Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chín


Năm cuối cấp luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất do đó việc thức cả đêm là điều bình thường. Nhưng Lee Heeseung vẫn nhất quyết muốn cùng Park Sunghoon đi thi đấu.Suốt ba tháng không ngừng nghỉ từ các giải đấu trong nước lẫn quốc tế dù trên tay vẫn còn một núi việc phải làm khiến cơ thể anh gần như kiệt sức. Park Sunghoon ở Mỹ, chỉ cần thấy tin nhắn phản hồi chậm trễ, không rõ cậu ấy đang gặp phải vấn đề gì, trong lo lắng chỉ có thể dặn anh trai nghỉ ngơi nhiều hơn.


Thực tế, cậu  có chuyện đáng lo hơn — trên sân đấu, cậu bị trật mắt cá chân trong buổi luyện tập công khai, chân phải vốn đã từng bị chấn thương, giờ lại thêm dầu vào lửa. Bác sĩ của đội khuyên nên nghỉ ngơi, huấn luyện viên cũng khuyên cậu từ bỏ, nhưng cậu như đột nhiên nổi loạn, ngoan cố nói dù thế nào cũng phải ra sân.


Khi Lee Heeseung tiến gần đến phòng nghỉ, anh nghe thấy giọng của Park Sunghoon đột ngột cao lên. "Không thể nào!" Anh đẩy cửa bước vào, thấy trên bàn là tờ đơn xin rút lui bị xé vụn, ngực Park Sunghoon vẫn còn phập phồng, nhưng  lúc sau lời nói đã mang theo chút hối hận, "Xin lỗi, nhưng em sẽ không từ bỏ." Cậu nói thẳng với huấn luyện viên.


Huấn luyện viên đập cửa bỏ đi, Lee Heeseung nhặt thùng rác lên, quét giấy vụn vào trong. Ý định ban đầu của anh là khuyên Park Sunghoon không cần ép mình, nhưng tình cảnh hiện tại lại khiến anh  cảm thấy lời nói thật bất lực.


"Anh à, nếu bỏ lỡ điểm số ở lần thi đấu này thì em sẽ không thể vào chung kết được..."


Mặc dù vòng chung kết Grand Prix có giá trị không kém gì giải vô địch thế giới, nhưng Lee Heeseung biết trong lòng Park Sunghoon, vòng chung kết có ý nghĩa lớn hơn, có lẽ vì nó trùng với sinh nhật của cậu, nên mới có ý nghĩa đặc biệt.


" Hãy làm điều em muốn làm đi, Sunghoon."


Park Sunghoon đã kiên trì trượt xong bài tự do, sau đó lập tức quay về nước để phẫu thuật. Cậu đã giành được suất vào chung kết như ý muốn, mặc dù cái giá phải trả là nửa tháng không thể lên sân băng.


Đầu mùa giải, khi nơi tổ chức chung kết được công bố, Park Sunghoon hiếm khi phấn khích như vậy. Cậu đã gọi cho Lee Heeseung một cuộc điện thoại rất dài, nói rằng Paris là nơi giấc mơ của cậu bắt đầu, đó là lần đầu tiên cậu bước lên bục nhận giải tại giải vô địch thế giới trẻ, và cũng là lần đầu tiên cậu tỏa sáng trên sân chơi thể thao thế giới. Tại đó, cậu đã có một sinh nhật thật hạnh phúc, mẹ đã dẫn cậu đi tham quan Paris, mua áo cho chú chó nhỏ ở nhà vào mùa thu và đến thăm Nhà thờ Đức Bà Paris — lúc đó Nhà thờ Đức Bà Paris vẫn chưa bị cháy.


""Thằng gù nhà thờ Đức Bà" là chương trình mà bạn đã trượt băng khi tôi gặp bạn lần đầu tiên, phải không?" Lee Heeseung có thể tưởng tượng đôi mắt Park Sunghoon  nheo lại với nụ cười qua điện thoại, như một chú chó con đi vòng quanh anh trai mình và kể lại những ký ức ngọt ngào.


"Đúng vậy." Park Sunghoon hơi ngượng ngùng, "Đó là chương trình từ khi em còn ở nhóm thiếu niên, nhưng em rất thích nó, em đã giành được quán quân với bài tự do đó. Khi cảm thấy mệt mỏi, trượt lại chương trình đó khiến em như tìm lại được sự tự tin. Năm nay, em sẽ nhờ biên đạo sắp xếp lại chương trình đó, và thể hiện nó ở Paris cho anh xem."


Vào mùa đông, dự án của Lee Heeseung đã đến giai đoạn quan trọng, anh ấy lo lắng đến mức chỉ trả lời tin nhắn một hoặc hai lần trong một hoặc hai ngày. Trong lịch trình dày đặc, việc dành ra vài ngày nghỉ ngơi thực sự là điều không tưởng, nhưng Lee Heeseung thà không ngủ không nghỉ cũng cố gắng nén công việc lại cho đến cuối tháng 11. Lúc đó, anh mấy ngày liền không nhìn đến điện thoại, khiến Park Sunghoon sốt ruột gọi thẳng đến nhóm nghiên cứu của anh. Các thành viên khác trong nhóm thẳng thắn nói rằng Lee Heeseung đang miệt mài đẩy nhanh tiến độ, cố gắng muốn xin nghỉ phép đầu tháng 12, nhưng không rõ đã thức bao nhiêu đêm, đến mức giáo sư cũng lo lắng cho sức khỏe của anh.


Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, cuối cùng cảm ơn bọn họ và bảo họ bảo Lee Heeseung gọi lại.


"Sunghoon à, gần đây em khôi phục như thế nào?" Lee Heeseung có chút mệt mỏi nói.


"Anh ơi, em đã hủy vé của anh rồi." Park Sunghoon kiên quyết nói: "Anh đừng đến đây, cũng đừng thức khuya để kịp làm dự án nhé."


Lee Heeseung nhất thời không thể tin nổi, giận dỗi trực tiếp cúp điện thoại, nằm trên sô pha tiêu hóa tin tức. Sự mệt mỏi quá mức khiến thái dương anh lúc nào cũng đau nhức, mọi bộ phận trên cơ thể đều kêu gào khó chịu. Anh kiệt sức đến mức ngủ quên trước khi kịp suy nghĩ gì.


Trong giấc mơ, anh vẫn đang làm thí nghiệm nhưng luôn không đạt được kết quả như mong muốn. Sự lo lắng bùng lên như ngọn lửa, đốt cháy lý trí của anh, khiến anh bừng tỉnh.Thực ra, anh vốn biết mình đang cưỡng ép bản thân. Nhưng đến giờ giáo sư vẫn chưa duyệt đơn xin nghỉ phép, còn dự án đã chuẩn bị hơn hai năm nay cũng không cho phép anh bỏ dở. Park Sunghoon không muốn làm anh khó xử, nên dứt khoát giúp anh cắt đứt liên hệ.


Khi phần thi ngắn bắt đầu, Lee Heeseung theo dõi trên truyền hình trực tiếp, nhìn điểm số thực thi ít ỏi nhảy lên màn hình, tim anh như chìm dần xuống đáy biển, áp lực vô hình như mực nước khiến anh không thể thở nổi. Nhưng Park Sunghoon vẫn gắng sức hoàn thành từng động tác, Lee Heeseung không thể tưởng tượng nổi Park Sunghoon sẽ cảm thấy thế nào khi nhìn thấy điểm số đó, thậm chí thời gian chấm điểm cũng kéo dài bất thường.


Nỗi buồn sâu thẳm tràn ngập cơ thể Lee Heeseung, anh không thể hiểu tại sao trong một thế giới thể thao theo đuổi sự công bằng và chính nghĩa, vẫn tồn tại những dự án bị che đậy bởi bàn tay quyền lực. Rốt cuộc thì ý nghĩa của bộ môn trượt băng nghệ thuật là gì? Trên bảng điểm  những con số "điểm thực thi" "điểm trình diễn" hiển hiện chỉ là trên danh nghĩa, thực tế đó là công cụ để trọng tài kiểm soát điểm số. Đằng sau thể thao cạnh tranh, là những cuộc đấu tranh chính trị, người chiến thắng không cần mài giũa kỹ lưỡng vẫn có thể được tôn vinh như chuẩn mực của nghệ thuật, những sai lầm dẫu có hay không bị phát hiện thì cũng không cần khắc phục. Con người như chiếc bè trôi nổi, nếu không có điểm tựa khác thì dù có vùng vẫy thế nào cũng bị đẩy trôi đi, nỗ lực đến rã rời cũng như gợn sóng bị xóa nhòa, chẳng đáng nhắc tới.


Một đầu của chiếc cân là sự nỗ lực đơn độc và mờ nhạt, còn đầu kia là quốc tịch, chủng tộc, tài năng, vận may... là tảng đá khổng lồ lăn xuống, như Sisyphus, người đẩy nó lên từ đầu cân này, trong nháy mắt nó lại lăn xuống, chẳng tốn chút sức lực nào cũng có thể thiêu rụi sự kiên trì của anh ta.


Kết quả của bài thi tự do cũng không khác gì bài thi ngắn. Lee Heeseung chỉ dám xem lại sau đó . Anh không đủ can đảm để đối mặt trực tiếp nhưng anh không thể không đối diện với nó. Khi bấm vào video, các cơ trên lưng anh co rút dữ dội nên anh chuyển sang tư thế phòng thủ hơn, ôm đầu gối, như thể đang từ từ nhìn qua kẽ tay một thảm kịch đã biết trước trong một vụ tai nạn.


Trên màn hình, Park Sunghoon ngồi một mình ở khu vực chờ điểm, lần này thậm chí không có huấn luyện viên bên cạnh. Cậu ngồi đó, ôm áo khoác và hộp khăn giấy, những ngón tay bấu chặt vào lớp lông thú của chú nai nhỏ. Lee Heeseung chú ý thấy ngay khi cậu xuống sân đã thay giày thể thao, không khỏi nghi ngờ liệu mắt cá chân của cậu có bị sưng đến mức không đi nổi giày trượt băng nữa hay không. Park Sunghoon lặng lẽ chờ đợi, trải qua năm phút dài vô tận, trên màn hình thậm chí còn chiếu lại một vài lần, rồi cậu mỉm cười chấp nhận kết quả.


Lee Heeseung nhớ lại có lần cậu rất không hài lòng với màn trình diễn của mình khi còn ở nhóm thiếu niên, chưa đợi đến điểm số công bố đã lạnh lùng rời sân. Park Sunghoon vốn dĩ không phải là người thực sự giữ gìn tính cách ôn hòa, cung kính, tiết kiệm càng không phải là người sẽ nhún nhường, sự im lặng của cậu lúc này giống như sự yên tĩnh trước cơn bùng nổ của núi lửa, khiến Lee Heeseung dường như dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ.


" Sunghoon, buổi biểu diễn ngày mai em vẫn tham gia biểu diễn chứ?" Đêm đó Lee Heeseung đã gọi điện cho cậu và hỏi qua điện thoại.


Giọng Park Sunghoon nói rất bình tĩnh, nghe không có vấn đề gì: "Chà, chúng ta hãy chờ xem nhé."


Khi phần biểu diễn bắt đầu, nhiệt độ trong nhà thi đấu được điều chỉnh quá cao, Lee Heeseung thấy rõ băng quá mềm khi những vận động viên trước đó trượt, thậm chí có những chỗ lồi lõm mà mắt thường có thể nhìn thấy. Lee Heeseung lo lắng chờ Park Sung Hoon ra sân, sợ rằng cậu sẽ ngã một lần nữa.

Khoảnh khắc tiếng đàn cello vang lên, mũi tên bắn ra từ lần đầu gặp gỡ băng qua thời gian và trúng vào ngực Lee Heeseung , hình ảnh Park Sunghoon mặc bộ đồ tập giản dị hiện lên cùng với hiện tại. Ca khúc của Nhà thờ Đức Bà Paris cuối cùng cũng vang lên trên sân băng này.

Esmeralda nhảy múa giữa lằn ranh sinh tử khi Quasimodo chỉ còn tồn tại khi không rời xa thân xác của cô, và rồi tháp nhà thờ đổ sập trong tiếng hô vang của hàng ngàn người. Những bóng hình trong vở nhạc kịch giao thoa khi Park Sunghoon ngẩng đầu, vươn tay ôm lấy cả trời đất. Ánh sáng trắng chiếu vào phía trước, Lee Heeseung thấy thiết bị đo nhịp tim trên ngực cậu, bóng mờ nhẹ nhàng in lên những nếp gấp của áo, như thể trái tim bị lấy ra khỏi cơ thể.

Ngay khi cậu xoay người trên không, áo sơ mi đỏ tung bay quay cuồng, trông như ngọn lửa, ngọn nến lay lắt tiêu hao sự sống khiến trái tim đau đớn nhảy lên mãnh liệt. Cậu quá phù hợp với các chương trình mang phong cách opera, dưới ánh đèn sân khấu, bóng dáng trong suốt như đang tự hy sinh, lao nhanh về phía định mệnh trong giọng hát ngày càng bi tráng.

