Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trang 12: Làm cách nào để giết một người cho rằng mình đã chết?

Kế hoạch của Dịch Mỹ tinh vi sao?

Không.

Kế hoạch của Dịch Mỹ sẽ thành công sao?

Đúng vậy.

Nếu dùng kế hoạch này để lừa người khác chắc chắn là không được, nhưng cố tình người bị lừa lại là bác sĩ Trương.

Bởi vì hắn tự tin, càng là vì hắn cao ngạo.

Hắn giữ tư thế của một vị thợ săn đang đùa bỡn với con mồi của mình, hứng thú bừng bừng xem nó làm ra trò hề thú vị. Hắn sẽ chỉ giữ vị trí quan khán nên không nhúng tay vào, mặc dù là ngăn cản vẫn là nhắc nhở.

Cho nên ngay từ đầu nàng tiêm sai nồng độ hắn đã không ngăn cản. Cho nên hắn lại lần nữa thờ ơ khi nàng tiêm thuốc lần thứ hai.

Hắn muốn quan khán con mồi đem chính mình đồng bọn chữa trị đến chết.

Để dâng lên một tràng pháo tay.

Mà con mồi này có chút xảo trá, nó cũng xác thực hiểu biết suy nghĩ của thợ săn bởi vậy nó lợi dụng triệt để hết thảy.

Cho nên đáp án là Dịch Mỹ thành công.

Đây là dĩ nhiên.

Cũng là tất nhiên.

Vào lúc này toàn bộ tinh thần của bác sĩ Trương đã bị mỹ lệ màn trình diễn của Dịch Mỹ hấp dẫn, trong mắt hắn trào ra cuồng nhiệt không áp chế được: "A, cỡ nào cuồng nhiệt tín đồ, nếu, nếu dâng nàng cho thần nói, không chừng thần sẽ rũ lòng thương hiện thân đàn áp hết thảy tội nghiệt đi!!"

Dịch Mỹ nghe được bác sĩ Trương lên tiếng nhịn không được mà run lên, ngay cả tiếng lẩm bẩm cũng nhỏ dần đi, nàng đang run rẩy, run rẩy trước nổi sợ của mình.

Cứ như vậy tiếp tục nàng sẽ bại lộ! Nàng thực sự sẽ bại lộ!! Hắn chắc chắn đã biết thân phận của nàng cho nên hắn mới đe dọa nàng, muốn nàng trở thành tế lễ! Đúng vậy, hắn đã biết.....

Dịch Mỹ sắp chịu không nổi rồi, việc Vân Tường vẫn luôn không tỉnh lại cộng với bác sĩ Trương liên tục gây áp lực khiến đầu óc nàng trống rỗng, chẳng lẽ nàng làm là sai sao? Chẳng lẽ Vân Tường đã thực sự chết rồi sao?

A!!! Chưa bao giờ Dịch Mỹ thống hận căn bệnh hơn lúc này, lo âu cùng khủng hoảng không lúc nào không bao trùm lấy nàng. Chỉ là vấn đề thời gian, nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng trở thành một thành viên trong đám bệnh tâm thần này.

" Roẹt!!---"

Là tiếng xé rách.

Những sợi dây trói buộc Vân Tường đã sớm bị trùng đào rỗng, nhìn như bên ngoài thực bình thường nhưng trên thực tế chỉ cần hơi chút dùng sức sợi dây sẽ nhanh chóng bong tróc, rách nát.

Quả thật vậy, sau khi vất vả tiêu hóa độc tố Vân Tường bật dậy, trên người những sợi dây trói lập tức báo hỏng phát ra tiếng thét chói tai.

Thật vất vả làm trùng tiêu hóa độc tố Vân Tường nhân cơ hội Dịch Mỹ thu hút sự chú ý của bác sĩ Trương tẩu thoát.

Sự tình đột nhiên kích phát làm Dịch Mỹ dâng lên một trận vui sướng, kế hoạch đã thành công! Suy đoán của nàng là đúng!! Nàng vì đè xuống đáy lòng hưng phấn mà làm khuôn mặt càng trở nên vặn vẹo dữ tợn.

" Bác sĩ, không thể để tế phẩm chạy mất. Hắn vẫn còn sống, tuy rằng bởi vì hắn bị ô nhiễm mà không thể hiến tế cho thần, nhưng! Được vinh hạnh làm vật hiến tế cho thần vậy mà hắn vậy mà hắn lại dám bỏ chạy, quả thực không thể tha thứ."

