Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 77: Tiếp chiêu




"Nàng làm cho ta quá thất vọng ." Ánh mắt Dận Chân nhìn chằm chằm Lăng Nhược chứa đựng những cảm xúc phức tạp. Bây giờ mọi nhân chứng vật chứng đều chĩa về phía Lăng Nhược, chứ không phải do hắn không tin nàng.

"Thiếp thân không làm." Lăng Nhược bất lực lắc đầu. Nàng sớm đã biết Dận Chân là hạng người đa nghi. Đương nhiên trong tình huống này tất nhiên sẽ nghi ngờ nàng nhưng khi nghe những lời ấy từ trong miệng hắn vẫn đau lòng, nước mắt tràn khỏi mi mắt, từng giọt từng giọt biến vào màn đêm vô tận

Nước mắt nàng rơi vì Dận Chân nhưng lại làm cho Dung Viễn đau đớn. Hắn vàLăng Nhược là thanh mai trúc mã, biết rõ tính tình của nàng như thế nào, tuyệt sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy. Rõ ràng là có người cố ý hãm hại, nếu như vậy một năm này nàng sống ở Bối Lặc phủ  không hề dễ dàng. Nghĩ như vậy, hai tay hắn khẽ cuộn thành quả đấm dưới ống tay áo.

Mặt mày Niên thị ngập tràn sự đắc ý: "Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cho dù Lăng phúc tấn có muốn chối cãi cũng vô dụng. Mưu hại Hoàng tự là tội lớn, phải giao cho Tông Nhân phủ xử trí."

"Mong Bối Lặc gia cân nhắc!" Na Lạp thị hoảng hốt vội nói: "Chuyện hôm nay cũng có nhiều điểm đáng ngờ.  Không có chứng cứ trự tiếp chứng minh  Nữu Hỗ Lộc thị hạ thuốc vào trong trà hạnh nhân, mọi việc vẫn nên điều tra kỹ lưỡng rồi hãy quyết để tránh oan uổng người tốt."

"Đích phúc tấn  nói đúng, việc này vẫn là điều tra kỹ lưỡng thì hơn." Lý thị cũng đứng một bên phụ họa.

Tông Nhân phủ là nơi nào? Được xưng chấp chưởng hoàng tộc chi chính lệnh, dùng cái này khắc bày ra Lăng Nhược trên người tội danh, một khi đi vào , cho dù bất tử cũng đừng hòng sống đi ra.

"Nếu như cô ta không thẹn với lương tâm thì tại sao lại lấy chuyện quỷ thần ra để nói dối. Rõ ràng là trong lòng có quỷ, thậm chí ngay cả chuyện làm rơi trâm cái cũng là nói bậy. Còn về phần hoa hồng..." Niên thị cười lạnh, từng lời khắc bạc tuôn ra bên bờ môi đỏ mọng: "Nếu đã đạt được mục đích sẽ chẳng ai ngu ngốc để lại dấu vết cho người khác phát hiện." 

Dận Chân vẫn chưa nói gì, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn lộ ra vẻ phức tạp. Nếu là người khác có lẽ sớm đã bị hắn sai người đưa tới Tông Nhân phủ. Nhưng đó là Lăng Nhược, là người duy nhất được hắn tín nhiệm trong số nhiều cách cách, phúc tấn như vậy? 

"Quả nhiên muội muội vẫn còn ở đây." Trong lúc Dận Chân còn do dự, một thanh âm trong trẻo đột nhiên vang lên. Lần theo âm thanh ấy chỉ thấy Ôn Như Ngôn trong xiêm y màu lục bước đến. 

"Nàng đi đâu vậy?" Mi tâm Dận Chân hơi nhíu, chuyện của Diệp Tú đã khiến mọi người rối loạn, hắn không nhận ra sự vắng mặt của Ôn Như Ngôn.

Gặp sắc mặt hắn âm trầm, Ôn Như Ngôn cẩn thận trả lời: "Ban nãy thiếp thân sơ ý để rượu rớt lên váy nên đã quay về thay xiêm y để tránh thất lễ. Trên đường tới đây đi qua phòng bếp đã nhặt được một cây trâm cài, thiếp thân nhận ra đó là đồ mà Bối Lặc gia đã thưởng nên cố ý mang tới trả cho muội muội." Nói xong nàng lấy cây trâm lung linh thất bảo từ trong tay áo ra .

Nhìn thấy cây trâm này, Lăng Nhược giật mình. Cây trâm này là nàng tự tay ném để phòng khi bị hỏi sẽ mượn cớ đi tìm trâm. Nhưng bị Qua Nhĩ Giai thị cho một vố đau là chuyện ngoài dự kiến nên chiêu này cũng thành vô dụng.

Không ngờ đúng lúc Ôn Như Ngôn nhặt được, mà tỷ ấy lại lấy ra vào lúc này, tuy không thể chứng minh nàng trong sạch, nhưng cũng đủ để đảm bảo lời nói lúc trước không phải là nói dối.

Tỷ ấy muốn giúp mình sao? Quãng thời gian này nàng cố ý lãnh đạm xa cách với Ôn Như Ngôn đến mức hai người trở nên xa lạ. Ai ngờ tỷ ấy lại đứng ra giúp mình vào lúc này, tỷ ấy không trách mình sao?

Niên thị cũng không quá tin tưởng, đang định mở miệng nói tiếp đã nghe thấy giọng Dung Viễn vang lên: "Thực ra nếu Bối Lặc gia muốn biết là ai hạ hoa hồng vào nước trà cũng không khó."

Lời này làm cho mọi người mừng rỡ, nhất là Dận Chân. Hắn vội hỏi xem là cách nào, Dung Viễn chắp tay nói: "Người đã cầm vào hoa hồng, ngón tay nhất định sẽ bị dính vệt đỏ, tuy bằng mắt thường không nhìn được nhưng chỉ cần ngâm tay vào nước muối, vệt màu đỏ kia sẽ hiện lên rõ ràng. Việc này có ghi lại ở trong sách thuốc cổ, người biết tới không nhiều. Có lẽ người hạ thuốc kia cũng không biết đến điều này đâu."

"Người đâu, mang nước đến!"  Dận Chân không chút do dự, lập tức gọi người mang nước đến. Trong lòng hắn ôm một tia hi vọng rằng Lăng Nhược không phải là người gây nên chuyện này, hi vọng tất cả là do hắn hiểu nhầm.

Sau khi nước được mang đến, Lăng Nhược ngâm tay vào trong nước. Khoảnh khắc ấy, Dận Chân như ngừng thở, đợi đến khi hai tay nàng vẫn sạch sẽ như trước mới thở phào.

Thật may không phải là nàng...

Sau Lăng Nhược, mấy người Na Lạp thị, Niên thị, Lý thị, Qua Nhĩ Giai thị lần lượt duỗi tay vào bồn nước nhưng không có gì dị thường. Sau đó là tới lượt các hạ nhân. Bọn họ mới là những người đáng nghi nhất. Các vị chủ tử thường sẽ không tự mình hạ thủ mà thường sai hạ nhân đi làm.

Khi đến lượt Tiểu Tứ - tên đồ đệ đi theo Lý Trung thì hắn lộ ra vẻ bối rối, không chịu duỗi tay vào trong chậu nước. Sau nhiều lần Lý Trung thúc giục, hắn đột nhiên đứng dậy quay người bỏ chạy.

Không cần Dận Chân dặn dò, ngay lúc Tiểu Tứ chuẩn bị chạy trốn Cẩu nhi và Chu Dung lập tức đuổi theo, áp giải tới trước mặt Dận Chân.

Dung Viễn liếc nhẹ hắn một cái, ngón tay nhẹ lướt qua nước trong chậu động: "Hoa hồng sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên tay cả, là do tự ngươi bán đứng chính mình thôi."

Người này thiếu chút nữa đã làm Lăng Nhược bị hàm oan. Dung Viễn không mảy may đồng cảm với hắn.

Dận Chân đá vào người hắn phẫn nộ quát:"Nói, là ai sai ngươi mưu hại hai vị phúc tấn?" Tiểu Tứ chỉ là một nô tài thấp kém, không có chuyện hắn vô duyên vô cớ đi mưu hại hai vị phúc tấn đang đắc sủng. Nhất định có người đứng phía sau sai khiến hắn.

Một đám nữ nhân cùng hầu một chồng đương nhiên sẽ xảy ra sự tranh đoạt. Điểm này Dận Chân hiểu rõ, đôi lúc hắn cũng nhắm một mắt mở một mắt kệ họ muốn làm gì thì làm, nhưng lần này hắn nhất định phải moi ra người chủ mưu trong bóng tối.

"Nô tài... Nô tài không biết, nô tài không biết gì cả." 

Na Lạp thị nhíu mày nén giận nói: "Nếu như ngươi khai ra kẻ đứng sau thì may ra còn có cơ hội giữ lại cái mạng này. Còn không, chờ đợi ngươi phía trước là con đường xuống Âm phủ."

Tiểu Tứ tuy là là một tên nô tài rẻ mạt nhưng cũng không muốn chết, lập tức dập đầu, kể hết mọi chuyện ra: "Nô tài thích bài bạc. Mấy hôm trước nô tài nợ tiền người khác, bọn họ nói nếu còn không trả sẽ không nhiều lời nữa mà chặt tay nô tài. Nô tài rất sợ hãi, đang lúc hoang mang đã có người đưa cho nô tài một chút bạc và một túi hoa hồng, nói chỉ cần nô tài thừa dịp không người chú ý bỏ hoa hồng vào nước pha trà hạnh nhân của Thanh Âm các thì túi bạc đó sẽ là của nô tài . Túi bạc kia ước chừng có một trăm lượng, nô tài nhất thời bị quỷ ám liền đồng ý."

"Ai đưa ngươi hoa hồng?" 

Không chỉ là Na Lạp thị, đám người Niên thị cũng lộ vẻ mặt khẩn trương chờ Tiểu Tứ trả lời, ai ngờ hắn lại lắc đầu nói: "Lúc đó đang buổi ban đêm, khuôn mặt người đó không rõ ràng. Chỗ bạc kia sau khi trả nợ nô tài vẫn còn 30 lượng, đang cất dưới giường." 

Nói tới đây hắn lê gối tới trước mặt Dận Chân tát vào mặt mình cầu xin: "Nô tài nhất thời bị quỷ ám, phạm phải lỗi lầm lớn. Nô tài biết sai rồi! Mong Bối Lặc gia khai ân, tha nô tài một mạng."

Dận Chân thấy không thể hỏi thêm điều gì, bèn cúi đầu cười lạnh nói: "Chỉ vì một trăm lượng bạc mà ngươi dám mưu hại chủ tử. Loại nô tài như ngươi còn giữ lại làm gì!"

 Hắn quay mặt bảo Cẩu nhi: "Lôi hắn ra ngoài đánh. Ngươi giám sát kỹ cho ta, không đánh chết thì đừng trở về."

"Dạ!" Cẩu nhi lĩnh mệnh, cùng Chu Dung kéo Tiểu Tứ đang sợ đến hồn phi phách tán ra ngoài. Tiếng kêu ban đầu còn vang dội, rồi từ từ nhỏ dần đến thinh không.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei