Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương I: Khúc Dạo Nhạc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sư Nhã Tịnh có một ca ca, đối với người này, hắn vạn phần kính phục lại vô cùng yêu quý. 

 Ca ca hắn tài sắc vẹn toàn, là mỹ nhân hiếm thấy thành Huyễn Dạ. Tương lai tiền đồ thênh thang, nhất định sẽ là công tử hông đeo kiếm, tay cầm hoa, được các cô nương quanh Huyễn Dạ thành xếp hàng theo đuổi, có khi còn sáng lạn hơn thiếu chủ Vĩnh Sinh Môn. Khác với ma ốm như Sư Nhã Tịnh, đã không mang mặt văn nhã lại chỉ biết ngâm thơ. 

Ấy vậy, nhưng dù chỉ một chút, hắn cũng không ghen tị với ca ca mình.

 Sư Nhã Huyền có một đệ đệ, đối với vị đệ ruột này, y hết mực yêu thương, lại vô cùng hâm mộ. 

 Đệ đệ y tài có sắc có, là tiểu tử tuấn tú nhất y từng thấy. Hắn tinh thông văn thư, sách đọc không ít hơn trăm quyển, thi pháp chú văn điêu luyện hiếm ai sánh bằng. Là kỳ tài tiền vô cố nhân, hậu vô giả lai. Đã vậy, đệ y nói năng dịu dàng hợp lòng người, đến các cô nương cũng ghen tị với tài ăn nói nói của hắn. Không như cái tên thân là người luyện võ, lại trông như ma ốm, nói năng thì vụng về, chỉ biết làm mặt cười cả ngày.

 Dẫu thế, hắn vẫn vô cùng thương đệ thân thể yếu kém kiếm cầm không chắc tay của mình, tuy nhiên, hắn cũng có phần đố kỵ với đệ đệ hắn. 

 "Ta ước mình cũng có thể sống một đời bình thường như đệ ấy."

 *** 

Vĩnh Sinh Môn, An Đãi điện, 

 Sư Thừa Dụng - tôn chủ đương nhiệm Huyễn Dạ Vĩnh Sinh Môn, nhìn hàng dài các lá thư cầu thân từ các đại danh môn phái khác nhau mà nhọc lòng. Khuôn mặt vốn luôn bình ổn, dịu dàng nay lại thâm trầm đáng sợ. Hắn phất áo bào lụa tím, ngồi trên ghế chưởng môn thở dài. 

  "Thập Nhất, gọi A Huyền, A Tịnh tới đây, nói là bổn tôn chủ có chuyện cần hai đứa đưa ý kiến." Y ngấp ngứ đôi chút, lại nói thêm, "Gọi luôn cả A Lan, Tiểu Vi tới đây."

 Thập Nhất là nô lệ Sư Thừa Dụng mua hay nói đúng hơn là cứu về từ trại nô lệ, rất nghe lời. Nghe được lời chủ tử nói, liền nhanh chóng thực hiện, không rườm rà. 

 Sư Nhã Huyền và Sư Nhã Tịnh là hai đứa trẻ do tôn chủ cùng Sư phu nhân cưu mang nhận làm nghĩa tử, địa vị ở Vĩnh Sinh Môn không thấp. 

 Lúc này, hai người đang cùng nhau luyện kiếm ở Khuyết Nguyệt giáo trường cùng thiếu chủ Vĩnh Sinh Môn - thế tử Sư Dạ Lan.

 Thiếu niên thân mang tử sắc y phục, tay cầm kiếm dứt khoát vung từng đường, chém vào con rối rơm. Nhưng oái ăm là, rối rơm không đứt, ngược lại là kiếm cắm vào, rút ra không nổi. Thiếu niên khẽ nhăn mày, khuôn mặt lộ rõ lúng túng.

 Đó chính là Sư Dạ Lan - thiếu chủ Vĩnh Sinh Môn hay trò cười của đám công tử thế gia. 

 Nhắc đến hắn, thường là đi kèm với những câu như "Chủ chẳng bằng tớ.", "Tư chất kém cỏi, không bằng nổi kẻ ở.",.. 

  "Sư Dạ Lan, huynh dừng lại đi. Rõ ràng là nam nhi, sao lại yếu ớt như vậy. Bích sư muội luyện pháp trận, kết giới, có khi còn khỏe hơn huynh." Sư Nhã Huyền không dùng linh lực, trực tiếp rút kiếm khỏi con rối, rồi lại một đường chặt đứt rối rơm.

  "Ta nói rồi, huynh không hợp luyện võ, vẫn là nên nghe lời nghĩa phụ học đàn đi."

 Sư Nhã huyền thở dài, Sư Nhã Tịnh bên cạnh phì cười, gương mặt công tử bột của hắn biểu cảm biến hóa muôn hình vạn trạng, hùa theo: "Đúng á, ca ca ta nói không sai đâu,  Tiểu Lan."

 "Tiểu Lan" là cách Sư Nhã Tịnh vẫn luôn trêu trọc Sư Dạ Lan.

 Vĩnh Sinh thiếu chủ đáng lẽ cũng không bị nói cười, trêu trọc nhiều như vậy, nếu ngoại hình của hắn bình thường hơn chút, không, nếu hắn bớt nữ tính đi một chút, thì có lẽ sẽ không bị cười lớn tới vậy.

 Sư Dạ Lan là kẻ lạ đời, rõ ràng là một nam tử, gương mặt sinh ra, lại đào hoa, xinh đẹp hơn cả các cô nương. Người ta nghĩ nếu hắn mặc nữ trang, thì trông sẽ không khác một cô nương là bao, không, phải nói là không khác gì.

 Hắn là tuyệt thế giai nhân, so với Vĩnh Sinh Song Sư đẹp chỉ có hơn chứ không kém.Nhưng bất quá, sinh ra là nam nhân, có đẹp hơn nữa cũng không được coi trọng. 

 Sư Nhã Huyền nghe Sư Nhã Tịnh nói vậy chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, xoa đầu đệ đệ. "A Tịnh, kiếm khí của đệ so với hắn, ta nói thật, còn chưa bằng một một phần ba."

 Sư Nhã Tịnh là kẻ tinh quái, lại rất bám ca ca. Nghe vậy cũng không giận không oán, chỉ tủm tỉm đáp: "Chỉ cần là ca ca dạy, ta sớm ngày sẽ thành tài thôi." 

 "Tiểu tử ngốc, ta không phải sư tôn đệ, đệ nói vậy, có phải Vệ Thanh thượng nhân sẽ tức chết không?" 

 Sư Nhã Tịnh chỉ ậm ừ một hai, sau đó lại cười hì hì hà hà.Hắn không bao giờ buồn vì lời của ca ca hắn, càng sẽ không giận dỗi.

 Ba người họ khoác tử sắc phục - đồng phục chung của các cao giai đệ tử, trong sắc xuân, lại toát nên một vẻ đẹp lạ lẫm. 

 Thập Nhất đi tới, choáng ngợp mỹ cảnh trước mắt, lại không quên cung cung kính hành lễ, nói: "Thưa thiếu chủ cùng hai vị công tử, chưởng môn có việc cần gọi."Ba người nghe vậy không hẹn cùng nhìn phía nhau lắc đầu. 

 ***

 An Đãi Điện là nơi làm việc của chưởng môn, cũng là nơi tiếp kiến riêng của các khách ngoại tới Vĩnh Sinh Môn. 

 Sư Thừa Dụng xoa xoa huyệt thái dương, khuôn mặt trầm thấp khó tả. Vì công việc của một tân phái tôn chủ, hắn từ một nam nhân mới xấp xỉ trung niên, khí sắc lại như một ông lão sắp bạc cả đầu. 

 Cửa đại điện mở ra, là Sư Nhã Huyền, Sư Nhã Tịnh cùng Sư Dạ Lan bước vào. Trán mỗi người vẫn còn lấm tấm mồ hôi hột. 

 "Bái kiến chưởng môn."Ba người đồng thanh nói. 

 Sư Thừa Dụng từ tốn đáp: "Không cần đa lễ.". Đồng thời đưa tay ra hiệu cho người hầu ra ngoài. "Chỗ riêng tư, các con không cần đa lễ. A Tịnh, con mau lại đây xem. Chỗ này đều là thư cầu thân của con đấy."

 Sư Nhã Tịnh nhìn xấp văn thư trên bàn mà ngỡ ngàng. "Nghĩa phụ, có thật tất cả chỗ này là của con không?"

 Hắn vừa nói, vừa bàng quan lấy vài lá thư lên đọc, gương mặt biến đổi khôn lường. 

  "Trời!? Có cả người của Thượng Quan tộc.." 

 Sư Nhã Huyền cùng Sư Dạ Lan vẫn luôn điềm đạm đứng xem nãy giờ nghe thấy hai chữ "Thượng Quan" không khỏi bất ngờ. 

 Bách Dạ Luân Hồi Cung - là một môn phái tu tiên có "tầm" ở Tu Chân giới. Phái này không mạnh võ, mạnh văn, mạnh "song tu". 

  Luân Hồi Cung là cái nôi sinh ra đông đảo các mỹ nhân thể chất phù hợp song tu tại Tu Chân giới. Luân Hồi cung chủ khai phái là Thượng Quan Nhu - Đệ nhất mỹ nhân thời thượng cổ, danh Nhu Âm tông sư, đã phi thăng từ 600 năm trước. 

Sư Nhã Tịnh mở lá thư cầu thân từ người của Luân Hồi Thượng Quan, đọc vài chữ không liền mạch.

  "Thượng..Quan..Trâm?"

Sư Dạ Lan nghe được cái tên này không khỏi bật ngửa, kinh ngạc nhìn Sư Nhã Tịnh, y cứng họng.

  "A Tịnh, đệ đọc lại cho ta nghe, người kia tên gì?"

  "Thượng Quan Trâm? Có vấn đề gì sao?" Sư Nhã Tịnh khó hiểu nhìn sang Sư Dạ Lan.

Sư Nhã Huyền chợt như nhận ra điều gì đó, giải thích cho Sư Nhã Tịnh.

  "Là cô nương kia."

  "À! Ta nhớ ra rồi, Tiểu Lan thực sự xin lỗi huynh."

Để tránh lúng túng hơn, Sư Thừa Dụng ôn hòa, nói: "Vậy A Tịnh, con xem có thấy vừa ý ai không?"

Sư Nhã Tịnh nhanh chóng đáp, không dài dòng: "Người trong lòng con đã có, ở đây không vừa ý ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top