Dịch Mỹ run rẩy đứng dậy, chỉ đơn giản một hành động đã khiến nàng mồ hôi lã chã nhưng vẫn kiên định bước chân lết thân xác ra khỏi căn phòng, giống như thực kiên định muốn giết kẻ không biết tốt xấu dám cự tuyệt thần ban phước.

Chính là? Sau khi Dịch Mỹ bước ra khỏi căn phòng lại có một giọng nói vang lên.

"Oa, thật đúng là một vị trung thành với tín đồ tiểu thư."

Dường như có ai đó đang cảm thán.

Bác sĩ Trương thu hồi bởi vì cuồng nhiệt mà nóng lên đầu óc chậm rì rì dịch chuyển tầm mắt đến một ngăn tủ, " kẽo kẹt" cánh cửa tủ di chuyển, từ bên trong bước ra là xem kịch nhàm chán đến đánh cái ngáp "---"

_____

Vân Tường đang điên cuồng chạy về phía trước, vận dụng " trùng " mắt để làm tầm nhìn, sau khi xác nhận phía sau không có người đuổi theo hắn mới thả chậm bước chân. Hắn cũng không vội đi tiếp mà quan sát chung quanh, vừa rồi lúc chạy trốn hắn cũng đã phát hiện tuy rằng là đồng nhất nhưng không gian lại tồn tại rất nhỏ điểm khác biệt. Cùng với lúc ban đầu xuyên qua hồ máu để đến đây Vân Tường thực mau xác định hai không gian là hoàn toàn khác nhau.

Là không gian song song? Quá khứ? Tương lai?

Vân Tường tùy ý mở ra một cánh cửa ở tầm tay, vừa bán ra một bước chân đã giẫm vào khoảng không.

A?!!

Không trọng cảm giác đổ ập, Vân Tường ngã nhào về phía trước mà phía dưới là đen như mực vực thẳm. May mắn hắn kịp thời giữ chặt nắm cửa phòng ngừa bản thân rơi xuống, thật vất vả bò lên Vân Tường chưa kịp thở phào một hơi đã bị một thứ đánh vào thật mạnh! Làn sương lạnh lẽo từ tứ phía lan tràn, kéo Vân Tường trụy hạ vực thẳm.

Thân thể Vân Tường mạnh vẽ va đập vào sàn nhà, tạo ra một vết lõm ghê người, hắn nghiêng đầu nhổ ra máu tươi, lẫn lộn trong đó còn có nội tạng đã vỡ nát và cháy khét.

Hắn run rẩy lục lọi đạo cụ, cảm nhận phong quát cuồng loạn đang dần dần tiếp cận.

【Thẻ chuyển đổi 】

【 Xác nhận sử dụng. 】

Lập tức vị trí hai người tráo đổi, Vân Tường xoay người trên không trung một thanh kiếm từ trong tay hắn từ từ thành hình. Xuyên thủng thân người phía dưới nháy mắt, thanh kiếm phân tán thành hàng nghìn con trùng, len lỏi vào thân thể khống chế người tấn công.

Mà Vân Tường sau khi rơi xuống đất đã nhảy ra phía xa, con ngươi gắt gao khóa lấy người nọ.

" Nổ."

Từng con trùng trong thân thể căng phồng.

Boom!!!---

Thân thể người nọ tan tác, mảnh thịt vụn theo xung kích bung tỏa toàn không gian, ngay cả Vân Tường cũng không thể tránh khỏi.

Vân Tường mặt vô biểu tình lau rớt mảnh thịt nát văng trên má, nhận thấy miếng thịt trên tay vẫn còn mấp máy hắn có một suy đoán không tốt lắm.

Quả nhiên, lấy một tốc độ cực nhanh các mảnh thịt tụ lại cơ thể, chen chúc nhau dựng lên một hình người lung lay. Nó kì quái lại quỷ dị, rõ ràng là hình dạng của con người nhưng lại không cách nào đem nó cùng con người liên hệ.

Nó mở "miệng".

"AAAA, tuyệt vọng, quá tuyệt vọng." Nó vươn lấy rũ hai bên xúc tu che kín mít khuôn mặt, từ vị trí "mắt" của nó bắt đầu chảy xuống dịch nhầy đen ghê tởm.

