Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trang 7: Nhiệm vụ

Hạ Thiên đang dạo bước đến phòng ăn, khuôn mặt hắn ngược lại không quá vui vẻ như lúc ở cùng Hà Lâm. Biểu cảm có chút phức tạp, vài sợi mỏi mệt lại pha chút lo lắng, cuối cùng không nén được mà thở dài một tiếng.

Trên thực tế hắn vẫn có chút đề phòng gã bác sĩ quái dị đó. Nhớ lại lúc gã vừa xuất hiện, vẻ mặt âm trầm như ác quỷ bò từ địa ngục lên đó không có khả năng là hắn nhìn lầm.

Hắn đương nhiên không phải người ngây thơ, sao có thể không phát hiện Hà Lâm tiếp cận hắn là có mục đích?

Vậy vấn đề là: rốt cuộc ta có nên tin tưởng hắn không?

Vốn chỉ là tự hỏi, nhưng giờ phút này hắn phảng phất nghe thấy có một âm thanh đáp lại hắn. Không, không phải là ảo giác, âm thanh vang vọng từ não bộ...... là danh hiệu của hắn.

"Có thể tin gã bác sĩ đó, hoặc nói đúng hơn ngoài việc tin tưởng hắn ra chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác."

Hạ Thiên có chút ngơ ngẩn: "Tại sao lại nói vậy?"

"Mặc dù là lúc xuất hiện vẫn là khoảng thời gian hắn trò truyện cùng chúng ta, dáng vẻ ung dung đó không có khả năng là làm bộ. Hắn, vẫn luôn không che giấu sự quen thuộc của hắn đối với nơi này, hay nói đúng hơn là đối với trò chơi này. Thực rõ ràng gã bác sĩ đó là người chơi có kinh nghiệm."

Hạ Thiên trầm mặc một chút, sau đó mới nói:

"Cảm giác thực khó chịu."

"......Đúng vậy."

"Chúng ta thực sự bị hắn đắn đo đến rõ ràng nha."

Hạ Thiên cũng không phải là loại người thông minh, tương phản mà nói từ ngữ mà mọi người xung quanh đánh giá hắn nhiều nhất chính là "ngu ngốc".

Cho nên cùng người thông minh nói chuyện đối với hắn quả thực là một cực hình, nhất là đối với loại người đặc biệt thông minh.

Bọn họ vẫn thường dùng ngữ khí kinh ngạc cảm thán hỏi hắn: đến cả việc đơn giản như vậy ngươi cũng không làm được sao?

Lúc đó hắn liền đặc biệt tự ti, đến cả hắn nhịn không được mà tự hỏi: Hắn thực sự vô dụng như vậy?

Cho nên, hiểu rõ sự ngu dốt của mình lúc sau hắn càng không nguyện ý cùng những người thông minh nói chuyện.

Mà hiện tại ác mộng của hắn lại lần nữa được tái lập. Hà Lâm thực hiển nhiên là thuộc về những loại người thông minh đó.

Từng lời nói mà hắn phát ra tựa như đảo lộn trong răng lưỡi nhấm nuốt ngàn vạn lần. Cho đến khi đắn đo hoàn thành câu chữ đã trở thành không hề sơ hở, cùng với là muôn vạn khả năng. Chỉ cần ngươi có một chút suy nghĩ, hắn liền không chê phiền lụy mà dẫn đường nó đi về phía sai lầm phương hướng.

Như từng màn sa hỗn độn rơi rớt. Bao phủ, che lấp chân thật ác ý ẩn sâu bên trong lời nói, rũ rượi.

Mà bị màn sa che lấp đôi mắt, Hạ Thiên cũng chỉ có thể bất lực lâm vào giả dối hư cảnh, mơ mơ hồ hồ mắc kẹt trong màn sa sương mờ ảo đó. Bị nó gắt gao quấn quanh thân thể cho đến khi từng ngụm không khí cuối cùng từ lá phổi của hắn rời khỏi.

Để phòng ngừa viễn cảnh đó xảy ra bắt buộc bọn họ phải hoàn toàn quy phục dưới mệnh lệnh của Hà Lâm. Ngay cả lúc này cũng vậy, bọn họ bị bắt buộc phải hợp tác cùng với Hà Lâm.

-- Đó là sự chi phối tuyệt đối đến từ kẻ làm chủ cuộc chơi.

Còn Hà Lâm, hắn dĩ nhiên là biết rõ Hạ Thiên chắc chắn sẽ hợp tác với hắn. Ngươi biết hay không đối với một vị người chơi mới mà nói một người hướng dẫn là cỡ nào quan trọng lại cỡ nào khó cầu?

