Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Quyết định sai lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hải Nam bị đẩy mạnh vào một thân cây lớn và suýt chút nữa về chầu ông tổ khi lưỡi dao găm cắm phập vào từng thớ gỗ chỉ cách anh chưa đầy 3 cen-ti-mét. Anh dùng bộ mặt tái mét của mình nhìn đối phương, hai bên đứng gần nhau đến nỗi ngay cả trong bóng tối anh cũng có thể thấy hình phản chiếu của mình trong đôi mắt người còn lại.

"Anh làm gì ở đây?" Ngọc Hân gằn giọng. Một tên nhà báo tọc mạch chạy hùng hục trong đêm tối quả thật chẳng phải là một điều bình thường. Người cô bê bết máu của entity, dựa trên hành động của cô thì Hải Nam cho rằng cô chưa biết đến chuyện xảy ra trong khu trại. Dầu vậy, anh vẫn không thể tìm thấy một lời giải thích hợp lý nếu như không muốn bị giải ra trước Hội đồng xét xử về hành vi xâm nhập trái phép.

"Tôi hỏi lại lần nữa, anh làm gì ở đây?!"

Ngọc Hân có vẻ mất kiên nhẫn, cô gần như đánh vần từng chữ cho anh nghe.

"Tôi... Khu trại..."

Anh lắp bắp, cố kéo dài thời gian trong khi chọn lựa lời nói dối hoàn hảo nhất.

Ngay lúc đó thì một tiếng gọi lớn vang lên khiến cả hai giật mình. Từ phía xa, một Thánh kỵ sĩ khác hớt hải chạy lại thông báo.

"Ngọc Hân! Mau quay trở về, khu trại đang bị đánh úp!"

"Đánh úp? Ai?"

Ngọc Hân tỏ vẻ bất ngờ. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng rút ra chiếc máy bấm bắn thẳng vào bắp tay của Hải Nam, anh hét toáng lên vì cơn đau bất ngờ. Anh đã bị đánh dấu. Chiếc máy bấm trông như súng bắn keo bé tý kia là một công cụ hỗ trợ truy lùng tội phạm, đạn trong máy bấm là một con chip sinh học nano tự hủy siêu nhỏ, mỗi khi nó được ghim vào người tội phạm, con chip này sẽ phát tín hiệu GPS liên tục trong vòng 72 giờ và cảnh sát sẽ dựa vào đó để truy bắt tội phạm. Họ gọi việc này là "đánh dấu".

Ngay sau khi "đánh dấu" anh, Ngọc Hân liền cùng với người Thánh Kỵ sĩ còn lại chạy về hướng trại tập trung của Thánh Ý Đoàn. Hải Nam nhìn về phía đó thì thấy rằng đèn báo động đang sáng lên liên tục, anh bắt đầu phân vân giữa việc quay lại để lấy tin hay bỏ chạy để trá

nh rắc rối. Cuối cùng, anh đành cắn răng chạy tới nơi hẹn gặp với Như Nguyệt.

Lúc Hải Nam chạy đến điểm hẹn thì cũng vừa đúng lúc nhìn thấy Như Nguyệt chất túi đồ cuối cùng lên thùng kéo sau xe. Tiếng giao tranh ngày một lớn đến nỗi vang đến nơi họ đứng, mặc dù nơi này ở một khoảng cách khá xa khu trại của Thánh Ý Đoàn.

"Chúng ta phải nhanh đi thôi. Thánh Ý Đoàn đang bị ai đó đánh úp và có thể tuyến đường này sẽ bị chặn lại, chúng ta sẽ không đến Sài Gòn được mất!" Hải Nam thông báo lại tình hình cho Như Nguyệt và cả hai mau chóng phóng xe ra đường quốc lộ chính để chạy vượt qua thị trấn.

Gió mang đến mùi máu cho anh, Hải Nam đã để ý từ nãy. Với một phóng viên tự do (mà anh tự nhận là) tọc mạch và liều lĩnh, không ít lần anh đã ngửi thấy những mùi vị đặc trưng này. Mặc dù khá thắc mắc vì sao mùi ấy lại vương trên người bạn đồng hành mới quen nhưng anh vẫn giữ im lặng, trong trường hợp này thì mạng sống của anh đáng quý hơn thông tin nhiều.

Khu trại của Thánh Ý Đoàn đang chìm trong biển lửa với âm thanh súng nổ và vũ khí va chạm vào nhau. Cả hai vừa chạy đến gần chốt canh liền bị hàng loạt đạn bắn đến, Như Nguyệt vội kéo thắng và quay đầu xe chạy về phía vạt rừng cao su đối diện.