Nó đang "khóc".

"Ngươi thực sự ghê tởm! Cho nên, thứ ghê tởm như ngươi nên đi chết đi."

"Ngươi cũng thấy ta ghê tởm sao? Đúng vậy, chúng ta tồn tại quả thực quá ghê tởm. Đó là nguyền rủa, tuyệt đối là nguyền rủa. Chính là ta đã chết? Ta tuyệt vọng, a, tuyệt vọng. Kẻ cùng cảnh ngộ. Ngươi thực may mắn. Cái chết hoàn toàn. Cái chết. A, ta ban cho ngươi. Người may mắn. Kẻ bị nguyền rủa. Ngươi không nên tồn tại. Ngươi đã chết. Một cái chết hoàn toàn. Tuyệt đối. Nguyền rủa....."

--Làm cách nào để giết một người cho rằng mình đã chết?

Vân Tường không biết, cho nên trận đấu này hắn chú định thất bại.

Kinh người sức đấu. Kỳ dị kết cấu. Thân thể bất tử.

Tất cả yếu tố cấu thành một "con người" gần như là bất bại tồn tại.

Nhưng phàm là tồn tại đều sẽ không hoàn hảo, cho nên nó chắc chắc có một điểm yếu mà hắn chưa phát hiện ra. Bất quá hiện giờ hiển nhiên đã không có thời gian để đi thử điểm yếu của nó, bởi nó đang càng ngày càng áp bức không gian sinh tồn của Vân Tường. Thân thể nó bành trướng lên, những xúc tua cũng ngày càng nhiều, có khi những xúc tua đó còn quắn vào nhau, sau đó xoắn nát! Chính là tàn bạo như vậy, cho nên rơi vào tay nó chết không nghi ngờ.

Như vậy chỉ còn một cách cuối, chạy!!!

Cánh cửa của căn phòng ở ngay sau lưng nó, bất quá hiện giờ đã bị thân hình bụ bẫm của nó che lấp. Chỉ cần đi đến cánh cửa đó.......

Mê mẩn ngắm nhìn vị trí cánh cửa Vân Tường cũng không phát hiện một xúc tua đang len lỏi ở phía sau, rồi nó bất ngờ quấn lấy cơ thể Vân Tường.

Xoắn! Xoắn! Xoắn!!!!

Thân thể không thể chịu đựng sức ép mà vang lên từng tiếng răng rắc, sau đó, thân thể Vân Tường bị đè ép đến vỡ tan.

【Cảnh báo: độ bão hòa 70% 】

Bất quá khi mở ra xúc tua nó lại phát hiện Vân Tường đã không thấy đâu, chỉ có trùng bay tán loạn. Nó nghiêng nghiêng đầu có chút khó hiểu, không phát hiện phía sau thân mình Vân Tường đã đứng đó lúc nào không hay, hắn vui mừng quá đỗi chạy về phía cánh cửa.

Mà ngay lúc này một hình ảnh không thể tưởng tượng xảy ra, vốn đang nghi hoặc nó ngưỡng thân mình về phía sau, răng rắc răng rắc tiếng động liên tiếp vang lên. Nó lấy một góc độ không tưởng để quan sát Vân Tường, quan sát vẻ mặt kinh tởm của Vân Tường khi nhìn thấy khuôn mặt nó.

Nó phẫn nộ rồi!!!!

Từng xúc tua của nó kỳ dị vặn vẹo, va chạm vách tường khiến vật liệu xung quanh đổ ầm nhấc lên làn khói.

Đối Vân Tường tới nói, hắn cho rằng nó là bởi vì hắn chạy trốn mà phẫn nộ.

Còn đối với nó mà nói, nó là bởi vì đáng thương kẻ cùng cảnh ngộ mà phẫn nộ.

Kẻ phẫn nộ sẽ luôn mất đi lí trí, đối với nó cũng vậy. Cho nên lần này Vân Tường thực sự sẽ chết, hắn cũng rõ ràng điều đó cho nên đơn giản không hề dãy dụa, tùy ý để xúc tua bao vây bản thân, cắn nuốt.

Chết.

***

X: Lúc nó nghiêng nghiêng đầu ta cư nhiên nghĩ nó đáng yêu!?? Thẩm mỹ của ta đã sa đọa đến mức này rồi sao? Đấm ngực.jpg

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top