Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 Gặp gỡ




Một trận tuyết lớn lại ùa về bên trong Tử Cấm Thành. Các cung nữ thái giám Chung Túy cung sau khi dọn dẹp xong chỗ tuyết đọng, liền nhìn thấy Lăng Nhược đang đi đến liền cúi đầu hành lễ. Hiện tại Lăng Nhược chỉ là một tú nữ bình thường chưa được sắc phong nên không thể coi là chủ tử. Cái tiếng tiểu chủ chỉ là xưng hô khách khí bởi luận địa vị thật cũng không bọn họ bao nhiêu. Người trong cung thật là....

Sáng sớm nàng đã nghĩ tới con đường tới hậu cung chưa chắc đã dễ đi, chỉ là không nghĩ sẽ khó tới vậy ...

Dọc theo bức tường sơn đỏ trong cung mà đi , cũng không biết đi bao xa, đợi cho tới khi tỉnh lại thì Lăng Nhược phát hiện mình đã ra khỏi phạm vi Chung Túy cung mà đến một vườn hoa hồng mai tự ý nở rộ, ánh tuyết trắng trong, giống như hồng ngọc thượng đẳng .

Nhược nhi, tương lai chúng ta tìm một nơi u tĩnh, huynh sẽ trồng một cây mai thật lớn, giúp muội dù không cần ra khỏi nhà cũng có thể ngắm cảnh mai trong tuyết.

Lời nói ấy dường như vẫn phảng phất bên tai... Dung Viễn ca ca, cảnh mai trong tuyết muội đã tìm được, nhưng nó không thuộc về huynh hay muội mà thuộc về Đại Thanh Hoàng Đế.

Nhắm mắt, đè nén cảm giác chua xót lại. Dù sao con đường này cũng là do nàng lựa chọn .

Dung Viễn cùng nàng, tựa như hoa trôi nước chảy, chỉ có thể là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau. Dù cho là ai quyến luyến đều là một loại bất hạnh.

Hít một hơi thật sâu, đang định rời đi, nàng bỗng nghe thanh âm nho nhỏ. Nơi này còn có người khác sao?



Mang theo sự nghi ngờ này, Lăng Nhược theo tiếng mà đi, từ sâu trong rừng mai nàng nhìn thấy chỗ một tòa trì bờ bên nhìn thấy hai thân ảnh, là một nam một nữ. Nam quay lưng đi không rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn được bộ dáng của nữ tử đang khoác áo choàng lông chim màu đỏ , thoạt nhìn chỉ 15-16 tuổi, môi mắt cong cong, trông thật là mĩ lệ. Bởi khoảng cách quá xa nên Lăng Nhược không nghe rõ ràng bọn họ nói cái gì, tựa hồ là tranh chấp.

Sau khi cãi nhau, nữ tử tựa hồ tức giận, không muốn tiếp tục noischuyeenj liền muốn rời đi.Nhưng nàng ta đi quá nhau nên té ngã xuống mặt tuyết mà cung nhân chưa kịp dọn xong, nam tử đưa tay đỡ lại bị nàng đẩy ra, tự mình khó khăn đứng dậy khỏi mặt tuyết khập khiễng rời đi, từ đầu tới cuối đều chưa từng nhìn lại .

Nam tử yên lặng nhìn bóng nàng rời đi. Tuy không nhìn được thần sắc hắn, nhưng Lăng Nhược vẫn cảm nhận được vẻ cô đơn cùng bi thương...

Khi Lăng Nhược đang suy đoán thân phận bọn họ , nam tử đã xoay người lại. Khi ánh mắt hai người đụng vào nhau đều ánh lên vẻ kinh ngạc .