Park Sunghoon sinh ngày 8 tháng 12, và vào ngày này hai mươi năm sau, cậu đã mang đến cho thế giới một màn trình diễn với chủ đề hy sinh. Thế nhưng không một ai chúc mừng cậu, cậu tựa như một thành phố cô độc.

Động tác kết thúc đã được thay đổi thành quỳ xuống, chỉ để lộ phần lưng run rẩy. Những nếp gấp của áo giống như cánh bướm, bay lên theo nhịp cơ thể rung động, Lee Heeseung vô thức đưa tay lên mặt sờ thấy một mảng ướt đẫm.

Bất kể là khi nào,Park Sunghoon luôn khiến anh bị lay động, luôn cảm thấy run sợ trước một màn trình diễn như vậy. Vào lúc này không còn liên quan gì đến những giao dịch bẩn thỉu, có lẽ đó mới chính là ý nghĩa của trượt băng nghệ thuật.

Park Sunghoon đứng dậy, chậm rãi trượt về phía rìa sân. Ngoài vùng ánh sáng chiếu đến, cậu loạng choạng bước đi và hoàn toàn biến mất khỏi màn hình.

Và Lee Heeseung không thể nhìn thấy.

Đó là món quà rơi xuống như tuyết, một món quà tháng 12, thuộc về Park Sunghoon. Lee Heeseung nhận được cuộc gọi từ Park Sunghoon rất muộn, đáng lẽ lúc này phải là buổi tiệc mừng của đội tuyển quốc gia, nhưng phía bên kia lại rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói của một mình Park Sunghoon.

"Em không đi..." Lee Heeseung nói được nửa câu, nhưng đã đoán được nguyên nhân. Điều buồn cười nằm ở chỗ, người bị đàn áp và tổn thương nhất, dù phải uống thuốc giảm đau vẫn ra sân thi đấu để giành lấy suất tham dự, cuối cùng lại không có lấy một chiếc bánh kem trong ngày sinh nhật. Khi khui sâm panh ăn mừng, không ai nhớ hôm nay cũng là sinh nhật của đồng đội, Park Sunghoon không có mặt thì họ mới càng vui vẻ. Sự tồn tại của Park Sunghoon là bằng chứng nhắc nhở về những sai trái của họ, nếu có thể thì họ đã xóa bỏ cậu đi rồi.

"Còn đau không?" Lee Heeseung hỏi.

"Đã tê dại rồi." Park Sunghoon cười nhẹ, hiếm khi để lộ sự yếu đuối, "Anh, em không ngủ được."

Lee Heeseung bước ra ban công, nhìn ánh đèn leo lét trong màn đêm. Anh đưa điện thoại lại gần miệng, bắt đầu ngân nga giai điệu đã vang lên trên sân băng hôm nay, nhưng lần này dịu dàng hơn nhiều, đưa những lời thì thầm gửi vào Paris.

Vào ban đêm gió Seoul kéo dài sự tĩnh lặng, Park Sunghoon lặng lẽ lắng nghe, thậm chí cả tiếng thở cũng hầu như không nghe thấy.

"Ngủ đi," giọng Lee Heeseung hơi khàn, "Mai xong việc, anh sẽ ra sân bay đón em. Quà sinh nhật anh chuẩn bị cho em cũng sẽ mang theo."

Dưới ánh đèn mờ ảo, chiếc nhẫn bạc trên ngón tay Lee Heeseung lóe sáng. Anh nghĩ chắc chắn Park Sunghoon sẽ thích, dù cậu chưa bao giờ đeo trang sức. Anh có thể tưởng tượng đôi mắt ngập tràn niềm vui của Park Sunghoon khi nhận món quà, chiếc nhẫn đôi như ngầm tuyên bố chủ quyền về mối quan hệ cả hai, đó là tâm tư riêng của anh.

"Anh ơi, em yêu anh, anh biết mà, đúng không?"

"Anh biết."

Và thế là cuộc gọi kết thúc. Lee Heeseung vẫn nhớ lúc đó, tay anh chạm vào lan can lạnh buốt đến thấu xương, đêm đó anh đứng quá lâu khiến lớp băng mỏng trên đó cũng tan chảy. Anh thậm chí không đáp lại một câu "Anh cũng yêu em", mặc định rằng sẽ còn vô số cơ hội để nói trực tiếp.

Nhưng con người không thể nhìn thấu số mệnh, mạng sống như một ngọn đuốc, đến lúc nào đó sẽ cháy hết rồi tắt lịm đi lúc nào không hay.

Đêm đó, người duy nhất tử vong trong vụ hỏa hoạn ở khách sạn là một vận động viên đến từ nước ngoài. Báo cáo khám nghiệm tử thi cho thấy có một lượng lớn thuốc an thần. Trong cái sai lầm của số phận, Park Sunghoon đã không thể tỉnh dậy giữa đám cháy.

Park Sunghoon không phải muốn tự tử, Lee Heeseung biết điều đó, hai hộp thuốc an thần không đủ liều để gây chết người. Cậu chỉ là  quá lâu không được nghỉ ngơi, chỉ muốn có một giấc ngủ ngon.

Nếu không có trận hỏa hoạn đó, cậu sẽ không chết vì dùng thuốc quá liều. Nếu không có hai hộp thuốc đó, cậu cũng sẽ không bị ngạt khói mà chết. Nhưng tất cả quá tàn nhẫn, bánh răng của bi kịch khớp nhau hoàn hảo, không để lại cho cậu một cơ hội thoát thân, thậm chí vương vấn một lời tỏ tình còn dang dở.

Lee Heeseung mơ thấy một giấc mơ, trong đó chỉ toàn màu đỏ thẫm, mơ thấy biển lửa đỏ ngòm bao trùm cả căn phòng. Anh lao ra khỏi cửa, chạy xuống cầu thang. Khói xám đậm khiến anh không thể mở mắt, loạng choạng cố tìm đường ra, ngọn lửa như con thú dữ rượt đuổi sau lưng, gầm gừ không ngừng.

Cuối cùng, trước khi kiệt sức, anh chạy ra khỏi tòa nhà, ngã gục xuống nền tuyết trắng xóa. Hoàng hôn đỏ rực như sôi sục, ánh chiều tà như mạch máu bị cắn đứt, phun trào ra máu tươi, khói đen cuồn cuộn, cuộn lên trời như bậc thang. Như thể có thứ gì đó đang rời xa Lý Hy Thừa, anh quên mất đau đớn, không màng đến những vết trầy xước và bỏng trên người, chân trần bước đi trên tuyết.

Những tia lửa không đếm được bay lên từ ngôi nhà đang cháy, như những vì sao rơi theo quỹ đạo cũ trở về bầu trời, lại giống như đom đóm trong đêm, lập lòe như ánh mắt của những linh hồn. Một con bồ câu bay vút qua vai Lee Heeseung, để lại một chiếc lông đuôi bị cháy sém.

Sau khi tỉnh dậy, tất cả về Park Sunghoon đều biến mất khỏi ký ức. Lee Heeseung sống theo thói quen, đôi lúc cảm thấy như có một khoảng trống, nhưng lại không biết phải tìm kiếm từ đâu. Cứ thế, anh sống mơ hồ qua một năm, cho đến khi tháng mười hai đến như hẹn, anh gặp một hồn ma trên sân băng, mang hình dáng của cậu ở tuổi mười bảy, khuấy động mặt nước tĩnh lặng trong anh.

Thực tế không hề có hồn ma nào hiện về, Park Sunghoon chưa bao giờ đến gặp anh một lần nào.

Kẻ bơ vơ như hồn ma chỉ có mình Lee Heeseung mà thôi.

"Nếu người thân không biết rằng bạn đã chết, thì giống như bạn vẫn còn sống trên thế gian này, họ có thể tạo dựng một cuộc đời cho bạn." Lee Heeseung cứ thế tạo dựng cho Parkhoon một câu chuyện khác, ở cuộc đời đó không có trượt băng nghệ thuật, không có hỏa hoạn, không có đau khổ. Họ đến Santorini ngắm ngọn hải đăng, ăn cá hồi nướng ở Phần Lan, và cuối cùng đến Paris mà họ luôn nhắc đến, đúng vào ngày sinh nhật của cậu, cũng là ngày giỗ.

Di nguyện của Park Sunghoon là được cùng Lee Heeseung đón sinh nhật hạnh phúc tại Paris. Đây là thành phố được cả thế giới gọi là kinh đô của sự lãng mạn, nơi cậu muốn chia sẻ với người yêu những kỷ niệm đã qua và cả tương lai đã tan thành mây khói.

Nhà thờ Đức Bà Paris như một lăng mộ tráng lệ, chôn vùi những hoài bão cháy bỏng cùng với thân xác tan vỡ của Park Sunghoon. Ngọn lửa bùng lên từ Paris, cháy suốt một năm, cuối cùng lụi tàn vào đúng ngày 8 tháng 12.

Mọi thứ không thể cứu vãn, Lee Hee Seung khó nhọc mở mắt. Hình dáng hơi lạ lẫm ngồi bên cạnh anh, nhìn kỹ mới nhận ra đó là Jay, người Mỹ gốc Hàn. Jay giải thích rằng không thấy anh xuất hiện đúng giờ ở nhà hát, lo lắng anh một mình ở nước ngoài sẽ xảy ra chuyện, nên đã nhờ bạn chung mở cửa phòng, phát hiện anh đang sốt cao, ngủ mê mệt.

"Nếu anh không hạ sốt, có lẽ phải đưa anh đến bệnh viện thôi." Jay nói, nhưng nhận ra Lee Heeseung đang lạc lối trong những dòng suy nghĩ.

Một mình, Lee Heeseung nghĩ, từ Seoul đến Paris, anh vẫn luôn chỉ có một mình. Vì thế mà trên báo chỉ có hình bóng cô đơn của anh, chiếc máy ảnh đồ chơi cũng không thể chụp lại hình ảnh của Park Sung Hoon. Trong ảo tưởng, anh đã tự đắp vá lại những tiếc nuối, tự giải thoát bản thân, nhưng khi tỉnh lại, anh mới nhận ra mình chẳng còn lại gì, chỉ có trận hỏa hoạn là sự thật.

"Cậu có tin rằng một ngày nào đó, Nhà thờ Đức Bà Paris sẽ biến mất không?"

"Sao cơ?" Jay rõ ràng chưa hiểu lắm về nội dung anh nói, "Không phải nó đã cháy rụi rồi sao?"

Đúng vậy, nó đã cháy rụi. Những giọt mưa từ từ lăn xuống trên kính cửa sổ, khung cảnh bên ngoài trở nên mờ ảo, như thể nước mắt đã hóa thành cơn lũ, nhấn chìm cả thành phố, chỉ để lại thân xác vô cảm. Lee Heeseung tưởng tượng tiếng chuông nhà thờ Đức Bà vang lên từ hư không, như những cơn sóng vỗ vào cơ thể anh, từng hồi, từng hồi, không một tiếng vọng.

"Chúc mừng sinh nhật, Park Sunghoon," anh thầm thì trong lòng.

Tiếng chuông đưa linh hồn người đã mất đi thật xa, phiêu dạt vào tận cùng thời gian, không bao giờ quay trở lại.

Tháng Hai năm sau, Thế vận hội mùa đông diễn ra trong sự quan tâm của toàn thế giới. Dù không có Park Sunghoon, Thế vận hội vẫn hoành tráng và lộng lẫy, nhưng lễ bế mạc lại trùng với lúc chiến tranh bùng nổ, khiến cho ngọn lửa biểu tượng cho hòa bình có chút gì đó mỉa mai.

Lee Heeseung không tham gia vào các cuộc thảo luận về cục diện chiến tranh hay dư âm Thế vận hội, mà thay vào đó, anh một mình đến Nhật Bản.

Park Sunghoon từng nói muốn cùng anh đi Nhật Bản ngắm hoa anh đào. Vì lý do thi đấu, cả hai đã đến Nhật rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào kịp đến vào mùa hoa anh đào.

"Hàn Quốc cũng có hoa anh đào mà," Lee Heeseung không mấy bận tâm về điều đó.

"Đúng vậy," Park Sunghoon mỉm cười, "Năm sau chúng ta cùng đi nhé."

Năm sau rồi lại năm sau, tháng Ba, tháng Tư với vận động viên trượt băng nghệ thuật luôn là khoảng thời gian bận rộn. Giải vô địch bốn châu lục, giải vô địch thế giới, giải đồng đội thế giới... Bận rộn đến quên mất, rồi lỡ mất, chỉ biết hẹn nhau vào một năm sau nữa để cùng ngắm, tốt nhất là đến Nhật Bản, để có thể chụp ảnh kỷ niệm.

