Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

os

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày trôi qua đều nhanh như vậy, Tiêu Thiên Bình cũng chưa từng nghĩ đến bản thân sẽ trải qua đoạn thời gian tồi tệ, mà mỗi giờ mỗi khắc đều như muốn thiêu đốt tâm can.

Ngày cậu ấy đến là ngày đông giá lạnh, chầm chậm thổi bùng ngọn lửa tình yêu sưởi ấm con tim. Ngày cậu ấy rời đi là ngày nắng vừa sang hạ, thoang thoảng nỗi lòng mê man.

Những con chữ này là minh chứng, cũng là sự mù quáng cho một hồi kết không may mắn, càng là sự buông bỏ từ từ ngấm ngầm nhưng vẫn cố níu lấy.

03.04.22 | 01:56 SA

Cậu trai từng yêu tớ tha thiết, hôm nay không lụy tớ nữa. Cậu ta thật sự buông bỏ tớ rồi. Chỉ có tớ, mãi chôn chân trong quá khứ tồi tàn.

05.04.22 | 02:00 SA

Lúc thích tớ, cậu ấy trò chuyện cùng tớ đến hai giờ sáng. Lúc yêu tớ, cậu ấy luôn nhắc tớ ngủ sớm. Sau cùng tớ cũng hiểu. Thì ra sự đối đãi giữa thích và yêu có thể khác nhau đến như thế.

04:24 SA

Đột dưng tớ tỉnh giấc. Tớ phát hiện, ngày trước cậu ấy cũng thức từ sớm. Tớ chưa từng thấy cậu ấy ngủ nhiều bao giờ. Cậu ấy luôn thức khuya dậy sớm như vậy. Mà bản thân tớ, trước nay hoàn toàn chưa cảm nhận được cảm giác lạc lõng mỗi buổi sáng như này. Tớ, thật sự thấy trống vắng lắm.

11:25 SA

Trời nắng gắt. Tớ nhớ cậu ấy. Nhớ mỗi lúc tan học như hôm nay, cậu ấy hay vén lọn tóc bay của tớ qua kẽ tai. Nhớ lúc cậu ấy bảo tớ mặc áo khoác, vì da sẽ đen nếu không mặc. Nhớ lúc cậu ấy vừa dịu dàng vừa ân cần đội nón bảo hiểm cho tớ, còn cài vào hộ tớ. Gương mặt của cậu ấy bằng cách kì diệu nào đó, vô tình tái hiện một cách rõ ràng.

20:48 PM

Cả ngày hôm nay, tớ chỉ luôn nhớ tới cậu. Mà chắc có lẽ tháng hơn này đây, tớ sẽ nhớ tới cậu mỗi phút mỗi giây. Như thể đó là những ngày cuối cùng, cho phép tớ nhớ tới cậu, cho phép tớ gặm nhấm quá khứ chút ít nữa thôi.

Cậu biết không, chiều nay lớp tớ có tiết. Ra về tớ đứng đợi bạn đến đón trước cổng trường. Và rồi, tớ nhớ ra bản thân ngày ấy dỗi cậu vì cậu ngủ quên không đến đón tớ. Suốt đường còn quýnh quáng đến mức muốn va vào người ta. Thật ra tớ cảm thấy áy náy lắm. Mặc dù đã xin lỗi cậu, và tớ nghĩ lời xin lỗi đó vẫn không thể đủ.

Tính tớ lạ lắm, đến tớ cũng không tài nào hiểu. Hoặc có lẽ đó là cách mà tớ bày tỏ sự yêu thương, quan tâm cũng nên. Tớ biết mình hay giận dỗi, chắc hẳn cậu cũng mệt. Nhiều khi tớ thấy mình quá đáng, nhưng tớ chẳng qua cũng chỉ muốn được nuông chiều. Và thành thật xin lỗi nhé, vì cậu nuông chiều tớ quá nên tớ mới làm tới thế.