Hắn kinh ngạc vì không biết Lăng Nhược vô thanh vô tức mà đến từ lúc nào mà Lăng Nhược lại giật mình vì nàng đã từng gặp người này - không phải là người mà ngày ấy trên phiên chợ đã cứu nàng sao? Tuy trang phục có khác, nhưng khí chất lạnh lùng thì không sai một li, nàng tin tưởng mình tuyệt không nhận sai người. |

Hắn là ai? Sao lại xuất hiện trong cung ? Lăng Nhược sẽ không ngốc đến mức cho rằng hắn là một tiểu thái giám. Loại khí chất có từ khi sinh ra kia không phải là thứ mà một tên thái giám có thể có được. Huống chi kiện áo choàng chồn tía không phải là thứ mà gia đình tầm thường mua được.

Hoàng Thượng? Ý nghĩ này mới vừa lóe liền bị nàng dập đi. Đương kim hoàng thượng đã qua năm Thiên Mệnh, không thể có bộ dáng trẻ tuổi như thế này. ngoại trừ Hoàng Thượng thì chỉ có quý tộc mới được tự do ra vào cung.

Nàng nhớ rõ ngày hôm ấy có người đã từng gọi hắn tứ đệ.

Trong lúc suy nghĩ bóng người kia đã tới gần, Lăng Nhược nhanh chóng thu lại mọi ý nghĩ cúi người nói: "Lăng Nhược thỉnh an Tứ a ca."

Dận Chân mí mắt hơi hơi nhảy dựng. Cung nữ lạ mặt này thật không hiểu quy củ, không tự xưng nô tỳ, chẳng lẽ nàng ta không biết đó là điều tối kỵ trong cung sao? Chỉ bằng điều này đã đủ để ban chết.

"Ngươi là cung nữ cung nào, vì sao lại đến đây nghe lén chủ tử nói chuyện?" Rõ ràng hắn chưa thấy cung nữ này trong cung bao giờ, nhưng vì sao tkhuôn mặt xinh đẹp kia lại cho hắn chút cảm giác như đã từng gặp mặt

Lăng Nhược đang ngẩn ra chợt hiểu được, là do cách ăn mặc của mình nên Tứ a ca nghĩ mình là cung nữ. Hóa ra cái duyên gặp mặt kia hắn đã triệt để quên rồi.

"Ta không phải..." Nàng vừa muốn giải thích liền bị Dận Chân đánh gãy.

"Chẳng phải là cái gì?" Dận Chân cười lạnh nói: "Hay cho một nô tài không biết sống chết dám trước mặt chủ tử tự xưng 'Ta', muốn chết sao?" .

"Tứ a ca tại sao nghĩ ta là cung nữ?" Nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.

"Chẳng lẽ ngươi không phải?" Dận Chân hơi sững sờ, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Lăng Nhược. Quả nhiên nhìn ra một chút bất đồng, tuy trang phục thanh nhã đơn giản và mái tóc không có trang sức, nhưng vẫn rất giống cung nữ bình thường. Còn về phần các cung nữ cận thân chủ tử trong cung hắn đã từng thấy qua nhưng chưa từng nhớ ra nàng nên tưởng đó là điều dĩ nhiên

Cười nhẹ , Lăng Nhược cúi người hành lễ, âm thanh như Hoàng Oanh uyển chuyển, "Tú nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thỉnh an Tứ a ca, Tứ a ca Cát Tường."

Hắn vặn chặt lông mày, không nói thêm gì nữa, giọng lạnh lùng nói: "Nếu đã là tú nữ, tại sao không ở yên trognChung Túy cung. Chuyện vừa rồi ngươi nghe được cái gì?"

"Ta nếu nói chưa từng nghe được cái gì, Tứ a ca tin sao?" . Nàng tự giễu hỏi.

Dận Chân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao lướt trên mặt Lăng Nhược, lời nói ẩn chứa ý lạnh "Bất luận ngươi nghe được hay không nghe được, tốt nhất là đều quên hết đi mà làm một tú nữ bình thường. Chỉ cần ta nghe được nửa câu đồn đãi về chuyện hôm nay, ta sẽ tra hỏi ngươi."