Những chùm hoa anh đào đung đưa trên cây, như giấc mơ cũ treo lơ lửng ngay trước tầm tay. Lee Heeseung nắm chặt chiếc nhẫn đôi trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại, mong chờ điều kỳ diệu xảy ra, rằng khi mở mắt ra sẽ thấy lại khuôn mặt người cũ.

Dĩ nhiên chẳng có một phép màu nào xảy ra, anh bật cười chế nhạo sự tham lam của chính mình.

Cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống đáp nhẹ trên má Lee Heeseung, cánh hoa mềm mại, lại có chút lành lạnh, như ngón tay khẽ lau đi giọt nước mắt.

Nếu Park Sunghoon có thể đi cùng anh đến đây, giờ này anh ấy đã 21 tuổi. Lee Heeseung nhớ lại hình ảnh Park Sunghoon đứng trên bục nhận huy chương, lá cờ quốc gia phủ sau lưng, cậu hát quốc ca một cách trang nghiêm. Chiếc costume sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bốn phía đều màu bạc trắng. Lee Heeseung cũng nhắm mắt lại, khẽ ngân nga giai điệu quốc ca, âm thanh len lỏi trong không gian rồi bị chính anh làm bật cười. Anh nghĩ thầm, trong mắt người Nhật, mình chắc giống như một kẻ dị giáo, biết đâu sẽ bị đưa tới đồn cảnh sát, vậy thì thật tệ.

Anh sẽ giải thích thế nào đây? Tôi không phải là một người theo chủ nghĩa dân tộc quá khích, tôi chỉ đến đây để tưởng niệm bạn trai của mình và tiện thể hát tặng cậu ấy một bài quốc ca trên bục nhận giải?

Sự mệt mỏi rơi xuống như những cánh hoa, từng lớp từng lớp, tưởng như nhẹ nhàng vô tận nhưng thực chất lại không ngừng tích tụ, âm thầm chôn vùi thứ gì đó. Lee Heeseung dựa vào thân cây mà ngồi xuống, lồng ngực anh gần như không cử động, bị những cánh hoa rơi chạm vào. Cả năm nay, anh thường cảm thấy mệt mỏi, như thể sự sống đang dần lụi tàn. Sau một trận hỏa hoạn thiêu đốt cả ba cõi, Lee Heeseung trở thành tàn tro còn sót lại, vừa không thể thoát khỏi khói bụi sau thảm họa, lại lỡ mất cơ hội tan biến trong biển lửa. Và vì vậy, anh tồn tại một cách lạc lõng, như một bằng chứng sống cho một điều gì đó từng tồn tại.

Nhưng rốt cuộc, điều đó chứng minh cho ngọn lửa, hay cho câu chuyện đẹp đẽ trước ngọn lửa? Anh không biết. Đôi khi anh vẫn chìm vào những cơn ác mộng về biển lửa, nhưng anh không còn sợ hãi nữa. Anh chỉ nghĩ, lúc ấy Park Sunghoon có cảm thấy đau đớn không?

Sân băng vẫn sẽ có nhiều thiên tài xuất chúng, nhưng Lee Heeseung chỉ có một Park Sunghoon.

Mất rồi thì sẽ không bao giờ tìm lại được.

Ngày đó, khi phóng viên phỏng vấn Park Sunghoon, hỏi cậu nếu có thể sống cuộc đời của người khác, cậu sẽ muốn trở thành ai.

"Tôi chưa từng nghĩ về điều đó."

"Là Park Sunghoon, tôi tự hào vì không phụ lòng bất cứ ai."

"Nhưng, cũng rất mệt mỏi."

Lee Heeseung nghĩ, cuộc đời của Park Sunghoon thực sự khắc nghiệt hơn rất nhiều so với người khác.

"Nếu có kiếp sau, đừng làm Park Sunghoon nữa." cậu ấy nói.

Vậy kiếp sau sẽ làm gì đây?

Một bông hoa, một chiếc lá, một hạt cát, một viên đá, một quả táo thối, một đồng xu mệnh giá một won, một cơn gió biển ẩm ướt...

Hoặc là một bông tuyết.

Và khi đó chính Lee Heeseung sẽ là mùa đông, rơi xuống vào ngày 8 tháng 12, rồi biến mất trước khi hoa anh đào kịp nở.

Giấc mơ Xu Peifen

Tôi muốn cho bạn biết tên của tôi

một quả táo thối

Hãy tưởng tượng bạn cắn một miếng

Cười và nói thật ngọt ngào

Tôi muốn cầu xin cả đời

Tất cả sự giàu có được trao cho bạn

Hãy tưởng tượng bạn đang dang rộng lòng bàn tay của mình

Lấy đồng đô la đó

Muốn cởi quần áo của tôi

cho bạn biết tôi

không ai

hãy tưởng tượng bạn đang ôm tôi

Như tận hưởng làn gió biển

muốn nói với bạn

nếu bạn yêu một ai đó

Không thể chỉ yêu mùa hè của anh ấy

Tuyết đang rơi, tôi tự tưởng tượng

Mặc chiếc áo len do chính tay bạn đan

trong khi đi bộ

Tan chảy một bên

muốn nắm tay bạn

đưa bạn đến một nơi rất xa

Rồi bước đi không ngoảnh lại

Hãy tưởng tượng bạn bị bỏ lại nơi bạn đang ở

Bạn có hiểu cảm giác của tôi bây giờ không?

[Cuối văn bản]

Trích dẫn có trong truyện:

Tại sao ngọn lửa thần thánh trên đỉnh Olympus lại bùng cháy? Không phải để người này đánh bại người khác mà là cơ hội thể hiện sự kiên cường của con người trước thần linh. khoảnh khắc thiếu. --Thạch Thiết Sinh

Pour l'aider à porter sa croix

( Để giúp anh ta vác thập tự giá của mình)

( Để giúp anh ta vác thập tự giá của mình)

Mangez mon corps, buvez mon sang

(Hãy ăn thịt và uống máu tôi )

Vautours de Montfaucon

( Kền kền Montfaucon )

Que la mort au-delà du temps

( cầu mong cái chết vượt thời gian )

Unisse nos deux noms

( Hợp nhất hai tên chúng ta )

Laissez mon ame s'envoler

( Hãy để tâm hồn tôi bay bổng)

Loin des misères de la terre

( Xa rời những khổ đau của thế gian)

Laisser mon amour se mêler

( Hãy để tình yêu của tôi hòa quyện )

À la lumière de l'Univers

( Trong ánh sáng vũ trụ )

---Bài hát "Danse Mon Esméralda" trong vở nhạc kịch "Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà"

Toàn bộ niềm vui thầm lặng của Sisyphus là số phận của anh ấy là của anh ấy. Tảng đá là việc của anh . Tương tự như vậy, khi con người phi lý suy ngẫm về nỗi đau khổ của mình, anh ta khiến mọi thần tượng phải im lặng. Con người biết rằng, anh ta là chủ nhân của cuộc sống mình nhưng Sisyphus ở dưới chân núi! Chúng ta luôn nhìn thấy nặng nề trên người anh ta. chúng ta rằng thành kính cao nhất là phủ nhận các vị trí thần thoại và sàn đá đi. Anh ta cũng nghĩ rằng mình hạnh phúc thế giới từ nay không có chủ nhân đối với anh ta không còn là một hoang mạc, cũng không. Phải là đất màu mỡ. Mỗi hạt trên tảng đá này, mọi khoáng chất trên ngọn núi tối tăm này hình thành nên một thế giới chỉ dành cho Sisyphus. Bản thân cuộc đấu tranh mà anh phải thực hiện để lên đến đỉnh núi đã đủ để lấp đầy trái tim một người đàn ông. --Camus

Đối với số phận, không có công lý. --Thạch Thiết Sinh

"Nếu người thân, bạn bè của bạn không biết bạn đã chết thì coi như bạn vẫn còn sống và người khác có thể bù đắp cho cuộc sống của bạn".-----từ bộ phim "Before Sunrise"( tình yêu trước bình minh)

"Bạn có tin rằng một ngày nào đó Nhà thờ Đức Bà Paris sẽ biến mất?" - -- từ bộ phim "Before Sunset"( tình yêu lúc hoàng hôn)

Hoàn văn "Giấc mơ"——Xu Peifen

**

Đây là con fic đầu tiên mà mình edit, mình chưa từng có kinh nghiệm dịch fic trước đây, đặc biệt đây còn là fic trung, nên có thể mình sẽ còn khá nhiều thiếu xót, mong mọi người thông cảm cho mình,nếu mọi người có ý kiến gì cứ mạnh dạn nói với mình nha, mình sẽ cố gắng khắc phục tốt nhất có thể. mình sẽ cố gằng xin per được nhiều fic và dịch cho mọi người, cuối cùng chân thành cảm ơn mọi người đã theo dõi " Than hồng ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top