Lại nói, ngươi biết tình tiết chim non sao? Khi một con non mới vừa lộp cộp đập phá vỏ trứng chào đón thế giới, vật mà chúng nhìn thấy đầu tiên sẽ được nhận định với vị trí là "cha mẹ". Đó là bản năng ỷ lại của động vật.

Là người đầu tiên vươn tay Hà Lâm đối với hắn xác thực có chút đặc biệt, mà Hà Lâm cũng xác thực biết đến và rõ ràng đang lợi dụng điều đó.

Nêu một cái ví dụ. Nếu hắn nói phía trước có bẫy, như vậy ngươi sẽ tin sao?

Ngươi sẽ.

Ngươi sẽ đề phòng mà tránh khỏi cái bẫy đó, nhưng ngươi có biết hay không, ở đó thực sự sẽ có bẫy sao?

Hắn chính là như vậy tự tin.

Ngươi biết lời ta nói là thật sao?

Ngươi biết lời ta nói là sai sao?

Ngươi biết?

Vẫn là không biết?

Không sao cả. Bởi vì ngươi khống biết, tất cả thành lập từ ngươi không biết. Cho nên ngươi mới cẩn thận, cho nên ngươi mới phải càng bám víu lấy hi vọng ......là ta đây.

Bởi vậy từ lúc đầu Hà Lâm mới không sử dụng vô nghĩa che giấu, cũng không giải thích lí do thay đổi sắc mặt đột ngột của mình lúc đầu gặp mặt.

Bởi vì không cần thiết.

Biết rõ điều đó cho nên Hạ Thiên thực khó chịu. Bị bắt gắt gao đạp bước lên con đường mà người khác vẽ ra, hắn sao có thể cam lòng?

Mà trong lúc miên man suy nghĩ, bất tri bất giác Hạ Thiên đã đạp bước đến trước cửa nhà ăn.

Cùng bệnh viện không khác biệt mấy cảm giác âm trầm, áp người đến ngạt thở bầu không khí.

Hạ Thiên có chút vội vàng, hắn nhớ lại từ lúc vang từng hồi chuông đòi mạng đã cách một khoảng thời gian. Nếu theo như lời gã bác sĩ đó nói việc tập hợp là khẩn cấp như vậy hắn liền có chút sợ hãi, người đến trễ ...... sẽ xảy ra chuyện gì?

Vội vàng đặt tay lên then cửa, vừa mới kéo ra một khoảng cách đã bị một âm thanh đột ngột vang lên trong não nội đánh gãy.

Không phải là nhân cách thứ hai, hắn thực mau xác định điều đó. Bởi vì thanh âm này mang theo một cỗ cơ chất tạp vị, rõ ràng là cứng đờ kim loại lại cố ý học nhân loại hoạt bát âm sắc.

Là hệ thống !!?

【 Chúc mừng người chơi Vân Tường đã thành công giải khóa 10% phó bản】

【 Chúc mừng người chơi Vân Tường đã thành công giải khóa 5% phó bản 】

【 Tiến độ thăm dò phó bản: 25% 】

【 Mở ra nhiệm vụ: Tiêu diệt kẻ khởi xướng. 】

Vẫn chưa kịp ngẫm nghĩ thông tin trong lời nói của hệ thống tầm mắt Hạ Thiên đã đột ngột quay cuồng. Cánh cửa nhà ăn từ lúc hệ thống lên tiếng đã bị Hạ Thiên theo bản năng kéo ra, bên trong vốn chỉ là một nhà ăn bình thường nháy mắt đã trở nên hoang tàn.

Bóng tối chiếm cứ toàn bộ gian phòng, duy nhất còn hoạt động bóng đèn cũng đã lập lòe, càng gia tăng thêm bầu không khí quỷ quyệt. Dưới ánh đèn mông lung ấy là nghiêng ngã nằm rạp trên nền đất bàn ghế, cùng với vốn là sạch sẽ vách tường bị lan tràn nấm mốc bao phủ.

Ánh sáng theo bóng đèn ngày càng gấp rút nhấp nháy làm Hạ Thiên có chút bất an.

Đột ngột bóng đèn vụt tắt!

Duy nhất ánh sáng biến mất, kéo theo là cảm giác nguy hiểm càn quét làm não nội hắn phát inh ỏi tiếng cảnh báo, cùng với vội vàng thanh âm:" Chạy mau!!!"

Không kịp.

Đã không kịp rồi.

Gần như đã chú định số mệnh làm Hạ Thiên có chút bất lực. Hắn, không cam lòng.

Nhưng còn có thể làm gì được nữa đâu?

"Thứ đó" đã gần sát bên Hạ Thiên.