"Tứ a ca uy hiếp ta sao?" . Có lời đồn đãi nói Tứ a ca Dận Chân là vị A ca mặt lạnh , trong hơn mười vị a ca của thánh thượng là người không bàn nhân tình nhất, mặt lạnh tâm băng, khắc bạc vô tình. Nay xem ra quả đúng vậy .

"Tùy ngươi nghĩ , nhớ quản tốt cái miệng.Họa vốn từ miệng mà ra." Ném lại những lời này, Dận Chân quay người rời đi, căn bản không quan tâm Lăng Nhược đáp ứng cùng phủ định, bởi vì hắn tin tưởng chỉ cần cái này tú nữ có chút đầu óc, liền sẽ không cùng hắn đối nghịch.

Lăng Nhược âm thầm lắc đầu, có lẽ nàng cùng vị này trời sinh xung khắc, bằng không tại sao mỗi một lần gặp mặt đều kết thúc trong không vui.

Nghĩ lại, nàng thực sự có vài phần tò mò về thân phận nữ tử kia , lại có thể khiến Tứ a ca mặt lạnh kia lộ ra một phần xúc động.

Ra khỏi nơi đó, nàng hỏi thật nhiều cung nhân mới tìm được đường về Chung Túy cung , còn chưa bước vào cửa cung liền thấy một thân ảnh uyển chuyển đứng trước cửa viện nhìn nàng cười.

"Tỷ tỷ!" Nhìn thấy người tới, Lăng Nhược lập tức vui mừng quá đỗi, bước tới gần, cầm lấy tay nàng ấy hỏi: "Tỷ tỷ đến từ khi nào ?"

"Vừa đến thôi. Do lộ trình xa xôi nên chậm trễ vài ngày, cũng may vẫn kịp nhập cung.Lúc nãy đến tìm muội , hỏi người hầu nói muội đi ra ngoài , còn không biết có nên chờ muội về khôngthì ngươi đã đến." Thu Sứ , trong đôi mắt tràn ngập ý cười, "Ngươi đi nơi nào, sao tay lạnh như vậy ?"

Thu Sứ quan tâm khiến Lăng Nhược cảm thấy vô cùng ấm áp. Nàng ấy là nữ nhi của Giang Châu tri huyện Thạch Nguy Sơn - lớn hơn Lăng Nhược một tuổi. Trước kia Thạch Nguy Sơn từng nhậm chức dưới quyền Lăng Trụ. Hai nhà quan hệ cực tốt, sau này tuy Thạch Ngụy Sơn phụng mệnh chuyển đi nhậm chức, ít đi lại nhưng họ vẫn trao đổi thư từ.

"Trong lúc rảnh rỗi muội đi dạo bên ngoài một lát." Lăng Nhược thuận miệng đáp một câu. Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới đình bát giác cách đó không xa. Đợi khi cả hai ngồi xuống, Lăng Nhược mới có cơ hội đánh giá nàng, một thân Hồ Lam dệt cờ thưởng trang, cổ áo cổ tay áo đều nạm thượng hảo phong mao, căn căn tuyết trắng không một tia tạp sắc, giữa hàng tóc cắm một chi kim luy ti phượng trâm, phượng khẩu ngậm hạ một viên ngón út lớn nhỏ ruby, phản chiếu nàng vốn là đoan trang tú lệ dung mạo thêm xuất sắc. ( Mình không giỏi dịch mấy đoạn miêu tả nên xin phép để nguyên cv hoặc lược đi ạ. Xin lỗi nhiều )

"Vài năm chưa gặp, tỷ tỷ càng thêm xinh đẹp." Lăng Nhược từ đáy lòng khen, lời còn chưa dứt đã bị nhéo một cái vào hông "Được rồi, tiểu a đầu trưởng thành lại dám giễu cợt tỷ tỷ , nhìn ta trừng trị muội như thế nào !"

Lăng Nhược rất sợ ngứa. Thu Sứ ra chiêu này đã điểm trúng điểm yếu của nàng, bị chọc cười đến mức ngã trái ngã phải một lúc mới dừng lại, thở không ra hơi nói:"Muội... đâu có ... Giễu cợt tỷ tỷ, là thật mà... Xinh đẹp nha!"

