Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều, Lam Hi Thần ngồi trong Nhã thất uống trà cùng Kim Quang Dao. Chưa được một tuần trà, Kim Quang Dao đã bắt đầu than thở về kiếp sống cô quả của mình. Y nói đến bi thương dạt dào, người không biết nhìn thấy còn tin là thật. Tiếc là trong mắt Lam Hi Thần, những điều đó chẳng qua chỉ là thủ đoạn để tranh thủ sự đồng tình và thương xót từ hắn của Kim Quang Dao. Một lúc sau, Lam Vong Cơ bước vào hành lễ rồi thưa:

- Nghe nói có Liễm Phương tôn ghé thăm, Vong Cơ đến chào hỏi một tiếng.

Không biết có phải ảo giác hay không, Kim Quang Dao cảm thấy sự chào hỏi này của Lam Vong Cơ càng giống như giám sát. Lam Hi Thần thấy đệ đệ đến thì cực kỳ vui vẻ, cầm tay y dắt đến chỗ cạnh hắn ngồi. Chợt tay áo hắn trễ xuống để lộ ra một sợi dây buộc tóc trên cổ tay. Vốn chỉ là một sợi dây buộc tóc bình thường ai cũng có, thế nhưng dây buộc tóc của Lam Hi Thần đang ở trên đầu hắn, vậy thì sợi dây buộc tóc này lại là của ai nữa. Kim Quang Dao buột miệng hỏi:

- Nhị ca, dây buộc tóc này...

Lam Hi Thần được hỏi đến dây buộc tóc trên cổ tay lại nở nụ cười dịu dàng mà rằng:

- Là của Liễu tiểu thư. Lúc sáng dây buộc tóc của nàng bị tuột ra, nàng chỉ đành búi tóc lại, nhờ ta cầm giúp dây buộc tóc. Ta thấy sợi dây dài cầm không tiện nên quấn vào cổ tay. Lúc về ta quên đưa lại.

Kim Quang Dao nghe lời này hận đến nghiến răng, nắm tay giấu dưới ống tay áo siết chặt. Lam Vong Cơ trái lại tỏ vẻ rất quan tâm, hỏi Lam Hi Thần:

- Huynh trưởng, Vong Cơ muốn biết Liễu tiểu thư là người như thế nào.

Lam Hi Thần được hỏi lại càng hăng hái:

- Liễu tiểu thư sao? Nàng ấy tri thư đạt lễ, tinh thông cầm kỳ thi họa, là một người rất thú vị. Cốt cách thanh tao, trái tim thuần khiết, lại còn rất tri kỷ nữa, luôn khiến cho người đối diện cảm thấy thoải mái, an nhiên.

- Xem ra huynh trưởng rất có hảo cảm đối với vị Liễu tiểu thư này.

Lúc Lam Vong Cơ nói câu này, tuy vẻ mặt không có gì biến hóa nhưng Lam Hi Thần lại nhìn ra đệ đệ nhà mình đang vui vẻ, cũng không biết vì sao nghe hắn khen ngợi một nữ nhân mà y lại vui đến vậy. Chỉ có Kim Quang Dao là càng nghe càng hậm hực. Lam Hi Thần cũng không buồn để ý, lại tiếp tục nói:

- Liễu tiểu thư con người này, thật khiến người ta đã gặp một lần sẽ muốn gặp thêm lần nữa. Nàng bỏ quên dải buộc tóc ở chỗ ta, vừa hay ta có lý do để lần tới gặp lại nàng.

Lam Vong Cơ nghe đến đây, khóe môi chợt cong lên nhè nhẹ, bảo:

- Nếu Liễu tiểu thư biết được huynh trưởng mong mỏi gặp lại nàng như vậy, chắc nàng sẽ vui lắm. 

Lam Hi Thần nhìn thấy nụ cười rất nhẹ này của Lam Vong Cơ, chợt nhớ đến lúc Liễu Khuynh Thành biểu hiện sự hài lòng, cũng là nhàn nhạt như thế. Ngẫm lại khí chất của nàng, quả thật có phần giống với đệ đệ nhà hắn. Thảo nào mà hắn có cảm giác thân thuộc với nàng đến vậy.

- Cũng không biết khi nào Liễu tiểu thư mới đến lấy lại dây buộc tóc đây.

Nghe đến đây, chợt Lam Vong Cơ đứng dậy hành lễ cùng Lam Hi Thần, nói:

- Hy vọng huynh trưởng sớm gặp lại Liễu tiểu thư. Vong Cơ xin lui.

Lam Hi Thần cho rằng đệ đệ còn có việc, bèn mỉm cười gật đầu. Lam Vong Cơ được phép liền hành lễ cáo biệt cùng Kim Quang Dao rồi lùi ba bước, sau đó mới quay người đi khỏi. Lam Hi Thần lại nhìn xuống dải buộc tóc trên tay, nở nụ cười dịu dàng mà không hay ở đó có một người đang tức tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top