Những kẻ giữ chốt canh vẫn tiếp tục nã súng về phía họ, Như Nguyệt vặn tay ga hết sức chạy xuyên qua khu rừng âm u và bẻ ngoặt liên tục để tránh những thân cây.

"Lấy ba lô đi! Cái màu xám." Cô hét lên. Anh hiểu ý, liền nhanh chóng kéo lấy chiếc ba lô của Như Nguyệt lên ôm chặt và tháo chốt kéo giữa chiếc xe và thùng chứa đồ phía sau.

Chiếc motor tăng tốc đột ngột khi được gỡ bỏ thùng chứa khiến anh suýt ngã ngửa khỏi xe, họ di chuyển luồn lách giữa những loạt đạn bắn và hướng thẳng qua cung đường quốc lộ nằm sát bên trận chiến đang diễn ra.

"Rẽ ở đó! Ở đó!" Hải Nam gào lên trong khi chỉ về phía cần rẽ. Họ phải mau chóng di chuyển qua cổng vào nếu không muốn đâm thẳng vào tường chắn.

Chiếc motor ngoặt đầu bén ngót khi chỉ cách bức tường chưa đầy ba mét và gần như ngả rập song song với mặt đường. Như Nguyệt rẽ gắt vào cổng vào đường quốc lộ và rồ ga hết mức có thể, cả hai vừa chạy thêm chưa đầy hai mươi mét liền bị hất tung lên bởi cú nổ lớn từ phía sau.

Hải Nam va đập mạnh vào thân cây cao su bên đường, chiếc ba lô dày đã cứu anh khỏi bị gãy vài cái xương sườn. Lúc anh gượng dậy thì không còn thấy Như Nguyệt đâu nữa.

Có tiếng la lớn từ phía xa, vụ nổ từ súng phóng lựu khiến mặt đường bị lõm thành cái hố lớn với mịt mù bụi và mụi khói. Anh cố gắng lết mình nấp sau bóng tối của rừng cây cao su trước khi quân tập kích nổ súng bừa về phía này.

Liên tục di chuyển để tránh địa chiến càng xa càng tốt, anh mặc kệ cho đôi chân mình nhức nhối và bê bết máu. Vừa cố gắng bỏ chạy, anh vừa rủa thầm cho vận xui của mình. Chẳng hiểu sao những tháng gần đây bản thân anh đều bị vướng vào những sự cố nguy hiểm đến tính mạng, giống như tất cả những xui rủi cả đời người đều ập đến vào lúc này.

"Nguyệt, cô ở đâu?" Hải Nam vừa chạy vừa gào lớn. "Nguyệt!! Cô có nghe thấy không??"

Hy vọng cô ta không sao. Anh đổi hướng chạy thục mạng sâu vào rừng sau khi suýt chết vì một loạt đạn bắn đến.

Bấm mở nguồn chiếc bút ghi âm vẫn luôn được cài trên túi áo, anh hét lớn mô tả lại tình hình trong khi vẫn bán sống bán chết chạy sâu vào rừng cao su.

"... Tôi đã nhìn thấy một Jumper mặc trang phục lính đặc chủng của tổ chức 440 ám sát Trưởng Kỵ sĩ của Thánh Ý Đoàn, ngay sau đó là cuộc tập kích bất ngờ... Tôi vẫn chưa rõ đó có phải là do cùng tổ chức 440 thực hiện hay không và tại sao họ lại đột ngột tập kích trại của Thánh Ý Đoàn ở Trảng Bom... Dường như tổ chức này đang muốn giết hết những người không cùng phe kể cả khách lữ hành vì vậy tôi đang phải chạy..." Hải Nam thở dốc vì hụt hơi khi vừa chạy vừa thu âm lại tình hình. Anh chạy chậm lại khi nghe thấy tiếng giao tranh ngày một xa.

"Có lẽ là tôi đã an toàn. Tôi đã phải chạy sâu vào rừng cao su và bây giờ là 1 giờ 48 phút sáng... Ôi không..."

Dù rằng bóng tối vẫn còn chiếm hữu nơi này, nhưng đôi mắt Hải Nam cũng đã quen dần với nó, đủ để thấy những gì đang chờ đợi mình phía trước.

Một con Stalker.

✤✤✤ ✤✤✤ ✤✤✤

Lúc Ngọc Hân về đến trại tập trung thì mọi chuyện đã quá trễ.