Thu Sứ thở dài: "Nếu xét mĩ mạo, muội muội mới là thật xinh đẹp như hoa, không cần bất kỳ trang sức đã thật khuynh thành."

Ngoài dự đoán là Lăng Nhược không vì đượckhen ngợi mà vui sướng, ngược lại hiển được có chút buồn bực không vui. Nàng hỏi xem là do đâu, Lăng Nhược chần chờ một chút mới rồi mới kể lại chuyện Mộ Nguyệt lúc nãy, rồi nói :"Quách Lạc La Mộ Nguyệt thật là kiêu ngạo, chỉ sợ các tú nữ bình thường đều không để trong mắt. Gia thế cũng coi như cao , nhưng cũng đâu phải là đứng đầu, sao dám khinh thường người khác như vậy."

Thu Sứ im lặng đứng dậy, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, hồi lâu mới nói:"Nàng ta kiêu ngạo là do ― Vĩnh Hòa cung Nghi phi cũng là Quách Lạc La thị."

Lăng Nhược cả kinh, bật thốt lên hỏi:"Chẳng lẽ họ có quan hệ?"

"Không sai." Một thanh âm mờ ảo dội xuống đỉnh đầu nàng, "Quách Lạc La Mộ Nguyệt là ấu muội của Nghi phi , hai người hơn kém nhau hai mươi tuổi."

Nghi phi, Quách Lạc La thị, năm Khang Hi thứ 13 nhập cung, sơ phong quý nhân, được hoàng đế vô cùng yêu thương, vào năm Khang Hi 16 sắc phong Nghi tần, Khang Hi năm thứ 18 sinh ngũ hoàng tử, năm thứ 20 tấn phong Nghi phi, năm 22 năm sinh cửu hoàng tử, năm thứ 24 sinh thập nhất hoàng tử. Nghi phi trong hơn mười năm, sủng quán hậu cung, không người nào có thể bằng, cho đến bây giờ cũng chưa từng thất sủng, đến Vinh quý phi cũng phải nhường ba phần.

Thu Sứ nhìn Lăng Nhược đang thất thần nói: "Muội muội dung nhan xuất sắc, chẳng trách nàng ta sẽ nhằm vào muội. Muội nhường nhịn chút là được, mấy ngày nữa là tới ngày tuyển tú rồi, chớ nên cùng nàng cùng xung đột, nếu không tương lai muội muội nhập cung chỉ sợ sẽ không có ngày tháng dễ chịu."

"Muội biết chứ." Lăng Nhược nhẹ giọng nói "Nếu so sánh với nàng ta, muội lo lắng bên Thái Tử phi hơn... Nàng ta nếu thực sự muốn quấy nhiễu, muội sẽ thật sự lạc tuyển."

Về điểm này, Thu Sứ cũng không làm sao được, chỉ có thể trấn an nói: "Nhỡ đâu sự tình cũng không giống tưởng tượng của chúng ta . Tỷ nghe nói Vinh quý phi là người xử sự phân minh, nếu không thì Hoàng Thượng cũng sẽ không để cho người xử lý sự vụ hậu cung , muội không cần quá lo lắng, dù gì tỷ tỷ cũng sẽ giúp ngươi."

Lăng Nhược biết nàng đang trấn an mình, trầm giọng nói: Muội hiểu , may mắn có tỷ tỷ chiếu cố."

Nàng dù sao cũng chỉ có 15 tuổi, cho dù tâm trí thành thục, nhưng còn trẻ, chưa từng trải qua khó khăn nhưng nay lại vướng vào tranh đấu chốn hậu cung nên khó tránh khỏi có chút lo âu, .

"Chúng ta là tỷ muội, trong hậu cung này giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm." Thu Sứ cười mỉm khiến cho Lăng Nhược như có một chỗ dựa vào, cho tới..

~~~~~~~~~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei