Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Nhập cung




Sau mấy ngày gió yên  sóng lặng, cả ngày Lăng Nhược chỉ ngồi thêu nốt cùng Ôn thị, hoặc không thì đến ngồi bên bờ hồ Kiêm Gia, rồi lại có lúc được Dận Chân triệu đến thư phòng hầu hạ cả một ngày. |

Mọi người cứ tưởng rằng Dận Chân đã không còn hứng thú với Lăng Nhược. Bởi nếu không thì tại sao đã lâu không triệu thị tẩm. Nhưng nếu nói là đã lãng quên thì cũng không đúng, hắn thường hay triệu nàng đến thư phòng hầu hạ.Thư phòng trong phủ có thể nói là cấm địa, bình thường ngay cả đích phúc tấn cũng không được phép vào, nhưng Dận Chân lại cho nàng tự do ra vào. Rốt cuộc là  sủng ái hay là lạnh nhạt, thật là khó đoán. Những người vốn muốn đến gây sự Lăng Nhược trong nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Một ngày nọ, An Nam, Triều Tiên đến triều cống. Trong cung thưởng cho các vị hoàng tử và đại thần rất nhiều châu bảo quý hiếm. Dận Chân cũng được một phần, đem một số đi thưởng cho các nữ nhân trong phủ. Nhưng phần thưởng này cũng nhiều ít tùy người. Niên thị tất nhiên là được nhiều, kỳ trân dị bảo vô số. Còn các cách cách bình thường khác, nếu nhận được một vài thứ đã là không tồi rồi, nhưng cũng chỉ là những thứ đồ bình thường. Thế nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như Tịnh Tư cư.

Lúc phần thưởng được ban xuống, Lăng Nhược đang nghỉ trong chính đường, nghe thấy thông báo liền chạy ra. Thứ đồ Dận Chân thưởng xuống rất nhiều, ngoại trừ châu báu lụa là quen thuộc thì còn có, còn có một chiếc điểm thúy* màu hoa Lan Tử La điêu khắc thành hình quả nho, rất sống động, làm người ta yêu thích không buông tay.

"Cô nương nếu như không có gì cần phân phó, nô tài liền trở về phụng mệnh Bối Lặc gia."

Người đưa đồ thưởng đến là tiểu thái giám cận thân của Dận Chân - Cẩu nhi.

"Đã làm phiền rồi ." Lăng Nhược gật đầu một cái rồi cho người tiễn hắn ra ngoài, Cẩu nhi vừa bước ra đã đụng tới Lý thị, vội vàng bước sang một bên hành lễ.

Lý thị bước vào đã thấy mấy tấm lụa bày thành xấp phủ kín mặt bàn, không khỏi che miệng cười nói: "Bối Lặc gia đối đãi với muội muội thật tốt, cách vài hôm lại ban thưởng một lần. Thật khiến người khác hâm mộ."

"Người khác nếu nói hâm mộ muội thì còn đáng tin vài phần, nhưng phúc tấn nói thì cũng không ai tin. Ai chẳng biết Bối Lặc gia yêu thương tỷ tỷ chứ." Lăng Nhược khẽ cười cầm tay Lý thị đỡ Lý thị ngồi xuống.

"Đó chẳng qua là hưởng lây hào quang của đứa trẻ trong bụng mà thôi, sao có thể bằng muội." Lý thị mang thai chưa đầy 3 tháng,  vẫn còn nôn oẹ dữ dội mỗi ngày.

Lăng Nhược cầm chén trà Thủy Nguyệt dâng lên đưa tới cho Lý thị: "Biết phúc tấn có thai không thích hợp uống trà đặc nên thiếp thân cố ý gọi người pha trà hoa lài đến. Người nếm thử xem có vừa miệng không?"

Lý thị theo lời cầm lấy, vừa mở nắp chén trà đã có một mùi hương thơm ngát xông vào mũi làm người ta thần thanh khí sảng.

Mùi vị tuy không bằng những chén trà hay uống nhưng lại hơn ở chỗ thanh khiết, có một phong vị khác làm Lý thị liên tục khen ngợi. Lý thị định ngay sau khi trở về bảo người pha trà uống, nhưng cuối cùng lại có chút đáng tiếc nói: "Trà này tuy tốt, nhưng lại bị mùa có hạn, quá hoa lài quý liền không thể lại ẩm ."

"Kỳ thật cái này cũng không khó, chỉ cần ép thành hoa khô là có thể sử dụng trong cả bốn mùa. Nếu như phúc tấn không chê thì hãy giao cho thiếp làm giúp."

"Vậy làm phiền muội muội rồi ." Lý thị thấy thái độ Lăng Nhược kính cẩn thì rất vừa lòng, thấy nàng còn đang đứng quạt vội nói: "Ngồi xuống đi, giao cho hạ nhân quạt là được rồi. Đúng rồi,  hôm nay đến đây là có chuyện muốn nói với muội."

Lý thị nhấp một ngụm trà lài mới từ từ nói:    "Ngày 12 tháng 8 là sinh thần của Đức phi nương nương. Đến lúc đó,  ta và Niên thị sẽ theo Bối Lặc gia và đích phúc tấn nhập cung mừng thọ Đức phi nương nương. Ta đã xem qua bức " Tám vị tiên chúc thọ" của ngươi và Ôn thị, rất là tinh xảo, bỏ nhiều tâm sức. Bởi vậy ta đã nói chuyện với đích phúc tấn để hôm ấy cho muội cùng vào cung."

"Điều này sợ là không hợp quy củ."

Được nhập cung tất nhiên là chuyện tốt, nhưng  nàng chỉ là một cách cách. Một cách cách lại được theo các vị phúc tấn vào cung thì chỉ sợ sẽ gây điều tiếng.

"Nào có nhiều quy củ như vậy. Muội nói xem, ai quy định rằng cách cách không được phép nhập cung ? Chỉ là  thói quen của mọi người mà thôi. Lần trước lúc gặp Đức phi nương nương, người có hỏi về muội. Để cho muội tiến cung hành lễ với người cũng là điều hợp tình hợp lý, không cần phải lo lắng. Huống chi... Ngươi cùng Tĩnh quý nhân đã quen biết từ nhỏ, lần này vào cung cũng nhân tiện mà gặp mặt. Cơ hội này qua rồi  quá lúc này còn chẳng biết lúc nào mới có thể lại có cơ hội đâu."

Thấy Lý thị đã nói đến mức này, Lăng Nhược cũng không muốn chối từ thêm. Huống chi nàng cũng rất nhớ Thu Sứ, liền nói:"Phúc tấn thương xót, thiếp thân cảm kích vô cùng."

"Vậy muội chuẩn bị thật tốt đi, ta đi trước ." Lý thị đứng dậy, Lăng Nhược nhanh chóng đứng dậy tiễn. Lý thị giả vờ lơ đãng hỏi chuyện Diệp Tú đột nhiên bị cấm túc, bởi khoảng thời gian này Diệp Tú cũng khá được sủng ái, chưa cần xét đến cô ta đã mang thai 6 tháng, nhưng bỗng nhiên bị cấm túc chỉ vì muốn đổi chỗ ở, không khỏi quá bé xé ra to rồi.

Đương nhiên Lăng Nhược biết nguyên do trong đó, thậm chí có thể nói là do một tay nàng thúc đẩy, nhưng Lý thị không phải Ôn Như Ngôn. Đối với cô ta, Lăng Nhược tất nhiên là sẽ không nói thật, cho dù có bị thăm dò thế nào thì cũng chỉ ra vẻ không biết.

Mười hai tháng tám là sinh thần của Đức phi, Lăng Nhược dậy sớm rửa mặt trang điểm vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sai sót.

Mặc Ngọc búi thành kiểu Phi Yến kế, cài lên tóc nàng một đôi trâm điểm thúy nạm mã não, lại cài một cây trâm dài chạm trổ hoa văn hình đồi mồi vào cạnh búi tóc, một chuỗi lưu tô* màu tím rũ xuống đung đưa không ngừng, dưới tai là một đôi bông tai bằng bạch ngọc.

Nàng trang điểm tuy có chút mộc mạc, nhưng với thân phận cách cách mà được nhập cung đã là đặc cách, nếu lại trang điểm kỹ càng, hào quang đoạt mắt thì mới thật không thích hợp. Nghe nói vì việc này Niên thị nói bóng gió trước mặt đích phúc tấn vài lần .

"Cô nương thay quần áo đi ạ." Trên tay Thủy Tú đã cầm sẵn một bộ kỳ trang màu thu hương dệt lụa hoa, hoa văn hình đám mây cho Lăng Nhược thay. Đợi sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Mặc Ngọc đỡ tay Lăng Nhược đi tới tiền viện, xe ngựa để nhập cung đã sớm đỗ trong viện. Có lẽ là nghĩ bây giờ vẫn còn sớm, lại thừa dịp các chủ nhân còn chưa đến, tên phu xe mặc áo bông dựa vào thành xe ngủ gật, không chú ý tới Lăng Nhược đang bước đến.

Bây giờ mới chỉ tờ mờ sáng, đứng bên ngoài gió thổi rét thấu xương, lại thêm xiêm y Lăng Nhược đơn bạc, Mặc Ngọc  sợ nàng bị cảm lạnh, lại thấy canh giờ còn sớm, không biết khi nào mọi người mới ra hết liền khuyên nàng lên xe ngồi một lát, ít nhất cũng tránh được gió lạnh.

"Thôi, ta vẫn nên chờ ở đây một chút ." Lăng Nhược liếc liếc mắt nhìn chiếc kia xe ngựa với màn che màu đỏ và chóp vàng, cự tuyệt đề nghị vô cùng dụ hoặc này. Nàng không muốn bị người khác đàm tiếu thêm nữa.

Mặc Ngọc biết cô nương cố kỵ điều gì, chỉ đành chờ đợi trong làn gió rét. Cả hai đợi tầm nửa canh giờ mới nhìn thấy Na Lạp thị trong bộ kỳ trang tơ tằm màu đỏ thẫm dệt lụa hoa, bên ngoài mặc chiếc áo choàng gấm, một chiếc châu thoa hình hoa tám cánh được cắm vào búi tóc đã được chải vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, châu lạc rũ xuống, mặt sau của búi tóc lại cài một đóa hoa hồng, trông vừa trẻ trung vừa đoan trang. Theo sau đó là Lý thị với bộ kỳ trang màu hồng đào.

Lăng Nhược đang muốn cúi người hành lễ, Na Lạp thị đã đỡ lấy nàng nói: "Không cần đa lễ, đều là tỷ muội trong nhà. Ôi, sao tay muội lạnh thế này, đã chờ rất lâu rồi ư?"

Mặc Ngọc đáp: "Thưa đích phúc tấn, bởi vì không có chỗ tránh gió, cho nên cô nương đã chờ ở đây nửa canh giờ."

( Mỗi Chương nào mà có các từ ngữ liên quan đến quần áo, trang sức thì t xin phép đăng muộn một chút để tìm ảnh minh họa. Ở đây có một số từ ngữ thuộc về văn hóa Trung Quốc không tìm được từ thay thế nên t xin phép để từ gốc và đăng ảnh minh họa.)
*Kỳ trang: một loại trang phục của nữ tử Mãn

* Lưu tô: là cái chuỗi tua rua trong hình nhé

* Màu thu hương:
Màu trong ảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei