Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Phẫn nộ




Mùng tám tháng chạp năm Khang Hi thứ 43, đại điển tuyển tú diễn ra tại Thể Nguyên điện, Khang Hi đế mang theo các phi tử có phần vị cao cùng tham gia lựa chọn tú nữ nạp vào hậu cung.

Bất kỳ tú nữ nào, từ tú nữ Bát kỳ, Mãn, Mông, Hán đều không phân biệt, chỉ cần là người hoàng đế nhìn trúng sẽ được lưu bài tử, còn không trúng sẽ được ban hoa, trả về gia đình.

Trong một trăm tú nữ tô son điểm phấn này chỉ có hơn mười người được giữ bài tử, bởi vậy người được tuyển mặt mày rạng rỡ, người lạc tuyển thất vọng đến cực điểm, có mấy người thậm chí còn ngất đi bởi thương tâm quá độ.

Đợi sau khi triệu hết một đợt tú nữ đã là buổi trưa, khi Vinh quý phi cùng Nghi phi đang nhìn nhau, thầm bớt lo lắng thì một câu nói của Khang Hi đã khiến trái tim các bà mới yên tâm giờ lại vọt lên cổ họng.

"Lần này có bao nhiêu tú nữ?" Khang Hy nhíu mày hỏi thái giám theo hầu Lý Đức Toàn.

Lý Đức Toàn không chút nghĩ ngợi nói:

- Bẩm Hoàng Thượng, lần này có 176 tú nữ, nhưng hôm nay chỉ có 175 người tham gia đại điển." Hắn lờ mờ đoán được nguyên do Khang Hi hỏi như vậy. Dù sao chuyện ngày đó, chỉ có hắn và Hoàng đế rõ ràng.

- Ngươi nói xem lý do vì sao, người còn lại đâu?" Khang Hi nheo mắt hạnh, sắc mặt âm trầm.

Lý Đức Toàn cẩn thận liếc Vinh quý phi ngồi bên cạnh đang có chút không yên Khang Hi một cái, vẫy cho các tú nữ trong điện lui đi: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, danh sách tuyển tú hôm nay mà nô tài nhận được, nô tài phát hiện có người gạch tên tú nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược trong danh sách, tú nữ không tới tham dự kia chính là nàng ta. Lúc sau nô tài cũng hỏi qua cô cô quản sự Chung Túy cung Hồng Lăng, thì nhận được lời đáp là phân phó của Vinh quý phi. Đêm hôm trước Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược bị Lâm công công người trong cung Vinh quý phi đem đi, đến nay chưa về."

Không đợi Khang Hi hỏi mình, Vinh quý phi vội đứng dậy, cúi người nói:

- Bẩm Hoàng Thượng, đúng là lệnh của thần thiếp, thần thiếp đêm qua vừa biết được tú nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược trước khi tham tuyển hành vi phóng túng, dây dưa cùng một nam tử tên Từ Dung Viễn, loại nữ tử vô liêm sỉ như vậy thật không có tư cách tham tuyển, nên thần thiếp cả gan tự quyết định loại bỏ nàng ta đi.

- Còn có chuyện thế này sao ? Chỉ là quý phi vốn thân cư hậu cung, sao lại tường tận chuyện ngoài cung vậy?

Sự hoài nghi trong lời nói Khang Hi làm cho Vinh quý phi càng thêm kích động.Bà vạn lần không thể khai ra Thạch thị. Nếu không với quan hệ của bà và Thạch thị chỉ càng gia tăng mối hoài nghi của Khang Hi .

Đang lúc nàng đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào thì Hòa Châu đã đi lên trước, quỳ hai đầu gối xuống đất nói:

- Khởi bẩm Hoàng Thượng, mấy ngày trước nô tỳ có xuất cung để thăm người nhà. Trong lúc đó vô tình nghe thấy thông tin này. Sau khi bẩm báo việc này cho nương nương, nương nương còn sợ phố phường lắm người tạp nham truyền ra tin tức làm oan uổng Lăng Nhược tiểu chủ, đã lệnh nô tỳ lần nữa xuất cung để thăm hỏi cho rõ ràng.

- Nếu nói như vậy, việc này là thật ?

Khang Hi mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Hòa Châu, không lộ cảm xúc.

Hai vai Hòa Châu khẽ run, không dám nhìn thẳng Khang Hi, nói:

- Dạ, điều này là không có lửa làm sao có khói, sau khi nô tỳ tìm hiểu biết được Lăng Nhược tiểu chủ dây dưa không rõ cùng một nam tử, mà còn dám tư định chung thân, nương nương vì bảo vệ sự yên bình cho hậu cung mới bất đắc dĩ vạch tên Lăng Nhược tiểu chủ đi.

