Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Ăn may

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lúc không lâu sau khi Hiểu Lâm và Tuệ Minh rời đi, Hiểu Thức bắt đầu có chuyển biến lạ. Da cậu tái nhợt, môi thâm tím, cả người lạnh ngắt. Từ phu nhân như ngồi trên đống lửa. Cứ chốc chốc bà lại đi ra, rồi lại đi vào, vừa lo sợ cho Hiểu Thức, lại vừa lo lắng không biết Hiểu Lâm và Tuệ Minh liệu có gặp khó khăn gì hay không. Bỗng như cảm nhận được điều gì, bà quay lại phía cửa, thấy Hiểu Lâm và Tuệ Minh vừa từ đó đi vào.

Tuệ Minh như thể vừa trải qua một thứ gì đó khủng khiếp lắm, bước đi loạng choạng, miệng trách móc:

- Hiểu Lâm, ngươi làm gì lại bay nhanh như thế chứ, ta suýt thì ói ra mật xanh rồi đấy.

Từ phu nhân dìu Tuệ Minh vào nhà, cậu ta tuy đang choáng váng nhưng không quên trả lại mặt nạ cho bà, lại còn khoe với bà xoáy nước trong ống tre. Xong lượt Tuệ Minh, bà trở ra thì thấy Hiểu Lâm đang ngồi thiền trên bậc cửa.

- Hiểu Lâm, thuật dẫn đường mang theo người khác rất nguy hiểm. May mà Tuệ Minh không sao. Lần sau con tuyệt đối không được liều lĩnh như vậy biết không?

Hiểu Lâm không đáp nhưng Từ phu nhân biết con trai bà đã hiểu được lời bà dạy. Thuật dẫn đường tuy lợi hại nhưng vô cùng tổn hao sức lực. Hiểu Lâm vừa dùng một lần đến cứu Tuệ Minh, lại vì cảm nhận được mẹ lo lắng mà dùng một lần nữa. Đáng nói hơn, hắn còn mang theo cả Tuệ Minh cùng dịch chuyển, sức lực phải tốn gấp bốn lần bình thường.

Tuệ Minh cũng thật là phước lớn mạng lớn, kẻ ngoại đạo xuyên qua thuật dịch chuyển thường lập tức ngất đi, thậm chí bán thân bất toại, chẳng mấy người còn mở miệng mắng chửi được như cậu. Nếu Hiểu Lâm đáng khen vì trong thời gian ngắn dịch chuyển hai lần, thì Tuệ Minh còn đáng khen hơn nhiều!

Tuệ Minh nghỉ ngơi một chốc, cơn choáng váng cũng qua đi, cậu lập tức quay lại việc nấu thuốc. Cậu đặt một cái nồi lớn lên bếp, đặt ống tre vào giữa, đổ nước ngập ống tre. Nồi nước bắt đầu được đun, khi nước đã ấm dần, Tuệ Minh hé mở nắp ống tre, xoáy nước trong ống dần di chuyển ra ngoài, nước xung quanh bắt đầu di chuyển theo, nhanh dần nhanh dần rồi trở thành xoáy nước cực đại.

Từ phu nhân chốc chạy vào xem tình hình Hiểu Thức, chốc lại ra bếp xem Tuệ Minh, cảm thấy thật hiếu kỳ với thứ bày ra trước mắt. Tuệ Minh nghiền mớ thảo dược kia với phần thịt hắc tâm thảo, trộn đều tất cả rồi để vào giữa nồi. Vòng xoáy giữa nồi vẫn không ngừng lại, thậm chí xoay ngày một nhanh hơn. Cái thố giữa dòng xoay tròn, xoay tròn, Tuệ Minh niệm chú:

- Thảo Phu kỳ thuật: Dược tịnh!

Một ấn chú hình tròn màu trắng được tạo ra, mang hoa văn cổ của làng Thảo Phu, xoay tròn trên miệng thố. Hơi nước từ dưới bốc lên bị hút vào ấn, sau đó từng giọt thuốc ngưng động, rơi xuống thố. Một giọt thuốc ngậm lấy một lượng thảo dược to bằng chúng, ngậm xong liền tự động đóng lại thành viên, cảnh tượng thật khiến người ta không tin vào mắt mình.

Thấy Từ phu nhân đứng sau lưng, vẻ nóng lòng, Tuệ Minh trấn an:

- Nửa canh giờ nửa thuốc sẽ nấu xong, Từ phu nhân đợi ta một chút.

- Đa tạ, Tuệ Minh. - Từ phu nhân dịu dàng.

Tuệ Minh vừa đúng trông chừng nồi thuốc, vừa hỏi:

- Từ phu nhân, hội làng của làng Ấn Sát có gì vui không?