Hoảng hốt. Tầm mắt Hạ Thiên đã trở lại vốn có nhà ăn, ngay cả nguy hiểm bao phủ hắn cũng biến mất không dấu vết, nhưng dù là vậy hắn vẫn nhịn không được mà rùng mình.

Dẫn theo đó cũng khiến Hạ Thiên đứng đừ ra đó một hồi lâu. Sợ hãi! Đúng vậy, thứ duy nhất hắn cảm nhận được sau dư chấn là nùng liệt cảm xúc sợ hãi!!

Mà nội tâm giằng xé của Hạ Thiên hiển nhiên người khác cũng không biết. Bởi vậy việc đứng im ở trước cửa thực hiển nhiên sẽ khiến cho người đi phía sau thực khó chịu.

Cho nên, đột ngột đau đớn đột kích phần khớp chân khiến Hạ Thiên không kịp phòng ngờ ngã khụy người về phía trước.

Mà người làm hành động đó đúng là Miêu Sầm.

Lối vào vốn đã chật hẹp mà người phía trước lại còn không chịu di chuyển, làm hại nàng cũng bị nhốt ở ngoài cửa. Vậy nên nàng cũng không cảm thấy đột ngột tấn công người khác là sai lầm, thậm chí còn thuận tiện dùng chân nghiền người nọ vài lần. Dù sao đều là hắn sai, miêu miêu đúng lí hợp tình.jpg

Đã từ ngã ngồi bị đạp đến nằm sấp xuống Hạ Thiên đã phật, tuy rằng đau đớn nhưng xác thật nhờ sự đột ngột đánh gãy này hắn mới có thể tránh khỏi bị cảm xúc sợ hãi hoàn toàn bao phủ.

Sau khi giãy giụa đứng lên hắn thậm chí còn muốn thể hiện sự cảm tạ sâu sắc đến người đã đạp hắn một phát, nhưng nghĩ đến khả năng người đó sẽ dùng ánh mắt xem bệnh nhân tâm thần xem hắn Hạ Thiên chỉ có thể tiếc nuối loại bỏ kế hoạch này ra khỏi đầu óc.

Tuy rằng bây giờ hắn xác thật là bệnh nhân tâm thần. A, đúng là cuộc đời.

Khổ trung mua vui cũng không lâu lắm hắn đã bị giọng nói trong đầu vang lên đánh gãy.

"Xem nàng."

Hạ Thiên ngước đầu lên liền hơi có chút kinh ngạc, bởi vì hắn có quen biết người đó. Đây là người ban đầu khi hắn vừa tỉnh dậy gặp mặt, hắn thậm chí vẫn còn nhớ cảm giác khủng hoảng khi nhìn thấy hình ảnh nàng bị trói gắt gao trên giường bệnh, tựa như trói lấy một con quái vật.

Là danh hiệu đã kêu hắn cởi trói cho nàng, tuy rằng mục đích ban đầu là lấy thêm thông tin về phó bản nhưng dự tính lại bất thành vì nàng không phối hợp. Rốt cuộc cũng chỉ có thể tự mình tìm kiếm manh mối.

Danh hiệu nghe lời nói trong đầu Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ.

"Xem bảng tên nàng."

Bình đạm câu chữ nhưng ngữ khí lại có chút trầm trọng, làm Hạ Thiên có dự cảm không lành.

Quả nhiên, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía bảng tên của nàng: Miêu Sầm.

Có chút quái, lại xem một cái.

"......"

Hắn hẳn là hoa mắt đi, haha sao lại có chuyện trùng hợp như vậy...... đúng không?

Đúng không !?!!

Từ từ đừng hoảng, để hắn load lại tình cảnh này một chút. Ban nãy Hà Lâm vừa cùng hắn nói người "vô cùng khủng bố" đuổi giết hắn đến nỗi vừa đến gần hắn phải trực tiếp chạy trốn tên là Miêu Sầm. Và bây giờ, người đó cư nhiên liền đứng ở hắn trước mặt!?? Là ngay trước mặt !!!

Vẫn là người mà hắn thả ra, vì cái gì lúc đó vì chút thông tin nhỏ nhoi mà thả con quái vật này ra aaaa---

Quả nhiên là trời muốn tru diệc ta sao. Tuyệt vọng.jpg

Thực rõ ràng đối với lời nói dối của Hà Lâm bây giờ Hạ Thiên đã không hề nghi ngờ mà tin theo, đương nhiên cũng là nhờ sự ngang tàng vốn có của Miêu Sầm phối hợp.

Hoặc có lẽ từ ban đầu ngay cả việc này cũng đã được Hạ Lâm tính kế vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top