"Quý phi, sự tình thật như Hòa Châu nói sao?".

Giọng nói Khang Hi ôn hòa khiến Vinh quý phi mừng rỡ, vội đáp:

- Dạ thật vậy. Hoàng Thượng ngày đêm lo lắng chuyện quốc gia đại sự, thần thiếp không dám vì chút việc nhỏ nhoi làm phiền thánh giá. Hoàng Thượng lúc trước giao cho thần thiếp chưởng quản hậu cung là muốn thần thiếp phân ưu cùng người. Điều này mấy năm qua thần thiếp không dám quên.

- Bẩm Hoàng thượng, đúng như vậy. Những năm gần đây quý phi tỷ tỷ xử lý mọi chuyện hậu cung dứt khoát. Thần thiếp tin rằng mọi việc quý phi làm đều là vì sự an bình của hậu cung.

Nghi phi cười nói. Chuyện ngày đó bà cũng có tham dự, nếu như lúc này giả vờ câm điếc không nói một câu, khó tránh ngày sau Vinh quý phi sẽ chán ghét, chi bằng bán cho bà ta chút nhân tình.

Trong đại điện có ba vị phi tử, chỉ có Đức phi chưa từng nói một câu, chỉ an tĩnh đứng cạnh Khang Hi bên cạnh, thần sắc yên bình. Thông minh như bà đã sớm sự yên tĩnh trước mắt là yên bình trước cơn bão tố mà thôi. Lúc này mở miệng ra chỉ rước thêm những phiền toái không cần thiết, cho nên bà chỉ cần im lặng đứng đây bàng quan xem diễn kịch thôi.

Quả nhiên, khi Vinh quý phi cho rằng có thể che giấu được thì Khang Hi chợt làm khó dễ, ánh mắt sắc bén như dao, khiến Vinh quý phi và Nghi phi trong lòng rét run, vội vàng cúi đầu.

- Hay cho câu đều suy nghĩ cho sự bình yên của hậu cung.

Khang Hi cười lạnh nói:

- Quý phi, Trẫm hỏi ngươi, lần này số người tham gia tuyển tú gồm 176 tú nữ, quý phi có phải đối với người nào cũng nắm trong bàn tay hay không? Nếu không sao lại trùng hợp như vậy, Hòa Châu xuất cung thăm người thân vừa nghe đến tên Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược liền biết nàng ta lần này tham tuyển tú? Mà ngươi vừa nghe thấy chuyện này đã để bụng, không hỏi ý kiến Trẫm một tiếng liền gạch tên nàng ta đi. Quý phi, ngươi tự hỏi lòng, quả thật không có chút tư tâm?" Hắn đăng cơ hơn bốn mươi năm, bắt Ngao Bái bình Tam phiên, đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện, l như thế nào nghe không ra lời nói dối vụng về ấy.

Khang Hi lần này tật phong như mưa rào răn dạy triệt để đã dập nát trái tim Vinh quý phi vốn đang ôm một tia hy vọng. Sợ hãi, bà nhanh chóng quỳ xuống, điệt thanh nói:

- Thần thiếp không dám!

Bà không rõ, vì sao một tú nữ nhỏ nhoi như vậy lại khiến Khang Hi chú ý, chuyện như thế này đâu phải chưa từng xảy ra, nhưng khi trước hoàng đế biết cũng chỉ hỏi một tiếng liền thôi, chưa bao giờ gay gắt như lần này.

- Thật không? Trẫm thấy một đám các ngươi lại rất có gan đó.

Khang Hi hừ lạnh một tiếng ánh mắt đảo qua Nghi phi đang đứng ngồi không yên: "Chuyện này ngươi cũng nhúng tay vào?"

Thấy Khang Hi đã hỏi đến mình, Nghi phi nhanh chóng giữ vững tinh thần nói:

- Hoàng Thượng nói đùa, người cũng không phải không biết lá gan thần thiếp vốn nhỏ, có cho thần thiếp lá gan lớn cũng không dám làm chuyện lừa gạt thánh giá.. Thần thiếp tin quý phi tỷ tỷ cũng không dám, có lẽ sự việc này có điều hiểu lầm.

Lời nói của Nghi phi làm sắc mặt Khang Hi hơi dãn ra, nhưng khi biết được Lăng Nhược đã bị Vinh quý phi tự tiện ban cho tứ Bối Lặc Dận Chân làm cách cách thì nhất thời giận dữ, chộp lấy tách trà ném thật mạnh xuống trước mặt Vinh quý phi. Nước trà nóng bắn lên một thân hoa phục của bà, khuôn mặt âm lãnh nổi giận nói: "Hoang đường! Thật là hoang đường!"

Cho dù là tam phi hay là Lý Đức Toàn đều là những người bồi bạn thánh giá nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy Khang Hi phẫn nộ như vậy, vội vã quỳ xuống xin Khang Hi nguôi giận, về phần Vinh quý phi sớm đã bị dọa đến mức lẩy bẩy phát run, không biết giải quyết như thế nào là tố0 nhấtt.

- Từ khi Đại Thanh khai quốc đến nay, chưa bao giờ có chuyện nữ nhi của quan tứ phẩm bị ban làm cách cách cho A ca. Quý phi, chuyện hoang đường như vậy ngươi nói cho Trẫm xem, nên đối mặt với bách quan triều thần như thế nào, ngươi nói cho Trẫm!

Khang Hi gần như hét lên.

Vinh quý phi dọa sợ , cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ thêm chọc giận Khang Hi, Nghi phi muốn nói giúp vài câu, nhưng mới vừa há miệng liền bị đôi mắt tràn ngập sự hung ác của Khang Hi đẩy trở về.

Cách cách... Đây là một danh xưng gần như kỹ nữ, vừa nghĩ đến nữ tử cực kỳ giống nàng kia phải chịu sự đối đãi bất công như vậy, ông liền đau lòng đến cực điểm, ngay đến ánh mắt nhìn Vinh quý phi cũng tràn ngập lệ khí.

Hồi lâu, ông thu bớt lại sự giẫn dữ, giọng lạnh lùng nói: " Quý phi, ngươi nhập cung đã hơn ba mươi năm đúng không? "

Vinh quý phi không biết thánh ý ra sao, nơm nớp lo sợ đáp:" Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp nhập cung đến nay đã 34 năm."

Ông im lặng gật đầu, thần sắc có chút buông lỏng: "34 năm... Là nhập cung năm Khang Hi thứ chín, khi đó Hiếu Thành Nhân Hoàng Hậu vẫn còn tại thế phải không?" .

Vinh quý phi trong lòng chấn động một chút, cẩn thận trả lời:" Dạ, thần thiếp lúc ấy may mắn được Hoàng Hậu dạy bảo, vẫn luôn nhớ kỹ ân đức Hoàng Hậu, chưa từng dám quên."

"Trẫm ban đầu cũng nghĩ như vậy, hiện giờ xem ra là sai rồi." Trong nỗi thất vọng nặng nề, ông lướt qua mọi người đang quỳ dưới đất, từng bước một đi về phía cửa cung đang đóng chặt, Lý Đức Toàn thấy thế nhanh như một làn khói chạy tới mở cửa, khi ánh dương khẽ chiếu vào Thể Nguyên điện là lúc Vinh quý phi nghe thấy Khang Hi nói với bà:

- Quý phi, ngươi tuổi tác cũng không nhỏ , về sau này không có chuyện gì thì không cần ra khỏ iCảnh Nhân cung , chuyên tâm lễ Phật, việc trong cung giao cho Nghi phi cùng Đức phi xử lý đi. Về phần Hòa Châu, nàng ta hồ ngôn loạn ngữ, không thích hợp hầu hạ bên cạnh quý phi nữa, cho đi Tân Giả Khố đi."

- Đừng, Hoàng Thượng đừng! Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng Thượng muốn phạt hãy phạt mình thần thiếp, đừng phạt Hòa Châu. Hòa Châu đã 50 tuổi, người phạt nàng ấy đi Tân Giả Khố cũng chẳng khác gì tước đi sinh mệnh mà, Hoàng Thượng!" Vinh quý phi* nước mắt rơi như mưa, lê gối trên sàn, muốn đi nắm lấy vạt áo vàng sáng, nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to mắt nhìn Khang Hi đi xa, quyết tuyệt không lưu một đường sống.

(Gốc là Đức phi, nhưng có lẽ tác giả nhầm, mạn phép sửa lại)

Hàng thêu Hồ Nam, kỳ thật Phương nhi đã mất, cho dù có người giống nàng như đúc nhập cung, Trẫm cũng sẽ không vì nàng ta mà vắng vẻ nàng, dù sao nàng đã ở bên cạnh Trẫm hơn ba mươi năm, dù sao nàng cũng đã sinh con dưỡng cái cho Trẫm; chỉ là, hiện tại, mọi thứ đều đã muộn rồi...

Đi từ Thể Nguyên điện tới Ngự thư phòng Khang Hi chưa hề mở miệng nói một câu, Lý Đức Toàn tiếp khay trà từ tiểu thái giám cho Khang Hi vẻ mặt mệt mỏi: "Vạn tuế gia đã mệt nhọc một ngày uống ngụm trà nâng cao tinh thần."

Lý Đức Toàn chờ một lúc không thấy Khang Hi đáp ứng, lớn gan thấp giọng nói:" Kỳ thật vạn tuế gia nếu như thật tâm thích Lăng Nhược tiểu chủ, sao người không hạ một đạo thánh chỉ cho nàng ta nhập cung?"

Khang Hi chợt mở mắt ra, đáy mắt một mảnh thanh lạnh, cười lạnh nói: "Lý Đức Toàn tên thái giám này càng ngày càng giỏi , thế nhưng dám dạy Trẫm cướp nữ nhân của nhi tử!"

Lý Đức Toàn cuống quít quỳ xuống, dập đầu mạnh xuống sàn tạo ra tiếng kêu vang dội kinh hãi lại ủy khuất nói:" Hoàng Thượng người đừng nói oan cho nô tài , nô tài đối với Hoàng Thượng một lòng trung thành nhật nguyệt khả giám, vạn vạn không dám làm ra chuyện có lỗi với Hoàng Thượng, nếu không nô tài sẽ không được chết tử tế, chết không toàn thây..."

Khang Hi không kiên nhẫn phất phất tay, "Được rồi, đừng nói năng linh tinh nữa, nếu không phải Trẫm coi trọng lòng trung thành của ngươi mà tha thứ, nếu khong câu nói vừa rồi của người đã đủ để mất đầu! Đứng lên đi."

"Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Hoàng Thượng ân điển!" Lý Đức Toàn xoa xoa trán đang đầy mồ hôi lạnh đứng lên,thấy Khang Hi duỗi tay bèn nhanh chóng mang trà qua.

Khang Hi tiếp nhận chén trà từ từ thổi bớt hơi nóng trong cốc nhấp một ngụm, đầu cũng không ngẩng lên:" Ngươi có phải có lời muốn nói? Nói đi, Trẫm không trách ngươi là được."

Lý Đức Toàn liếc nhìn thần sắc  Khang Hi, thấy sắc mặt cũng coi như bình thản, nuốt một ngụm nước miếng thật cẩn thận nói: "Thật ra.. Vinh quý phi đêm qua mới ban Lăng Nhược tiểu chủ cho Tứ a ca, theo nô tài thấy có lẽ Tứ a ca đến hiện giờ vẫn chưa biết việc này, chứ đừng nói đến chuyện sủng hạnh Lăng Nhược tiểu chủ , Hoàng Thượng dù có triệu tiểu chủ vào cung cũng không phải chuyện gì lớn." Cũng chỉ có những người hầu hạ thân cận hoàng đế mới dám nói những lời này, đổi lại là những người khác tuyệt không dám nói ra miệng, gần vua như gần cọp ―― những lời này tuyệt không phải nói suông, chỉ cần hơi lo là là đã đủ rơi đầu

Khang Hi lắc đầu, cười bất đắc dĩ :" Trẫm không phải Đường Minh Hoàng, cho nên Trẫm không dám mạo thiên hạ chi đại không chút e dè. Việc này nếu truyền ra ngoài, bãi nước miếng **của thiên hạ đã đủ làm Trẫm chết đuối. Trẫm vẫn còn muốn làm một minh quân."

* Đường Minh Hoàng tức Đường Huyền Tông, có lẽ được nhắc đến ở đây bởi ông đã lấy vợ của con mình- Thọ Vương Lý Mạo là Dương Quý phi.

** lời đàm tiếu

"Thôi vậy." Khang Hi ngửa mặt lên trời thở dài, không chút tiếc nuối nói: Hết thảy đều do trời định, không thể cưỡng cầu, Lý Đức Toàn lát ngươi phủ Tứ Bối Lặc truyền lời của Trẫm, bảo Tứ a ca đối xử thật tốt với Nữu Hỗ Lộc thị, đừng bởi thân phận cách cách mà khinh thường nàng ta, chờ về sau này có cơ hội thích hợp thì tấn vị cho nàng, địa vị cách cách thật quá ủy khuất rồi ."

Lý Đức Toàn khom người đáp ứng, thấy Khang Hi không có dặn dò gì khác mới lặng lẽ lui ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei