Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Khác xa những gì đã thấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi khi mình yêu ai đó không cần phải quá giống mình mới yêu người đó được. Có khi người đó khác với tính nết của mình rất nhiều. Đó có thể nói là sự bù đắp cả hai dành cho nhau.

Một người thì trưởng thành, ít nói. Người thì trẻ con hơi năng động đó có phải là duyên trời định cho hai người gặp nhau và đến với nhau.?

-"Mà chút chị đi ăn không.? Tôi rất đói bụng hay chị làm tài xế riêng cho tôi luôn nhé.?"

-"Tôi không phải là cổ máy đâu."

-"Tôi tăng lương để chị nhanh chóng trả nợ cho tôi nhé.?"

-"Được thôi."

Nói thật nàng vào cái thời điểm này nàng không cần chỉ ngoài những đồng tiền ấy để chăm sóc cho bà.

-"Cô dọn đồ đi rồi đi."

-"Đi thôi."

Thúy Ngân nhanh chóng chạy ra ngoài bãi đậu cái tướng chẳng khác nào con vịt con chạy theo đàn.

-"Chúng ta sẽ ăn bún đậu mắm tôm. Cô thấy được không.?"

-"Hả.? Lại món đó sao.? Nhưng người cho tôi đi có chút ngược rồi."

-"Sao.? Hồi đó người yêu cũ cô chở đi à.?"

-"Không phải. Cũng chẳng biết người yêu cũ hay không nhưng chúng tôi đến với nhau có một thế lực quỷ dữ nào đó bắt chúng tôi xa nhau."

Hai người nhìn vào đôi mắt của nhau một hồi lâu thì mới tỉnh lại hiện tại.

-"Buồn nhỉ.? Được rồi đi thôi."

Đến nơi đó là một quán vỉa hè ngắm được xe cộ qua lại. Bây giờ là khoảng gần tối nó giống chẳng khác nào lúc mà đi ăn với người Thúy Ngân nói.

-"Nó vẫn ngon như ngày nào."

-"Cô nhớ đến người đó à.?"

-"Chắc là vậy."

-"Vậy sao không quay lại.?"

-"Người ấy không nhớ đến tôi."

Câu này của Thúy Ngân nó lại đến hai nghĩa. Một nghĩa là người kia hết thương mới không nhớ. Còn nghĩa kia ý nói người kia như bị mất trí nhớ mà không nhớ đến. Nói đúng hơn là mất hết những kỷ niệm về Thúy Ngân.

-"Vậy ăn đi."

-"Còn chị thì sao.?"

-"Tôi không biết."

Đơn giản vì Lan Ngọc muốn giấu đi những gì đau thương, bi thảm của mình vào một góc tối nào đó chỉ có nàng biết và muốn lãng quên đi chúng.

-"Chị không có hoặc không muốn thì thôi. Bây giờ chơi trò chơi đi."

-"Chơi gì và được gì.?"

-"Chơi ai mà cuốn được nhiều bỏ vào họng thì thắng. Ai thua phải làm theo người nói chị chịu không.?"

-"Được thôi."

Nói thế Lan Ngọc lại nhìn lên những ngôi sao cười một cái đó như thói quen mà được nàng cho là tốt nhất của chính bản thân mình.

-"Thật là bất ngờ! Chị còn chưa cười với tôi tươi như vậy."

-"Cô mà so đo với mấy ngôi sao đó sao.? Khi nào cô thành ngôi sao đi rồi tôi làm vậy cho."

-"Tôi sẽ là ngôi sao lớn sáng nhất mà chị từng thấy."

Nói xong Thúy Ngân lấy hai tay tạo thành hình chữ V đưa lên mặt. Cặp mắt to tròn ấy kèm theo nụ cười cho là trẻ con.

-"Cô mơ đi sao mà làm được cơ chứ."

-"Sao mà chị biết.? Chị chưa chứng kiến sao biết nó không có thật.?"

-"Đơn giản vì tôi nghĩ thế."

-"Thôi được rồi tôi là người lớn nên không thèm tranh đua với chị nữa."

Nói xong cô khoanh tay, trề môi tỏ vẻ hờn dỗi y chang bé nhóc ba, hai tuổi. Hành động nó khác hoàn toàn với câu nói trước vừa mới chính miệng cô nói ra.

-"Ừ! Thì cho là cô lớn đi."

Nghe câu nói Lan Ngọc là biết có chút mỉa mai người kia. Thật tình, quá là trẻ con người này sao mà nàng có thể làm cho được.

-"Chơi thôi chút nữa là quên luôn kèo."

Thúy Ngân nói xong cuộn miếng thật to kèm theo những món đi kèm. Nặn miếng tắc ( Quất ) bỏ thêm mấy muỗng đường. Và khuấy đều cho nó hoà tan với chén mắm tôm. Khi nó nổi lên những bọt trắng coi như là thành công.

-"Chị nhìn gì nữa nhìn tôi ăn nè."

Cô lấy miếng nó dồn hết vào họng mặc kệ hình tượng là gì. Vậy mà không chịu thừa nhận tính tình là con nít.

-"Được rồi đến chị."

Lan Ngọc cũng làm theo Thúy Ngân dồn miếng to hơn nhiều. Và bắt đầu ăn. Và kết quả là nhiều hơn coi như là Lan Ngọc thắng.

-"Tôi thắng rồi đó."

-"Xì chị muốn gì.?"

-"Để sao đi khi nào tôi cần thì dùng."

-"Vậy thôi được rồi cho tôi gỡ lại."

-"Ok được thôi."

-"Lần này tôi sẽ thắng cho coi."

Thúy Ngân làm theo những bước giống vậy. Ánh mắt cũng bắt đầu thay đổi chắc có lẽ muốn gây điều kiện gì đó với Lan Ngọc cho xem.

Cứ như thế lần lượt trôi qua kết quả chẳng khác mấy. Thúy Ngân có chút buồn buồn, tục giận một chút.

-"Thêm lần nữa đi tôi chỉ nhường chị thôi."

-"Tôi còn phải về nhà dọn dẹp sao đó lại vào bệnh viện nữa. Bây giờ là tám giờ rồi."

-"Tôi làm giúp chị thêm lần cuối chơi với tôi."

-"Tôi không cần."

Thúy Ngân cứ nũng nịu làm như đứa con nít lên ba. Khi không được món đồ chơi ưng ý.

-"Đi đi nha.?"

-"Tôi nói là KHÔNG nhé. Cô cứ như con nít nhỉ phải đòi được thì thôi."

-"Nếu như chị muốn tôi là con nít thì tôi sẽ là đứa con nít. Chị là người lớn coi như là chăm con nít."

-"Đây là sếp tôi.?"

-"Không sai nhưng chỉ trên công việc."

-"Tôi cho đi rồi nhận được gì.?"

-"Được đứa con nít như tôi.!"

Thúy Ngân nói xong dùng ngón trỏ chỉ vào trước mặt. Cười nét nũng nịu người ta nhìn vào sẽ không nghĩ cô là giám đốc của một khách sạn lớn.

-"Nếu cái đó thì không cần."

-"Sao thế.? Nhanh đi không thôi tôi không cho về đâu đấy nhé."

-"Chẳng phải là ép người hay sao.?"

-"Xe tôi cơ mà.? Chị có thể đi bộ nhưng bổn phận chị là tài xế thì phải chở tôi thôi."

-"Căn cứ.?"

-"Tôi là sếp chị."

-"Nhanh lên đi."

Nàng thở dài một cái con người gì đâu mà dai như đỉa. Muốn gì được đó bất chấp hình tượng là gì. Nếu mà không cho thắng là vậy hoài đến sáng.

-"Tôi thắng rồi bây sẽ ra điều kiện."

-"Nói đi."

-"Chị phải mặc những bộ đồ tôi mua cho chị."

-"Vì chuyện này mà cô bất chấp vậy sao.?"

-"Đó là tính cách của tôi."

-"Cô đúng là siêu thị tính cách mà. Thôi tôi về."

-"Chúng ta đi thôi."

Chẳng biết lúc nào Lan Ngọc nhà ta đã mở lòng với người lạ. Không thể nào biết được mai sau một thế lực nào đó sẽ giúp hai người thành đôi. Và không ngoại lệ trường hợp là tiếp tục an bài gắn liền với hai chữ "Chia ly".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top