Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Doãn đi theo Chu Dĩ Đường, Chu Phỉ, vợ chồng Tạ Sách đi lên 48 trại trên Đại Thục Sơn.

Từ dưới chân núi để lên được 48 trại phải đi một con đường đá gồ ghề. Đi hết một tuần nhang là lên đến 48 trại.

Trong suốt quãng đường đi, Tạ Doãn cứ suy nghĩ về những gì Chu Dĩ Đường đã kể. Hóa ra hắn không phải là con của một thương nhân giàu có như hắn từng biết. Mà hắn là con cháu của hoàng tộc tiền triều. Vậy là hiện giờ hắn đang gánh trên vai mối thù giết cha mẹ, và giờ hắn phải báo thù cho họ. Nghĩ đến đây đột nhiên trong đầu hắn hiện ra vô số câu hỏi. Tại sao cha hắn lại bị lộ thân thế? Tại sao triều đình lại biết được Triệu gia là dòng dõi hoàng tộc tiền triều? Trong khi đời Tằng tổ phụ và Tổ phụ hắn đều sống rất bình yên không ai phát hiện. Nhưng tại sao đến đời cha hắn lại bị phát hiện? Đâu có ai biết được bí mật về gia thế gia đình hắn ngoài người trong nhà. Không lẽ trong gia đình hắn có nội gián? Nhưng nội gián là ai? Trong khi lúc đó cả nhà hắn đều bị giết sạch chỉ còn mẹ hắn. Mà giờ mẹ hắn cũng không còn. Như vậy rốt cuộc nội gián là ai? Suy nghĩ đến đây hắn cảm thấy hắn đang rơi vào ngõ cụt.

Hắn cứ mãi suy nghĩ mà đã lên đến 48 trại từ lúc nào.

48 trại trên Đại Thục Sơn, là nơi đây quy tụ những người trung thành với tiền triều quyết chống lại nhà Tống.

Ở trong đại sảnh 48 trại có bốn cái ghế dành cho bốn trại chủ. Là Chu Dĩ Đường, Thẩm Thiên Thuận, Ngô Phí và Tạ Sách.

Trong bốn trại chủ Thẩm Thiên Thuận là người sở hữu võ công cao cường nhất, và là người nhỏ tuổi nhất so với ba người còn lại. Hắn hay đi phiêu bạt giang hồ, nên kết thân được với rất nhiều người. Năm Thẩm Thiên Thuận 25 tuổi, cha hắn mất trong lúc hắn đang đi phiêu bạt, hay tin hắn tức tốc quay về nhà và nhận được bức di thư cha hắn để lại. Trong đó cha ghi là muốn hắn phải tìm cho ra hậu duệ hoàng tộc tiền triều, phò tá và bằng mọi cách đưa người đó lên làm vua. Thế là Thẩm Thiên Thuận đã rủ thêm ba người bằng hữu cùng chung chí hướng, là Chu Dĩ Đường, Ngô Phí và Tạ Sách lên Đại Thục Sơn lập ra 48 trại, tự mình làm trại chủ. Ở 48 trại hắn ngồi ở vị ghế trại chủ thứ hai sau Chu Dĩ Đường.

Chu Dĩ Đường võ công tuy không bằng Thẩm Thiên Thuận, nhưng được cái ông người học cao hiểu rộng. Biết bày mưu tính kế cho mọi người, nên ông được ba người còn lại cho ngồi vào ghế trại chủ thứ nhất.

Ngô Phí hắn là con cháu nhà tướng, có ngoại công (ông ngoại) từng làm tướng quân của tiền triều, có biết võ công nên được ngồi vào vị trí ghế trại chủ thứ ba.

Tạ Sách học không cao cũng không biết võ công, nhưng ông lại biết về kinh thương. Từ nhỏ ông đã theo chân cha ông, rong ruổi trên những chuyến hàng khắp Tống quốc. Nhờ vậy khi đến tuổi thành gia lập thất, ông đã sở hữu đến mấy trăm cái cửa hàng ở Tống quốc. Mọi chi phí của 48 trại đều là do ông chu cấp. Vì phải trông coi mấy trăm cửa hàng, nên ông không thường xuyên có mặt ở 48 trại, và sau này còn nhận nuôi Tạ Doãn. Ông ngồi vào vị ghế trại chủ thứ tư

Khi năm người tiến vào đến sân lớn của 48 trại, thì năm người thấy ở đây có hai nam nhân. Một người trung niên tên Lý Cẩn Phong, và một người thiếu niên tên Lý Thịnh. Lý Thịnh đang thỉnh giáo võ nghệ với cha mình là Lý Cẩn Phong.

Lý Cẩn Phong là em trai của Lý Cẩn Dung (trại chủ phu nhân) là muội phu (em rể) của Chu Dĩ Đường, cha của Lý Thịnh và Lý Nghiên, cữu cữu của Chu Phỉ.

Lý Thịnh là con trai của Lý Cẩn Phong, cháu ngoại của Lý Cẩn Dung, ca ca của Lý Nghiên, biểu ca của Chu Phỉ. Lý Thịnh đã 15 tuổi, lớn hơn Chu Phỉ một tuổi. Hắn là người cao ngạo, tính tình nóng nảy. Nhưng rất có nghĩa khí, gặp chuyện bất bình không buông tha, giúp đỡ người yếu đuối.

Thấy Chu Dĩ Đường và Chu Phỉ cả hai dừng tay lại, và cùng nhau đi đến trước Chu Dĩ Đường và Chu Phỉ.

"Trại chủ! A Phỉ! Còn có cả Tạ trại chủ và phu nhân."- Lý Cẩn Phong nói.

Vợ chồng Tạ Sách liền gật đầu với Lý Cẩn Phong.

"Trại chủ! Chu Phỉ muội muội!"- Lý Thịnh gọi.

Bất chợt cả hai trông thấy Tạ Doãn đứng phía sau trên tay hắn đang cầm ấn ngọc. Không nói cả hai cũng biết người cầm trong tay ấn ngọc là ai. Thế là cả hai cùng quỳ một chân xuống, tay trái bọc lấy tay phải hành lễ với Tạ Doãn.

"Thần Lý Cẩn Phong. Tham kiến Quân thượng!"

"Thần Lý Thịnh. Tham kiến Quân thượng!"

Tạ Doãn vẫn chưa quen với xưng hô này cho lắm, hắn hơi ngại nói.

"Ơ! Hai vị mau đứng lên đi."

"Đa tạ, Quân thượng!"- Lý Cẩn Phong và Lý Thịnh cùng đồng thanh và đứng dậy.

Lúc này, ở bên trong trại một tiểu cô nương ở đâu chạy ra sân. Tiểu cô nương ta chạy bổ đến chỗ Chu Phỉ, và nhảy lên ôm chặt lấy người nàng. Giống như một chú gấu koala con ôm chặt lấy mẹ.

"A Phỉ tỷ tỷ!"

Thấy cảnh tượng này Lý Cần Phong rất tức giận, ông trừng mắt mắng.

"Nghịch nữ Lý Nghiên! Ở trước mặt Quân thượng mà ngươi dám... Thế này còn ra thể thống gì nữa?"

Lý Nghiên con gái của Lý Cẩn Phong, muội muội của Lý Thịnh, biểu muội của Chu Phỉ. Năm nay, Lý Nghiên mới 12 tuổi rất thần tượng Chu Phỉ. Phương châm của Lý Nghiên là "A Phỉ tỷ tỷ luôn luôn đúng". Nàng ta có tính cách hoạt bát nghịch ngợm, thiện lương chân thật.

Lúc này Chu Phỉ mới lên tiếng.

"Lý Nghiên muội muội! Muội mau buông tỷ ra. Trước mặt Quân thượng muội làm như vậy là thất lễ."

Lý Nghiên mặt phụng phịu buông Chu Phỉ ra.

Bấy giờ Chu Dĩ Đường mới nói.

"Được rồi! Bây giờ A Thịnh con mau đưa Quân thượng đến khách phòng nghỉ tạm. Giờ ta phải đi nói bọn thuộc hạ chuẩn bị phòng cho Quân thượng. À! Từ giờ con sẽ là hộ vệ thân cận của Quân thượng."

Được Chu Dĩ Đường giao nhiệm vụ làm hộ vệ thân cận của Tạ Doãn, Lý Thịnh vui mừng trong lòng đáp.

"Dạ vâng, thưa trại chủ!"

Cũng trong lúc này, ở một nơi nào đó của 48 trại. Trầm Thiên Thuận đang nắm chặt bàn tay lại, khi nghe thuộc hạ bẩm báo về thân thế, và sự có mặt của Tạ Doãn ở 48 trại.

"Ta đã tính toán kỹ đến thế, mà cuối cùng lại để một tên sống sót."

Năm đó, khi biết được thân thế của Tạ Doãn, và đưa hắn cho vợ chồng Tạ Sách nuôi dưỡng, Chu Dĩ Đường không nói với ai kể cả Thẩm Thiên Thuận và Ngô Phí. Khi đó, chỉ có ba người biết về thân thế của Tạ Doãn, là Chu Dĩ Đường và vợ chồng Tạ Sách. Bởi Chu Dĩ Đường nghĩ càng ít người biết về thân thế của Tạ Doãn, thì Tạ Doãn càng được an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top