sau, Tống đế ra lệnh hình bộ hoãn thi hành án với Dược Trần, cho tạm giam ông tại nhà lao hình bộ để chờ điều tra. Và Tống đế lệnh cho Tô Thừa An đem thánh chỉ đến Thần Bổ Ty

~~~~~~~~~

Một ngày làm việc mới ở Thần Bổ Ty lại bắt đầu.

Thường ngày nếu không phải đi điều tra án, thì đại nhân Lam Khải Nhân sẽ phân công tứ danh bổ đi tuần tra các khu vực ở kinh thành. Mỗi người được giao một khu vực để đi tuần tra.

Khu vực tuần tra của Bách Lý Hoằng Nghị là ở phía Đông, của Lam Vong Cơ ở phía Tây, Tạ Doãn ở phía Nam, còn Lâm Tu Nhai thì ở phía Bắc của Tử Cấm Thành

Phía Bắc kinh thành có một khu chợ sầm uất. Gần chợ có một nơi gọi là khu Hành Khất. Nơi đây có một căn nhà hoang. Căn nhà hoang này là nơi tập trung đa số là người dân tứ xứ. Họ sống chủ yếu là ai sai gì làm nấy và làm phu khuân vác ở chợ.

Những người dân đây đa số là những người dân, rời quê đi tha phương cầu thực, rời quê vì quê họ gặp thiên tai, dịch bệnh, mất mùa. Nên họ phải dắt díu cả gia đình đến kinh thành.

Lúc trước căn nhà hoang này là nơi ở của dân làm nghề hành khất ở trong chợ, nên nó mới có tên Hành Khất. Sau này có dân từ nơi khác đến, vì họ không nhà nên đành ở lại đây, và xem như đây là chỗ che nắng che mưa. Dân hành khất ở trong căn nhà hoang thấy họ như vậy, nên đồng ý chia sẻ căn nhà hoang với dân từ nơi khác đến.

Dân hàng khất thường hay nói.

"Ăn mới nhiều, chứ ở là bao nhiêu."

Cứ như thế lâu dần nơi đây trở thành nơi ở của dân hành khất và dân tứ xứ. Nhưng cái tên Hành Khất vẫn để nguyên như vậy không đổi.

Nơi đây là nơi Lâm Tu Nhai thường xuyên hay đi tuần tra. Chính vì thường xuyên tuần tra ở đây, nên y biết rõ người dân ở đây sống như thế nào. Cứ lần nào y đi tuần tra ngang qua đây, là y thường dừng lại để giúp đỡ họ. Lúc thì y giúp họ lợp lại mái nhà. Lúc thì y xem bệnh bốc thuốc miễn phí cho họ. Thế nên người dân ở đây ai cũng biết đến Lâm Tu Nhai và rất yêu quý y.

Hôm nay, trong khi Lâm Tu Nhai đang đi tuần tra, thì có mấy đứa nhóc sống ở đó đã chạy theo y gọi.

"Lâm ca ca, Lâm ca ca..."

Đang đi tuần tra Lâm Tu Nhai nghe tiếng gọi y đứng lại hỏi.

"Các đệ tìm ta có gì không?"

"Hôm nay, chỗ bọn đệ có người mới tới. Người hắn đang rất nóng. Lâm ca ca, huynh mau đến xem bệnh cho hắn đi."- Đứa lớn tuổi nhất trong đám lên tiếng.

Nghe vậy Lâm Tu Nhai vội đi theo chúng đến ngôi nhà hoang.

Ở đây, y thấy có một nam nhân đang nằm ở góc nhà, người thì run cầm cập, mặt thì quay vào tường. Lâm Tu Nhai vội đến bắt mạch cho người kia. Trong lúc bắt mạch Lâm Tu Nhai nhận ra người đó.

Hắn là Tiêu Viêm đồng môn với Lâm Tu Nhai.

Trong lúc bắt mạch cho Tiêu Viêm, Lâm Tu Nhai mới thấy làm lạ. Vì trên người Tiêu Viêm có vết thương tích. Lâm Tu Nhai suy đoán, có lẽ Tiêu Viêm đã đi một quãng đường từ làng Bạch Sơn đến kinh thành trong tình trạng bị thương, nên hắn mới bị bệnh.

Sau khi bắt mạch cho Tiêu Viêm xong, Lâm Tu Nhai thấy hắn chỉ bị cảm mạo thông thường. Y mới kê cho hắn một đơn thuốc trị cảm. Rồi y đưa tiền cho đám nhóc và nhờ chúng đi ra tiệm thuốc mua thuốc giúp.

Đám nhóc nghe theo và chạy nhanh đến tiệm thuốc. Không những thế chúng còn thi xem ai là người sẽ đến tiệm thuốc trước.

Thuốc đã được mua về Lâm Tu Nhai vội đem đi sắc. Khi thuốc đã sắc xong Lâm Tu Nhai một tay cầm lấy chén thuốc, một tay đỡ Tiêu Viêm ngồi dậy và đưa chén thuốc cho hắn uống.

Sau khi Tiêu Viêm uống thuốc xong. Lâm Tu Nhai để Tiêu Viêm ngồi dựa lưng vào tường, y dặn dò đám nhóc mấy thứ rồi tiếp tục đi tuần tra.

~~~~~~~~~

Hết phiên tuần tra, Lâm Tu Nhai quay lại ngôi nhà hoang, đã không thấy Tiêu Viêm ở đó. Y mới hỏi đám nhóc thì nghe chúng nói là hắn đã rời đi và nhìn hắn trông có vẻ rất gấp.

Lâm Tu Nhai nghe vậy y gật đầu không nói gì và rời đi. Trên đường về Thần Bổ Ty, Lâm Tu Nhai cứ suy nghĩ không biết rốt cuộc Tiêu Viêm hắn đang có chuyện gì. Chợt có tiếng gọi.

"Tiểu Nhai!"

Tiếng gọi đó là của Tạ Doãn. Hắn đang đứng trước cửa Thần Bổ Ty đi qua đi lại chờ Lâm Tu Nhai. Bởi hắn thấy đã hết phiên tuần tra của y, mà sao chưa thấy y quay về lại Thần Bổ Ty. Thành ra hắn sốt ruột. Đúng lúc này, có tiếng của Tô Thừa An vang lên.

"Thánh chỉ đếnnn! Lam Khải Nhân tiếp chỉ."

Nghe tiếng Tô Thừa An, Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần, Bách Lý Hoằng Nghị, Lam Vong Cơ đang ở đại sảnh vội vàng đi ra cửa. Rồi tất cả quỳ xuống nghe chỉ.

Cầm thánh chỉ trên tay Tô Thừa An đọc lớn.

"Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết. Lệnh cho Lam Khải Nhân trong vòng ba ngày phải điều tra rõ cái chết của Triệu quốc công Sài Tấn. Khâm thử."

Nghe thánh chỉ xong Lam Khải đưa tay đón nhận thánh chỉ đứng dậy cung tiễn Tô Thừa An.

Đại sảnh Thần Bổ Ty.

Lam Khải Nhân lệnh cho Bách Lý Hoằng Nghị, Lam Vong Cơ, Tạ Doãn, Lâm Tu Nhai đến phủ Triệu quốc công điều tra.

~~~~~~~~~

Nói về Tiêu Viêm sau khi rời khỏi căn nhà hoang, hắn đi nghe ngóng thông tin về Dược Trần, và biết Tống đế đã cho hoãn thi hành án và cho tạm giam ông tại nhà lao hình bộ.

Bây giờ Tiêu Viêm cảm thấy an tâm, vì hắn có thể đem sớ lên quan để kêu oan. Nhưng trước hết hắn phải đến hình bộ gặp Dược Trần trước đã.

Hiện tại, Tiêu Viêm đang hỏi thăm người đi đường đường đến hình bộ.

Trên đường đi đến phủ Triệu quốc công điều tra có đi ngang qua hình bộ. Chợt Bách Lý Hoằng Nghị, Lam Vong Cơ, Tạ Doãn, Lâm Tu Nhai thấy lính canh đang chặn một người và lớn tiếng, Lâm Tu Nhai nhận ra người đó là Tiêu Viêm.

"Hình bộ của Tống quốc không phải là nơi để cho một tên dân thường như ngươi muốn vào là vào."

Tiêu Viêm khi nghe vậy hắn thất thểu quay người đi. Nhưng hắn chưa bỏ cuộc hắn sẽ tìm cách để vào được nhà lao hình bộ. Ngay lúc này Lâm Tu Nhai gọi hắn.

"Tiêu Viêm..."

Ngồi tại quán trà ven đường Bách Lý Hoằng Nghị, Lam Vong Cơ, Tạ Doãn, Lâm Tu Nhai nghe Tiêu Viêm kể lại việc hắn rời làng Bạch Sơn đến kinh thành là muốn kêu oan cho Dược Trần. Và hắn khẳng định Dược Trần chắn chắc bị oan, chứ không có lẽ nào ông ta lại đi sát hại một trung thần. Với ông ta làm vậy để là gì. Còn vết thương trên người Tiêu Viêm là do hắn ẩu đả ở chỗ hắn làm. Vì hắn muốn nhận lương sớm để có lộ phí lên kinh, nhưng không được đáp ứng. Cũng may người dân trong làng ai biết hắn lên kinh kêu oan cho Dược Trần, nên đã gom góp tiền cho hắn làm lộ phí lên kinh.

Lâm Tu Nhai khi nghe Tiêu Viêm kể như vậy, giờ y đã biết người đang bị giam tại nhà lao hình bộ là ai. Chứ lúc đầu nghe tên y còn nghĩ tên trùng tên.

Khi còn ở làng Bạch Sơn, Lâm Tu Nhai và Tiêu Viêm cùng học ở học viện Già Lam, dưới sự chỉ dạy của Dược Trần tiên sinh.

Lúc đầu y và hắn không ưa gì nhau, luôn luôn đối đầu nhau. Khi học viện giao cho học viên một bài kiểm tra, để kiểm năng lực của học viên, Dược Trần tiên sinh đã sắp xếp Lâm Tu Nhai và Tiêu Viêm chung một tổ. Ở chung tổ Lâm Tu Nhai và Tiêu Viêm cũng dần dần cũng hiểu được nhau và cả hai đã trở thành huynh đệ thân thiết, cho đến khi Lâm Tu Nhai rời làng Bạch Sơn để dự thi vào Thần Bổ Ty.

"Ngươi muốn vào hình bộ để đến nhà lao gặp tiên sinh?"- Lâm Tu Nhai hỏi.

Tiêu Viêm im lặng gật đầu.

"Vậy ta sẽ đi cùng ngươi. Dù sao ta cũng là một bổ đầu hàm bát phẩm, chắn chắc lính canh sẽ cho vào."- Lâm Tu Nhai nói tiếp.

"Không được đâu Tiểu Nhai đã có lệnh người của Thần Bổ Ty trong khi đang điều tra không được gặp nghi phạm."- Tạ Doãn lên tiếng

"Vậy không cần đâu Tu Nhai. Ta tự có cách để gặp được tiên sinh."- Tiêu Viêm nói

"Vào hình bộ đâu nhất thiết phải đi gặp nghi phạm."- Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng.

"Đúng vậy! Vong Cơ nói đúng vào hình bộ đâu nhất thiết phải đi gặp nghi phạm."- Bách Lý Hoằng Nghị nghe Lam Vong Cơ nói đúng hắn liền nói

Suy nghĩ một lúc Bách Lý Hoằng Nghị nói tiếp.

"Thị lang hình bộ là Cao Bỉnh Chúc có quen biết với nhà ta. Hắn vừa thành thân mà ta lại bận đi điều tra, nên chưa đến chúc mừng hắn được. Vậy Tu Nhai người có thể đến hình bộ tạ lỗi với hắn giúp ta."

"Được!"- Lâm Tu Nhai trả lời.

"Vậy thì ngươi cùng Tiêu công tử đến hình bộ. Ta, Vong Cơ, Tạ Doãn sẽ đến phủ Triệu quốc công điều tra."- Bách Lý Hoằng Nghị tiếp tục.

Nghe Bách Lý Hoằng Nghị nói, Tạ Doãn vội đứng bật dậy.

"Hơ hơ... ngươi để Tiểu Nhai của ta một mình đi đến hình bộ. Cái này không được à nha! Ta phải cùng đi đến hình bộ với Tiểu Nhai của ta. Còn ngươi và Vong Cơ cứ đi đến phủ Triệu quốc công đi."

Khi nghe Tạ Doãn nói như vậy Bách Lý Hoằng Nghị thừa biết là Tạ Doãn đang ghen với Tiêu Viêm. Hắn xoa xoa cằm nhịn cười trả lời.

"Tuỳ ngươi!"

Tiêu Viêm khi biết tứ bổ đầu đang giúp hắn, hắn liền đứng ngay dậy cúi đầu đa tạ mọi người. Nhưng Tiêu Viêm không hề biết rằng, mặt Tạ Doãn hiện đang đen như đít nồi.

Nói rồi bốn người chia nhau ra làm hai nhóm. Một nhóm là Bách Lý Hoằng Nghị, Lam Vong Cơ đi đến phủ Triệu quốc công. Một nhóm là Tạ Doãn, Lâm Tu Nhai cùng Tiêu Viêm đi đến hình bộ.

~~~~~~~~~

Tại cổng hình bộ, lính canh thi lễ với Tạ Doãn và Lâm Tu Nhai.

"Tạ bổ đầu, Lâm bổ đầu."

Khi thấy Tiêu Viêm lính canh vội hỏi.

"Vậy còn người này?"

"Người mới của Thần Bổ Ty đi theo chúng ta để biết về công việc. Lúc nãy hắn hơi hấp tấp nên đã đến trước."- Tạ Doãn trả lời nghe giọng hắn hơi chua.

"À! Thì ra là vậy. Khi nãy ta hơi thất lễ. Xin công tử bỏ qua cho."- Lính canh trả lời Tạ Doãn rồi hướng sang Tiêu Viêm cúi đầu tạ lỗi với hắn.

"Không sao là do ngươi không biết, nên không có lỗi."- Tạ Doãn lên tiếng thay.

"Vậy tại hạ nên xưng hô với vị công tử này như thế nào?"- Lính canh hỏi Tiêu Viêm

"Ta tên Tiêu Viêm."- Tiêu Viêm trả lời.

Bấy giờ Lâm Tu Nhai mới nói lý do cả ba đến hình bộ để làm gì.

"Chúng ta đến hình bộ gặp Cao Thị lang để chuyển lời từ đại sư huynh Bách Lý Hoằng Nghị."

"Vậy mời Tạ bổ đầu, Lâm bổ đầu, Tiêu công tử."- Vừa nói lính canh vừa là động tác mời cả ba.

Vào được bên trong hình bộ, cả ba được một tên lính khác đưa đến khách phòng.

Tại khách phòng hắn mời cả ba an tọa và đem trà đến mời cả ba, xong đâu đó hắn mới chạy đi báo với Cao Bỉnh Chúc.

Khi tên lính vừa rời khỏi khách phòng thì Tạ Doãn và Tiêu Viêm cũng nhanh chóng rời đi để đến nhà lao.

Tạ Doãn ngoài mặt hắn cố gắng tươi cười thân thiện với Tiêu Viêm, nhưng trong lòng hắn thì.

"Ngươi muốn giành Tiểu Nhai với ta. Ngươi nằm mơ đi!"

Tại nhà lao lính coi nhà lao đang ngăn không cho Tạ Doãn và Tiêu Viêm vào gặp Dược Trần. Thấy vậy Tạ Doãn liền đi đến khoác vai hắn và dúi vào tay tên lính một thỏi bạc rồi thì thầm to nhỏ.

Tên lính coi nhà lao nhận bạc nở nụ cười ra vẻ hiểu chuyện. Thế là hắn để cho Tạ Doãn và Tiêu Viêm vào gặp Dược Trần. Nhưng Tạ Doãn chỉ đứng bên ngoài, vì hắn không muốn làm trái lệnh, với hắn không muốn đi cùng Tiêu Viêm.

Tại đây, Dược Trần được giam ở một nơi riêng biệt. Ngồi trên đám cỏ khô Dược Trần ngồi xếp bằng lại nhắm mắt định thần.

"Tiên sinh..."- Tiêu Viêm khi thấy Dược Trần vội lên tiếng gọi.

Dược Trần nghe tiếng gọi ông mở mắt ra nhìn hắn rồi lại nhắm mắt lại định thần tiếp.

"Tiên sinh con và cả làng Bạch Sơn đều tin là tiên sinh bị oan. Học trưởng Hạo Thiên có viết một tờ sớ kêu oan cho tiên sinh. Và Thần Bổ Ty đang điều tra vụ án. Con tin là Thần Bổ Ty sẽ tìm ra và trả lại sự trong sạch cho tiên sinh."

"Con nên mau rời khỏi đây."

"Tiên sinh..."

"Con mau đi đi."

"Dạ!"

Bị Dược Trần đuổi Tiêu Viêm đành im lặng mà rời khỏi nhà lao.

Lâm Tu Nhai gặp Cao Bỉnh Chúc y liền chuyển lời của Bách Lý Hoằng Nghị tới hắn, rồi nói vài câu xã giao với hắn, xong y xin phép được cáo từ.

Đứng ở sân hình bộ chờ Tạ Doãn, Tiêu Viêm được một lúc, thì Lâm Tu Nhai thấy Tạ Doãn, Tiêu Viêm từ phía nhà lao đi ra. Thấy vậy là y biết Tiêu Viêm đã gặp được Dược Trần.

Xong việc cả ba nhanh chóng rời khỏi hình bộ.

Ngay lúc này kiệu của Ôn đại nhân Ôn Nhược Hàn đi ngang, và ông ta đã thấy Tạ Doãn, Lâm Tu Nhai cùng Tiêu Viêm từ hình bộ đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top