Khói và lửa ở khắp nơi. Mùi thuốc súng và máu xộc vào mũi nồng nặc đầy khó chịu. Cô cùng với Annah - một Thánh kỵ sĩ khác chạy dọc những làn đạn, mũi kiếm giương lên sẵn sàn cho việc chiến đấu.

Một vài tên lính đột kích tử nạn nằm rải rác bên những đám cháy với trang phục đặc chủng ưa dùng của O440. Ngọc Hân đi đến kiểm tra thi thể một tên tập kích, vũ khí của hắn được đánh dấu ký hiệu của tổ chức này. Cô nhìn quanh, không rõ lý do vì sao bọn chúng đột ngột phá hỏng thế trận cân bằng để tấn công Thánh Ý đoàn, dù cả hai bên đã gầm ghè nhau gần một thập kỷ qua.

Cả hai người cùng tìm về hướng lều lãnh đạo. Khác với Thánh Kỵ Sĩ được coi là đội quân strike tinh nhuệ, những người nắm chức vụ đủ để được ra vào lều lãnh đạo hầu hết là Hồng Y, nhà quân sự và khoa học gia, toàn những thành phần không thể chiến đấu được nhưng lại là đầu não điều khiển của cả đội quân. Và trên hết, là những thông tin mật họ đang nắm giữ có thể thay đổi quyền lực và vị thế của các tổ chức đang tham gia trong cuộc Thánh Chiến này.

Cô cố gắng đến nơi càng nhanh càng tốt vì biết rõ họ sẽ đưa ra hành động gì để lật ngược chiến thế trong trận này. Mà điều đó theo như cô nghĩ, sẽ là một quyết định sai lầm và tạo ra hậu quả khủng khiếp. Cô cần về đó để ngăn chặn họ lại.

Họ nhanh chóng đi xuyên qua các cuộc giao tranh, Ngọc Hân ra dấu cho Annah dừng lại để ngăn chặn một tên đặc nhiệm đột ngột nã súng về phía họ, còn mình thì tiếp tục tiến nhanh về phía trước.

Xung quanh lều lãnh đạo là một cuộc hỗn chiến. Tiếng giao tranh diễn ra khắp nơi và toàn cảnh là một màu đỏ máu. Ngọc Hân len lỏi qua chiến trận, thẳng tay kết liễu những kẻ ngáng đường, nhưng trước khi đến chạm đến vạt lều thì liền bị một kẻ chặn lại.

"Benjamin !" Ngọc Hân hét lớn với kẻ chặn đường. "Mau tránh ra !"

Trong bộ đồng phục Thánh Kỵ sĩ, Benjamin – một Kỵ sĩ bậc 3 thuộc về tiểu đội số 8 vẫn đứng im như tượng chắn trước mặt cô, hắn ta cười nhẹ rồi rút kiếm thủ thế.

"Anh có ý gì ?" Cô sẵn sàng tư thế chiến đấu như một phản xạ.

"Đừng mong bước vào lều lãnh đạo, Ngọc Hân. Ít nhất là đến khi họ quyết định xong."

Benjamin cong môi tạo thành nụ cười đắc thắng, đôi mắt nâu trên gương mặt Indo đặc trưng của hắn như lóe lên một sự thù hằn sâu sắc.

Ngay khi tên Ben vừa dứt lời, cô liền hiểu ra mọi chuyện. Từ việc O440 đưa ra động thái kích động Sword and Shield trong việc tranh phần chiếm đóng thị trấn Trảng Bom tạo thế chân vạc, đến việc đột kích trại tập trung của Thánh Ý Đoàn, đều để ép Thánh đoàn đưa ra quyết định sắp tới.

Không để tên gián điệp này đạt được mục đích, Ngọc Hân phải nhanh chóng kết liễu hắn để ngăn chặn việc bọn họ hành động theo hướng xấu nhất.

Hai thanh kiếm va vào nhau tóe lửa. Ngọc Hân đưa mũi kiếm luồn lách qua những sơ hở của đối phương bằng tư thế đẹp mắt.

Nhưng Ben cũng vốn là một kiếm thủ siêu hạng. Hắn ta dễ dàng né tránh những đòn tấn công của cô. Hắn uốn người ra sau ngay khi lưỡi kiểm của cô đâm tới tách lớp vải vai áo hắn ra thành một vết rạch sắc ngọt, rồi thuận thế rút ngay đôi Katar(1) khảm ngọc lia hai đường cắt bén ngót.

Hai thanh Katar, với lưỡi răng cưa hình tam giác dài vương máu. Hai đường chém của hắn đã kịp để lại trên người cô một vết thương kéo dài.

Mặc kệ cơn đau nhức nhối, Ngọc Hân lùi lại một bước lấy đà rồi thực hiện bộ pháp linh hoạt kết hợp với thanh kiếm của mình để tạo khoảng cách, rồi bất ngờ thu hẹp lại bằng một bước xoạc chân điệu nghệ.

Benjamin nhảy về sau tránh cú đâm kiếm của cô. Hắn chúi người xuống, đẩy trọng tâm cơ thể trên một chân để giữ thăng bằng. Cặp Katar được giữ ép vào hai bên người, trông hắn như một thanh hỏa tiễn đang dồn sức cho cú phóng đạn của mình.

Ngọc Hân nhanh chóng lui chân về sau và rẽ gắt nhằm tạo đà xoay người chém chèo từ trên xuống tên gián điệp. Cũng ngay lúc đó, Benjamin phóng lên như rắn vồ mồi.

Kiếm của cô cùng thanh Katar của hắn sượt qua nhau tạo thành những tia lửa kéo dài. Cả hai đều nhanh chóng quay lại tấn công đối phương và ghìm nhau bằng vũ khí của mình.

Không thể tiếp tục mất thời gian thêm được nữa, Ngọc Hân liền phá thế giằng co rồi rút thêm một thanh kiếm rắn xếp vốn là kiếm dự phòng cho các Thánh Kỵ sĩ sử dụng độc kiếm ra và nhanh chóng tấn công. Thanh kiếm dự phòng đặc biệt có thể xếp gọn lại bằng chiều dài một gang tay với động tác rút kiếm linh hoạt của Ngọc Hân liền biến thành một thanh rapier sắc bén đâm thẳng tới kẻ thù.

Benjamin bất ngờ với việc cô sử dụng thành thạo cả hai tay liền bị khựng lại chỉ trong một phần mười giây, liền bị mũi kiếm đâm vào phần mềm trên vai phải sâu hoắm.

Trong khi tay trái cố giữ mũi kiếm nhấn sâu vào đối thủ hơn nữa, Ngọc Hân cùng lúc xoay người tạo thế dùng thanh kiếm còn lại bồi thêm một đường chém.

Bị ghim giữ bởi thanh rapier, Ben biết rằng khó có thể ngăn chặn đòn tấn công này. Trong khoảng khắc, hắn quyết định co tay đón lấy đòn chém của Ngọc Hân, cắn răng chịu cơn đau xác thịt sấn tới trước để dùng tay còn lại đâm thẳng thanh katar vào cô.

Ngọc Hân dụng sức rút hai thanh kiếm của mình ra, nhưng tên gián điệp liền buông bỏ thanh katar ở tay phải mà giữa chặt lấy lưỡi kiếm của cô, muốn cùng lưỡng bại câu thương.

Ngay khi mũi thanh katar sắp xẻ vào Ngọc Hân, Benjamin bỗng dưng khựng người lại. Hai mắt trợn tròng, hắn khục một tiếng đục trầm đầy máu rồi khuỵu chân xuống.

Cô nhìn thấy Anna từ phía sau chém thẳng thanh katana của cô ta vào hông tên gián điệp. Ngay lập tức, Ngọc Hân lùi chân tạo đà rút hai thanh kiếm của mình ra khỏi người Benjamin, khiến hắn theo quán tính ngã ngửa ra sau thét lên đầy đau đớn. Cô nhanh chóng kết liễu hắn bằng một đòn đâm vào cổ.

Gật đầu cảm ơn Anna, cả hai người bỏ lại thi thể tên gián điệp để tiến đến lều lãnh đạo. Ngọc Hân những hy vọng cô có thể ngăn cản được viễn cảnh tồi tệ nhất, nhưng thật không may, cô vào được lều lãnh đạo vừa đúng lúc quyết định của các chóp bu được thống nhất.

❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈❈

(1) Katar hoặc katara, là một loại dao găm có xuất xứ từ Ấn Độ. Cấu tạo cơ bản của Katar bao gồm: lưỡi hình tam giác, chiều dài ngắn và dốc cầm rộng. Tính đặc thù của nó nằm ở chỗ đốc cầm được tạo thành từ hai thanh sắt song song kết nối bởi hai hoặc nhiều thanh chéo, một trong số đó là ở phần đốc và được gắn chặt vào lưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top