Cậu không phải là mối tình đầu, mà vô tình lại là mối tình đầu trong tim tớ. Thật sự thanh xuân của tớ, dẫu là nuối tiếc hay bị động, đều có ba chữ Châu Ma Kết này mà nung nấu ấp ủ.

06.04.22 | 20:40 PM

Tớ hôm nay không được vui. Có thể là vì điểm kém cũng nên. Nếu là ngày trước, chắc chắn cậu sẽ an ủi tớ, đốc thúc tớ cố lên, nhất định sẽ tốt hơn, bởi vì cậu từng nói tớ rất giỏi mà. Chỉ là tớ thật sự mệt lắm. Tớ cảm giác bản thân ngày càng thụt lùi, không cách nào có thể gượng dậy chống đỡ nữa.

Tớ kém tự nhiên. Trên lớp trong khi các bạn đã giải đề gần xong, chỉ có tớ loay hoay mãi vì không nhớ cách làm, lật tung cuốn tập chỉ tìm công thức. Hạnh phúc của tớ chính là hiểu được một bài học, trong khi nó lại quá dễ dàng với người khác. Cứ thế từ tự tin, tớ dần trở nên tự ti hơn rất nhiều lần.

Đúng nhỉ. Cậu đã luôn nói tớ rất giỏi, vậy nhưng thật ra một chữ giỏi này, không hoàn toàn là năng lực của tớ.

Kể ra cũng được một năm, từ ngày ông cậu mất và cậu bỏ thi. Tớ xin lỗi nhé, tớ đã không thể ở bên an ủi cậu được. Để cậu rơi nước mắt trong thầm lặng, để cậu gắng gượng trước mặt ba mẹ rằng bản thân cậu vẫn ổn, để lúc cậu mệt mỏi lại không có tớ bên cạnh lắng nghe. Tớ cảm giác bản thân... không xứng đáng với những gì cậu đã trao.

07.04.22 | 15:25 PM

Chào cậu nhé. Tớ, hôm nay hay ngày mai đều sẽ nhớ đến cậu, như một thói quen khó bỏ. Cũng đã ngần ấy rồi, tớ vẫn chưa thể buông cậu được. Mà có lẽ cậu thì, đã hoàn toàn quên tớ mất.

Nay tớ học Tin. Lúc đến phòng máy, tớ vô thức nhìn lan can. Tớ nhớ việc bản thân đã từng đứng vịn ở chốn đó, ánh mắt dáo dác tìm dáng vẻ quen thuộc.

Đợi đến khi trông thấy, khuôn miệng tớ bất giác cười. Cậu đến gần tớ, xoa đầu tớ, cười với tớ và vẫy tay chào tớ.

Từng hành động của cậu đều vô tình thu vào tầm mắt tớ, vừa đáng yêu lại vừa ôn nhu, như nắng dịu hôm nay.

23:39 PM

Nhớ lúc trước chỉ cần thức đến giờ này, cậu ấy nhất định sẽ réo ầm lên.

Cậu ấy không thích tớ thức khuya gì cho cam. Lúc nào cũng xem thử rốt cuộc mắt tớ có quầng thâm chưa. Đã có thì buộc phải ngủ trưa, tối thì ngủ sớm. Như vậy mới không thấy quầng thâm mà cậu ấy cho là chướng mắt.

Thật ra cậu ấy nghiêm lắm. Còn tạo hẳn cho tớ một thời gian biểu trong ngày, vì biết tánh tớ vừa ẩu lại vừa chẳng biết sắp xếp thời gian. Ấy nên mới làm đến mức độ đó. Ban đầu tớ cảm thấy cậu ấy rất đáng yêu. Về sau liền xem đó là sự ràng buộc, không cách nào có thể dễ thở hơn được nữa.

09.04.22 | 15:35 PM

Đêm qua tớ nằm mơ về cậu. Có lẽ nhớ cậu quá nên ngay cả trong mơ cũng có thể xuất hiện bóng hình cậu. Với tớ, ấy là một giấc mơ ngọt ngào từ trước đến nay. Chỉ tiếc khi tớ giật mình thức dậy, tớ phát hiện bản thân đã quay về thực tại, mà nơi đó lại không có cậu ở cạnh.

Phải làm sao khi nỗi nhớ đong đầy?

10.04.22 | 01:31 AM

Tớ dường như sắp quên đi mất, rốt cuộc giọng nói của cậu trông ra sao.

Cũng đã lâu rồi, tớ không được nghe cậu nói nữa. Hồi trước tớ ghiền giọng cậu lắm, vì cậu là người tớ yêu. Cho nên những gì liên quan đến cậu, bản thân tớ đều cố chấp thích đến nỗi vẻ như rất ngốc nghếch. Mấy tháng nay, tớ luôn gặm nhấm những chiếc voice cũ cậu từng gửi. Tớ nhận ra giọng cậu vừa có chút trầm, vừa có chút ấm áp.

Thì ra cảm giác xuyến xao, rồi ngẩn người những lúc nghe cậu nói đều là vì có giọng nói chan chứa sự thương yêu và cưng chiều của cậu. Tiếc là lúc này, tớ đã không thể nghe thêm nữa.

1:53 AM

Cậu ngủ ngon nhé, Ma Kết.

11.04.22 | 00:23 AM

Tớ vừa mới ngắm trăng, trăng nay đã một nửa. Trời vẫn còn áng mây trắng trôi lềnh bềnh, tô điểm thêm dăm ba ngôi sao nhỏ lấp lánh cả một khoảng.

Những lúc không vui, tớ thường đưa mắt nhìn trời để cảm nhận sự thoải mái và trống vắng. Tớ không tài nào có thể dứt ra khỏi mớ xúc cảm luôn luôn dâng trào một cách hỗn độn ấy.

Ngày mai khi mặt trời nhô lên cao, tớ sẽ tập tành thay đổi dần. Bây giờ hình như việc tớ thay đổi, là vì cậu. Nhưng có lẽ mai sau, chẳng còn là vì cậu nữa. Bởi hiện tại tớ không biết tìm đâu ra động lực cho mình. Vậy thì đành đem cậu ra làm bàn đạp, hướng về trước.

Dường như bây giờ cậu đang an giấc, mỗi sáng thức dậy đều tràn đầy năng lượng. Với tớ, lúc sáng đều mang tâm trạng uể oải vì đêm qua thức khuya quá. Tớ lúc nào cũng thế. Tớ vẫn luôn tự hành hạ mình. Tớ không biết yêu thương bản thân. Tớ đối xử với chính mình, tệ dữ lắm. Tớ không phủ nhận.

Đôi khi tớ tự hỏi: Phải thức khuya bao nhiêu đêm, ăn uống không đúng giờ bao nhiêu lần thì tớ mới thôi không làm thế nữa, thì tớ mới biết trân trọng bản thân hơn bất kì tên con trai nào?

23:25 PM

Tớ đi ăn với bạn hồi chiều. Tớ nhớ lúc trước, cậu thường dặn tớ không nên uống bia nhiều quá. Tốt nhất là nhấm nháp xã giao cho có lệ. Cái nào có thể từ chối liền từ chối. Thật ra tớ biết là cậu lo tớ sẽ say, càng lo tớ say quá sẽ bị người nhà trách mắng. Cậu chu đáo nghĩ cho tớ đủ đường. Từng cử chỉ lẫn lời nói của cậu đều làm tớ nhớ như in.

14.04.22 | 05:27 AM

Tớ giật mình thức sớm. Thường thì từ giờ này chắc có lẽ cậu đã dậy rồi. Mỗi lúc tớ thức sớm quá, cậu đều bảo nên tranh thủ ngủ thêm xíu nữa rồi cùng nhau đi học. Đợi đến khi tớ ngủ quên, cậu không những không trách tớ. Còn nói ngủ nhiều thì tốt chứ sao. Thật ra, tớ luôn cảm thấy bản thân tớ, vẫn hay được cậu nuông chiều quá mức. Mà sự nuông chiều đó, càng khiến tớ mê đắm cậu hơn. Cảm ơn cậu nhiều lắm..

15.04.22 | 21:30 PM

Dạo gần đây tớ thiếu ngủ quá, đến độ bản thân cũng chẳng có nổi sức sống. Nhiều lần tự nhủ với mình ngủ sớm đi, nhưng có lẽ hoàn toàn vô tác dụng. Cho tới khi vô thức nhận thấy quầng thâm trên mắt vốn đã thâm lại càng thâm, là bắt đầu từ khi nào thành bộ dạng thảm thương đến nhường này?

Đôi khi tớ cảm thấy bất công, hoặc có lẽ là vì tớ đau khổ nên cậu buộc phải thế ấy. Cậu sống quá đỗi bình yên, còn tớ chẳng thể tìm được sự cuồng nhiệt như thuở ban đầu nữa. Thanh xuân của tớ, ngoài cậu ra, không một ai có thể thay thế. Cậu là điều độc nhất mà tớ có được trong giấc mộng tuổi trẻ.

Đợi đến khi tớ thức giấc, trở thành cô gái trưởng thành của thời đại mới, có lẽ lúc ấy biết đâu tớ đã quên mất cậu. Nhưng nếu như ai đó nhắc lại, thanh xuân của tớ có gì, tớ sẽ trả lời: là cậu.

Tớ không còn nhiều thời gian. Nay tớ đã Mười Một rồi, là cuối năm Mười Một. Đợi sang hết năm sau, tớ không còn ngồi dưới mái nhà trường. Từng đoạn ký ức cùng cậu tại chốn này, về sau sẽ được chôn cất một cách cặn kẽ.

25.04.22 | 00:44 AM

Gần đây có chút bận. Mà hình như là tự tớ khiến bản thân trở nên bận rộn.

Tớ thường nhớ đến cậu mỗi khi rảnh, cho nên tớ tuyệt đối không để mình có thời gian thư giãn nhiều. Nhất định tớ sẽ nhớ cậu tới mức thương tâm. Ngày mai khi tỉnh dậy lại không cách nào phấn chấn được. Tớ xin lỗi nhé. Dù là trước đây hay hiện tại, kể cả tương lai đi chăng nữa, có lẽ tớ đều mãi bị động.

Dường như tớ chỉ đang tìm một cái cớ để tớ... có thể không cần ngoảnh đầu lại, miệng cũng có thể cong cong như ý nguyện. Chỉ tiếc là tớ hiện tại thân tàn ma dại, không có tư cách, lại càng huống hồ gì nói đến chuyện đổi thay như ngày một ngày hai. Tớ muốn từ từ cảm nhận những phút giây cuối cùng này, sau đó không nhớ đến cậu nữa.

Kể ra cũng buồn cười, tớ luôn miệng bảo sẽ không nhớ đến cậu. Vậy mà hết lần này đến lần khác, chỉ cần bất giác trông thấy điều gì đó rất thân thuộc, tớ đều lập tức nghĩ đến cậu đầu tiên.

13.05.22 | 20:16 PM

Hôm nay, tớ lại chào cậu nhé...

Từ lúc đó, có lẽ đã kha khá thời gian tớ mới quay lại viết những dòng này.

Thật ra là tớ kìm nén, cũng là tớ muốn tập tành quên đi. Vậy nhưng càng làm lơ, tớ càng không xóa bỏ được dáng vẻ của cậu trong tâm trí. Cứ hệt như là tớ đang tự lừa dối bản thân vậy. Liệu cậu có cảm thấy buồn cười quá rồi không?

14.05.22 | 11:37 PM

Nay cúp điện rồi. Bọn bạn đến nhà tớ làm bài. Đúng cái kiểu làm ít mà chơi nhiều ấy. Tớ đã cười rất nhiều, hoặc là do chính tớ tự nghĩ thế. Cuộc đời quá vô vị, tớ muốn có bạn bè bên cạnh, ấy nhưng tớ không tài nào hòa hợp được.

11:50 AM

Những lúc trời đổ nắng gắt như thế này, cậu đang làm gì nhỉ? Liệu cậu có từng nhớ tớ trong một khoảnh khắc bất thình lình nào đó chăng, Ma Kết?

Tớ thật sự hiếu kỳ muốn biết, lại càng mông lung không rõ bản thân đang hi vọng và trông chờ vào điều gì. Có thể là do tớ rất kém cỏi. Trong khi cậu đã hoàn toàn thoát li được với quá khứ, còn tớ cứ mãi đắm chìm đến vô vọng.

15.05.22 | 02:02 AM

Thi thoảng tớ nghĩ, con tim này của tớ không đủ để giữ chân cậu lại, ở bên tớ.

Tớ gặp đúng người rồi. Chỉ là cậu chưa từng nhìn nhận tớ như cách tớ thường nhìn nhận cậu. Ngày hôm đấy, tớ nhớ tớ khóc rất nhiều. Tớ bắt đầu thấy tủi thân. Những gì mình làm đều trở nên vô nghĩa trong mắt cậu. Hoặc có lẽ khi không thể tiếp tục nữa, ta luôn đối xử tồi tệ với đối phương đến mức vô tình.

Mà người vô tình đó, lại là tớ. Dăm ba bài viết trên mạng vẫn hay nói, người mở lời chia tay trước là kẻ đau lòng nhất. Tớ tự hỏi, liệu cảm giác cậu thế nào, có như tớ không. Tớ chỉ biết cậu quá đỗi dịu dàng. Tớ sống mấy mươi nồi bánh chưng rồi, Ma Kết à! Tớ chưa từng gặp người nào như cậu. Vì chính cậu độc nhất và mới lạ, cho nên mới thu hút tớ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Chẳng ai vừa chia tay lại đi hỏi thăm người ta hết mực hết. Còn luôn miệng càu nhàu buộc phải ngủ sớm. Hay là, kể cả cậu cũng xem ấy như thói quen.

Và chính tớ, người yêu cậu trọn trái tim, vô tình đến mức có thể đẩy cậu xa thật xa. Khi đã đặt dấu chấm hết, chúng ta không thể lại như trước kia. Nếu cậu đã không tuyệt tình nổi, vậy thì tớ đành làm kẻ vô lương tâm nhé.

23:44 PM

Trước nay tên tớ vào miệng của đám bạn luôn bị biến dạng. Vào miệng cậu rồi lại càng biến dạng nhiều hơn nữa.

Cậu nhớ không?

Ngày trước cậu hay gọi tớ bằng mọi loại tên mà cậu có thể nghĩ ra. Chẳng hạn như lúc tớ không giải được Toán, cậu liền gọi tớ là Bình ngu. Lúc ấy tớ thấy ấm ức lắm, còn bảo nếu tớ ngu thì cậu yêu tớ làm gì. Kết quả, cậu nói vì cậu cũng ngu cho nên mới yêu tớ.

Tớ bèn phì cười. Thật sự không giận cậu nổi nữa. Cậu luôn biết cách khiến tớ cười đến ngây ngốc, chưa bao giờ để tớ buồn. Điều đó với tớ thật đáng trân quý. Tuy nhiên vì đã quen, thế nên mới nghĩ rằng sẽ không mất đi.

16.05.22 | 00:30 AM

Ma Kết chia tay rồi.

Với tớ năm chữ này, giằng xé con tim đến mức nghẹn ngào. Trước nay bản thân tớ luôn trốn tránh. Thật ra chúng ta chia tay nhau đã lâu như vậy, cậu có người mới là lẽ đương nhiên. Chỉ là tớ cảm thấy chính mình thật kém cỏi.

Tớ từng nghĩ cô ấy là người cậu một mực thương, nhất định sẽ tốt hơn tớ rất nhiều. Cô ấy sẽ xoa dịu những tổn thương mà tớ vô tình để lại bằng tất thảy sự chân thành của mình. Nhưng tớ sai rồi. Cậu và cô ấy yêu nhau bao lâu lại chia tay chứ. Hay vả chăng kể cả cậu cũng không tài nào thoát khỏi vòng lặp đó. Quá khứ cùng tồn tại, dù cố quên đi nhưng không thể xóa bỏ.

Liệu lúc này, cậu thế nào rồi? Đến tư cách hỏi cũng chẳng có, tớ chỉ đành quan tâm cậu trong thầm lặng. Có ai đó nhắc đến cậu, tớ đều lắng nghe. Tớ không muốn bỏ sót chút nào. Tớ biết, tớ ích kỷ. Chẳng qua thâm tâm tớ chưa từng buông xuống được. Cho dù thật sự buông đi, đến lúc nào đó khi bất giác nhìn lại thứ từng rất thân thuộc, hình bóng cậu luôn in sâu trong trí óc.

21.05.22 | 12:39 AM

Hôm nay tớ có rất nhiều điều muốn nói với Ma Kết. Cậu biết không, ngày hai mươi mốt là ngày bọn mình chia tay. Kể ra cũng đã một năm, thời gian trôi qua nhanh thật. Tớ từng nói tớ không quên được, càng không buông xuống được. Cậu lại nói với tớ... một năm không thể thì hai năm, ba năm rồi bốn năm. Nhưng đến cùng tớ trụ không quá một năm liền sẽ quên cậu.

Vậy mà tớ thật sự trụ được rồi. Không phải cậu nói không quá một năm sao, vì điều gì lại trở nên tàn nhẫn thế ấy?

Tớ của hiện tại vẫn sẽ như trước đây, vẫn một mực thương nhớ cậu. Chỉ là cậu không còn là chàng trai trong tim tớ, cậu luôn hướng về tương lai. Một năm qua tớ nhận được gì, là thương đau hay buồn tủi, là những lúc nước mắt đầm đìa lại chẳng có cậu ở cạnh. Tớ mới hiểu cảm giác, hóa ra đánh mất người mình yêu đớn đau thế này.

Trước đây tớ thật sự không hiểu tình yêu là thế nào, luôn phụ thuộc. Có lẽ trông tớ rất ngốc, cũng thật sự vô tâm như lời cậu nói. Hoặc là vốn dĩ... đôi ta chưa từng hiểu nhau bao giờ. Có cậu, thời gian của tớ không hề uổng phí.

Bạn bè xung quanh thay phiên chửi tớ rất nhiều. Bảo tớ vì một thằng như ấy thật sự không đáng. Đơn giản họ cái gì cũng không biết, hoặc do chính tớ mù quáng với cảm tình mà cậu đã trao tớ.

14:21 PM

Trời đổ nắng sau khoảng u buồn. Tớ của hôm nay hay mai sau, trong tâm trí đều là dáng vẻ nồng nhiệt của cậu.

Hiện tại cậu là người tớ yêu. Tương lai cậu là thanh xuân tớ có. Tớ muốn trân trọng, yêu hết mình không nuối tiếc.

Một năm rồi mà. Bao nước mắt tớ vô thức đổ xuống đến sưng đỏ. Bao buồn tủi tớ từng gánh vì nỗi nhớ tha thiết khôn nguôi. Tớ biết con người ta chưa quên đi quá khứ, chỉ là dùng nó làm bàn đạp. Còn tớ bị động, tớ chôn chân. Tớ muốn thoát khỏi vết ngăn cách tớ tự thêu dệt, muốn sống thật bình yên.

Chào cậu nhé, người tớ từng yêu!

|

Là chết trong tim một chút, là sự từ bỏ chậm rãi gieo rắc hy vọng từng ngày. Nhưng vốn chính chủ Tiêu Thiên Bình càng biết rõ đây là vô vọng. Vì càng biết rõ, cho nên không ngừng chấp mê bất ngộ. Dối lòng lừa mình, vô cớ trở thành người đáng thương trong mắt nhiều người. Một năm rồi. Không buông bỏ được. Nhiều năm sau cho dù có quen thêm bất kỳ ai nữa, cũng chưa từng có ai tốt bằng Châu Ma Kết cả.

03042022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top