- Hội làng Ấn Sát là nơi các sát thủ tranh tài, người tham gia chia làm hai loại: người thách đấu và người nhận thách đấu. Người thách đấu ném cờ vào người họ muốn đấu cùng, người nhận cờ buộc phải đấu. Nếu người nhận cờ thua, họ có thể bị lấy hết số vàng hiện có, nhưng nếu người thách đấu thua, ngoài mất vàng ra, mạng sống còn tùy thuộc kẻ thắng định đoạt. Với những ai muốn trở thành Thống lĩnh của làng có thể thách đấu với Thống lĩnh hiện tại.

Tuệ Minh cười cười:

- A, một cuộc xưng bá xưng vương, tranh quyền đoạt vị!

Từ phu nhân cười gật đầu. Tuệ Minh lại hỏi:

- Thế Hiểu Lâm hắn ta có tham gia không?

Từ phu nhân nhớ lại:

- Năm nay ta không chắc, nhưng mấy năm trước, năm nào Hiểu Lâm cũng mang về một túi tiền lớn, đủ cho chúng ta dùng một năm.

Tuệ Minh trố mắt, lòng thầm nghĩ cái tên đấy chắc cũng là cao thủ, càng phải cẩn thận hơn kẻo hắn nổi điên thì cậu chắc chắn đầu lìa khỏi cổ.

Một lát sau, nước trong nồi đun cũng cạn hết. Thố thuốc nằm giữa nồi, đầy ắp những viên mọng nước, nhìn vào bên trong từng viên vẫn có thể thấy được xoáy nước vẫn còn xoay tít.

Tuệ Minh thu tay về:

- Từ phu nhân, thuốc xong rồi, người nhanh mang cho Hiểu Thức! Mỗi ngày một viên là đủ!

Từ phu nhân mừng rỡ, nhanh chóng cầm lấy một viên kèm một bát nước, hướng về phòng Hiểu Thức. Hiểu Lâm từ đâu bước ra, giọng nghi hoặc:

- Lỡ đó là thuốc độc thì sao?

Theo lẽ bình thường Tuệ Minh sẽ nhảy tưng tưng vì lòng tốt của mình bị người ta nghi ngờ, nhưng cậu sợ làm vậy lỡ hắn điên lên mà chém cậu thì cậu chết chắc. Nghĩ vậy cậu quay về phía nhà bếp, chụp lấy hai quả hắc tâm thảo, một ném cho Hiểu Lâm, một quả còn lại sau khi ba người họ vào phòng, cậu liền đặt nó vào tay Hiểu Thức.

Tuệ Minh ngó Hiểu Lâm, giọng hùng hồn:

- Ngươi xem thử mật quả bên trong màu gì?

Hiểu Lâm cau có:

- Dư thừa! Chắc chắn là màu trắng, ta ăn không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ không biết?

Tuệ Minh tiếp tục:

- Ngươi cứ làm theo lời ta.

Hiểu Lâm búng tay một cái, quả hắc tâm thảo liền nứt ra làm hai. Từ trong giữa quả, một chất dịch màu xanh ngọc chảy ra khiến hắn trố mắt nhìn. Hắn quay lại nhà bếp, tách một quả khác, lần này lại là màu trắng.

Tuệ Minh lại bảo:

- Ngươi lấy một quả đưa cho Từ phu nhân thử xem.

Hiểu Lâm làm theo, khi mẹ hắn tách ra, ở giữa quả lại là chất dịch màu đỏ hồng. Bọn họ đều ngỡ ngàng, Tuệ Minh bắt đầu giải thích.

- Hắc tâm thảo bình thường có vỏ đen, lòng trắng. Tuy nhiên, nếu được tặng từ người này sang người khác, màu mật quả sẽ thể hiện tâm tính của ngươi đối với người nhận. Quả ta đưa cho ngươi có mật màu xanh, chứng tỏ ta không có ý xấu. Quả ngươi đưa mẹ ngươi của màu đỏ, vì đó là tình yêu thương.

Hiểu Lâm tách quả trên tay Hiểu Thức, mật quả cũng là màu xanh. Nhưng vẫn quá khó cho hắn chấp nhận kiến thức kỳ quái này:

- Lời ngươi nói có ai làm chứng?

Tuệ Minh dửng dưng:

- Tùy ngươi thôi, ta cũng hết cách. Hay ngươi đi tìm Tịnh Quân kêu hắn hái cho ngươi một quả, xem mật quả màu gì!

Làng Ấn Sát trước giờ chỉ biết đến hắc tâm thảo như một loại quả dại, tuy có dược tính nhưng họ không dùng được nên chẳng mấy quan tâm. Lại càng không đem tặng ai bao giờ, bởi thứ trái cây đâu đâu cũng mọc thì ai lại mang đi biếu khách.

Từ phu nhân giờ mới lên tiếng:

- Tuệ Minh, chúng ta thật sự chưa từng biết điều này. Nhưng dù sao đi nữa, ta tin cậu sẽ không hại Hiểu Thức. Hiểu Lâm vừa rồi có chút lỗ mảng, cậu đừng để bụng. Ta thật biết ơn cậu đã bỏ tâm sức chế thuốc cho Hiểu Thức!

Tuệ Minh nghe mấy câu này thì hết sức mát lòng mát dạ, nhưng thể có người vừa đứng ra minh oan cho cậu vậy. Từ phu nhân cũng không chần chừ thêm, trực tiếp bỏ viên thuốc vào miệng Hiểu Thức, không cần nước mà thuốc vẫn trôi tuột qua cổ họng dễ dàng.

Từ phu nhân ngồi cạnh Hiểu Thức, Hiểu Lâm ra đứng ngoài cửa hóng gió. Tuệ Minh đứng cách hắn một khoảng, mắt nhìn xa xăm, mặt trời xuống núi đã tự bao giờ. Đêm nay hắn không biết phải ngủ ở chỗ nào nữa, tên Hiểu Lâm xấu tính như thế chắc chẳng chịu cho cậu ở nhờ.

Hơn nữa, nếu lộ ra gia đình Từ phu nhân chứa chấp người ngoài, hai mẹ con họ làm sao địch nổi cả làng Ấn Sát. Nhưng làng Thảo Phu mất rồi, Tuệ Minh cũng chẳng biết đi đâu.

Đang nghĩ bâng quơ thì đằng sau bỗng vang lên tiếng Từ phu nhân mừng rỡ:

- Tuệ Minh, đa tạ cậu, Hiểu Thức đã tốt hơn nhiều rồi!

Sau khi uống thuốc được một lúc, kinh mạch của Hiểu Thức bắt đầu hồi phục. Môi hết tím tái, mặt cũng hồng hào, hơi thở đều đặn hơn. Từ phu nhân thấy con mình được hồi sinh, không biết phải dùng từ gì để diễn tả nỗi vui mừng. Bà cầm lấy tay Tuệ Minh bằng đôi tay run rẩy, ánh mắt tràn ngập sự biết ơn.

- Tuệ Minh, cậu đã cứu Hiểu Thức. Ta... ta...

Tuệ Minh không nghe cũng hiểu, cậu đáp:

- Ta hiểu, ta hiểu, Từ phu nhân không cần khách sáo. Nhưng mà lát nữa, người nói với Hiểu Lâm đưa ta ra khỏi làng được không?

Từ phu nhân không chút do dự:

- Được. Nhưng cậu đi đâu?

- Hmm... Ta không biết nữa, nhưng trời cũng tối rồi, ta phải đi thôi...

- Ngươi muốn đi đâu? Lại muốn tiếp tục ngủ trong hang cọp? - Hiểu Lâm đứng ở góc bên kia đột nhiên lên tiếng.

Từ phu nhân nhíu mày một chút:

- Tuệ Minh, làng cậu đã không còn, bây giờ cậu đi đâu cũng đều nguy hiểm. Hay là, cứ ở lại đây với chúng ta...

Tuệ Minh liếc mắt sang phía Hiểu Lâm:

- Từ phu nhân, ta thật cảm tạ ý tốt của bà. Ta thật sự cũng không còn nơi để về, nhưng nếu ta ở lại đây, sợ rằng có người sẽ không thoải mái...

Hiểu Lâm biết Tuệ Minh móc mỉa mình, bỏ vào nhà, miệng lẩm nhẩm:

- Lắm lời.

Thấy hắn bỏ đi, Tuệ Minh khoái chí cười mỉm. Từ phu nhân dắt tay kéo cậu vào nhà:

- Từ nay cậu cứ ở lại đây, nhà ta tuy không dư giả nhưng thêm một người không sao hết. Có ai ăn hiếp cậu sẽ có ta làm chủ. Tối nay để ta đãi cậu một bữa thịnh soạn!

Người ngoài nhìn vào chắc phải suy nghĩ nhiều lắm để biết được ai với ai mới là mẹ con. Hiểu Lâm tuy lầm lì ít nói, nhưng hắn không phải kẻ vô ơn. Tuệ Minh cứu em trai hắn, hắn làm sao có thể để ân nhân lưu lạc rày đây mai đó. Hơn nữa, bệnh của Hiểu Thức là bệnh cả đời, có Tuệ Minh ở đây, mẹ hắn đỡ phải lo lắng, hắn cũng đỡ phải muộn phiền.

Vậy là nhà họ Từ từ ngày hôm ấy một bát cơm cũng phải xẻ bốn phần!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top