Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Từ đó Tiêu lang là người qua đường

(Up lại vì sửa chữa một số lỗi, nội dung không thay đổi)

"Sao hôm nay không đến trường học?" Âm thanh trong tựa chuông bạc đã thức tỉnh Vinh Tường vốn đang ngẩn người trên thềm đá. Nó ngẩng đầu nhìn Y Lan, không kiên nhẫn vung vài cành khô: "Không cần tỷ quan tâm. "

"A!" Y Lan thảng thốt kêu. Nó thấy trên mặt Vinh Tường có một mảng xanh tím thật lớn, hai mắt cũng sưng cả , lập tức hỏi:

- Đệ làm sao vậy? Sao lại có vết thương lớn như vậy ở trên mặt?

"Đã nói rồi, không cần tỷ quan tâm!" Vinh Tường vùi đầu vào giữa hai đầu gối không chịu trả lời.

"Đệ không nói đúng không?  Vậy tỷ đi mách a mã , để a mã tự mình tới hỏi." Y Lan ném lại những lời này rồi xoay người rời đi.

Còn chưa kịp cất bước Vinh Tường đã gọi giật lại. Y Lan khẽ thở dài một tiếng, mềm giọng nói: "Vậy đệ nói cho tỷ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Khuôn mặt Vinh Tường ánh lên vài tia không tình nguyện nhưng đành phải nói ra. Sáng nay trên đường tới học đường đụng phải A Bố Khố Gia - Trát Thái. Hai người tuy học cùng một lớp nhưng thường có mâu thuẫn. Khi Trát Thái biết chuyện của Vinh Lộc, bèn dọc đường vừa đi vừa giễu cợt hắn, còn mắng ca ca hắn đáng đời. Vinh Tường dưới cơn nóng giận liền vung nắm đấm, .Lẽ ra Trát Thái đánh không lại , nhưng hắn gọi người ra giúp nên Vinh Tường phải chịu thiệt thòi, ăn đánh đến mặt mũi bầm dập, không dám tiếp tục đi học mà lén trốn về nhà.

"Tất cả những điều này đều do lão họ Thạch ban cho. Nếu hắn không phá rối giữa đường , đại ca làm sao có thể bị bức đến bước đường này, đệ làm sao lại bị tên tiểu tử kia giễu cợt!" Vinh Tường oán hận nói, cành khô bị hắn bẻ thành hai đoạn.

Y Lan không nói gì mà ngồi bên cạnh, tay nhỏ nâng má nhìn về đám mây dưới chân trời, thật lâu mới nhẹ nhàng nói: "Là do bọn họ có nữ nhi làm Thái tử phi. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, chính là như vậy ." Câu nói cảm khái như vậy khó có thể tin là từ trong miệng của một cô bé 8 tuổi mà ra

Vinh Tường hung hăng đem cành khô ném xuống mặt đất đầy tuyết:

- Đệ không tin bọn họ có thể đắc ý cả đời, nói không chừng ngày mai thôi vị Thái Tử kia sẽ bị Hoàng Đế phế đi, đến lúc đó... Ưm... ưm..."

"Im nào!"

Y Lan bị dọa sợ nhanh chóng che miệng Vinh Tường, nhỏ giọng trách mắng:

- Đệ điên rồi, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng dám nói ra miệng. Nếu bị người khác nghe được thì không chừng đệ sẽ mất mạng, cả nhà cũng phải chôn cùng."

Vinh Tường cũng hiểu được lời này không thể tùy tiện nói bậy, vừa rồi chỉ là lời nói trong cơn nóng giận mà thôi, cúi đầu đá tuyết đọng bên chân lầm bầm một câu:

- Nếu trong nhà chúng ta cũng có người vào cung làm phi thì tốt rồi.

Y Lan nghe vậy nghĩ ngợi đột nhiên vỗ tay nói:

- Đúng rồi, vài ngày nữa trưởng tỷ không phải sẽ vào cung tham gia tuyển tú sao? Nếu như được Hoàng Thượng để mắt đến, như vậy nhà chúng ta không phải sẽ có thêm Hoàng phi sao?.

"Không được!" Vinh Tường lúc này phản đối:

- Tỷ tỷ tương lai muốn ở bên Dung Viễn ca ca. Nếu tỷ ấy vào cung, vậy sẽ phải xa cách Dung Viễn ca ca ư?

Y Lan từ chối cho ý kiến gật đầu:

- Lời này tuy không sai, nhưng tỷ cảm thấy nhập cung cũng rất tốt. Được hưởng thụ lăng la tơ lụa sơn hào hải vị lại còn được nhiều người hầu hạ, cao cao tại  thượng, muốn làm cái gì đều có thể. Đợi đến lúc đó ai còn dám  khinh thường nhà chúng ta."

"Nếu tỷ thích, vậy chính tỷ nhập cung đi. Đừng ép trưởng tỷ, tỷ ấy sẽ không nhập cung đâu." Vinh Tường lườm một cái rồi vỗ vỗ xiêm y đứng lên bước đi.

"Ngươi chờ xem!" Y Lan làm mặt quỷ rời đi .

Bọn họ cũng không biết, từ đầu tới cuối đều có một người đứng phía sau bọn họ, nghe thấy từng câu từng chữ bọn họ đã nói ...

Lăng Nhược không biết mình quay lại phòng như thế nào. Lúc tỉnh thần lại, nàng đã đứng trước gương đồng, vỗ nhẹ khuôn mặt mình, khuôn mặt với làn da mịn màng, đôi mắt lanh lợi , cánh mũi tinh xảo, đôi môi hồng nhuận. Đây chính là một dung nhan thanh lệ vô song.

Đây là khuôn mặt nàng - khuôn mặt theo nàng mười lăm năm, nhưng vì sao hiện nay trông thật  xa lạ, phảng phất... Nàng cũng chưa từng nghiêm túc đánh giá chính mình...

Không sai, muốn chấn hưng Lăng gia, thoát khỏi sự chèn ép của Thạch Trọng Đức, chỉ có một cách —— nhập cung làm phi!

Nhưng mà nàng từ trước đến nay chưa bao giờ muốn đi lên con đường này. Một khi đã bước  trên đó, nếu không phải là sủng phi ba ngàn sủng ái tại một thân thì trở thành đá kê chân cho người khác .

Nàng làm được sao?

Thật lâu thật lâu sau, nàng mở mắt ra, hơi nước  đã đong đầy hốc mắt, khiến cho nàng không thấy rõ gương mặt chính mình trong gương... Nhưng mà hết thảy đều không quan trọng , từ nay về sau gương mặt này sẽ không thuộc về bản thân nàng.

Nàng quyết định , nàng muốn nhập cung! Nàng muốn trở thành nữ nhân của Hoàng Đế ! Dù cho từ đó về sau rơi vào địa ngục A Tì thăm thẳm cũng tuyệt không hối hận!

Lăng gia đã không có đường đi nữa, chỉ có thể dựa vào nàng. Huống chi Y Lan đã nói, nhập cung cũng không có cái gì là không tốt, ăn ngon mặc đẹp còn có người hầu hạ. Chỉ là cuộc đời này lại không do mình quyết định...

Dung Viễn...

Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, như hồ điệp gãy cánh. Một khi đã rơi xuống, muôn đời không bay lên được nữa!

Cái tên đã định thành nỗi day dứt suốt cả đời .

Cởi bộ quần áo đơn giản đang mặc trên người, xõa mái tóc đen như mực , nàng lấy một bộ quần áo vàng nhạt với hoa văn hải đường thêu chìm từ đáy rương, chậm rãi mặc trên người. Sau đó búi mái tóc dài thành kiểu Như Ý kế, một cây trâm Phỉ Thúy điểm nhẹ qua búi tóc đang rũ xuống, lại dán lên ấn đường bông hoa vàng nhạt.

Tuyết lại rơi sao? Rõ ràng vừa rồi  trời vẫn còn trong...

Khe khẽ thở dài, nàng lấy chiếc ô bên cửa sổ, mở cửa ra ngoài. Nếu đã quyết định, vậy có một số việc nàng phải tự mình đặt dấu chấm hết.

Đạp tuyết mà đi, nàng dọc theo phía Tây đi thẳng vào trong thành. Lúc này tuy tuyết rơi dày, nhưng ở cửa thành vẫn tấp nập người ra người vào, mang theo guồng nước. Hoàng đế trong Tử Cấm không uống nước từ nơi phố phường dân dã, mà chỉ uống nước suối từ Ngọc Tuyền. Vậy nên mỗi ngày đều phái người lấy từ nước từ núi Ngọc Tuyền về, không quản mưa gió.

Khánh An đường ——  ba chữ này ánh vào mắt Lăng Nhược khiến lòng nàng đau dữ dội, đau đến  không thở nổi. Nàng che ngực đứng trên đường tiến thoái lưỡng nan.

"Tránh ra! Nữ tử phía trước tránh ra!"

Tim đập loạn nhịp là lúc, nàng chưa từng nghe thấy có người gọi nàng, chưa từng chú ý rằng đang có một đội nhân mã đang phi ngựa đến. Chờ nàng nhìn thấy thì đã không còn kịp nữa. Nhận thấy vậy, một người thúc ngựa chạy lên trước, thò tay xuống ôm nàng thoát khỏi nguy cơ bị vó ngựa giẫm lên.

"Ngươi muốn chết sao?" . Người nọ vừa buông nàng xuống đã buông lời nói giận dữ.

Khi định thần lại, Lăng Nhược ngẩng đầu. Qua bông tuyết đầy trời nàng thấy được người đã cứu mình  là một nam tử tướng mạo xuất sắc, cả người tản ra quý khí bức người, chỉ là thần sắc quá mức lạnh lùng, làm người ta khó sinh ra cảm giác muốn thân cận.

"Cám ơn." Nàng nói lời cảm tạ, hắn lại không chút cảm kích, ghìm ngựa lại lạnh lùng nói:

- Ngươi muốn chết thì tránh xa chỗ đông người một chút, đừng làm ảnh hưởng tới người khác.

Người lúc trước tí thì con ngựa của hắn đã đạp chết Lăng Nhược không kiên nhẫn thúc giục:

- Lão tứ lằng nhằng với nàng ta làm gì. Đi mau thôi, chúng ta đã trễ rồi.

Hắn nhìn Lăng Nhược một ánh mắt đầy hàm ý, hờ hững nói:

- Mạng là của  ngươi, cho dù không cần cái mạng này thì cũng là do ngươi quyết định.

Nói dứt lời rồi quay đầu giục ngựa đi thẳng, không quay đầu lại..

--------------------------------------------------

Khánh An đường là một hiệu thuốc tuổi đã vài trăm năm. Chủ nhân ở đây họ Từ. Qua vài đời truyền lại đều là những người nhân hậu, luôn làm việc thiện cứu giúp dân chúng nên được mọi người  xung quanh kính trọng.

Hiện tại không có người nào tới khám, chưởng quỹ híp mắt ngủ gật trên quầy, không phát hiện ra có người tiến vào.  Lăng Nhược cũng không gọi hắn dậy  mà tới hậu viện. Nàng biết, lúc này hắn nhất định đang ở đó. Quả nhiên, mới vừa bước vào liền thấy một nam tử trẻ tuổi đang khuấy thuốc dưới hiên.

Theo bước chân nàng dừng lại, nam tử dường như cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn sang bên này. Tới lúc thấy là Lăng Nhược thì nở nụ cười giống như ánh nắng xuân, ấm áp nhưng  không chói mắt.

"Tuyết rơi lớn rồi, không lạnh sao?" . Hắn hỏi, đưa tay phất đi vài bông tuyết vương trên vai nàng.

"Không lạnh." Lăng Nhược quay đầu không dám nhìn hắn nữa, rất sợ chỉ cần nhìm thêm một cái sẽ không khống chế được nước mắt rồi.

"Nhược nhi muốn cùng huynh nói chuyện gì sao?" Dung Viễn  cảm giác hôm nay Lăng Nhược có gì đó không đúng.

Lăng Nhược gật gật đầu, nhìn tuyết bay lả tả, đột nhiên cười khẽ ra tiếng, nhẹ nhàng xoay người hỏi: "Dung Viễn ca ca, huynh thấy muội mặc bộ đồ này đẹp không ?" .

Dung Viễn sửng sốt, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi chuyện này, lập tức đáp:

- Tất nhiên là đẹp, huynh chưa bao giờ thấy muội ăn mặc đẹp như hôm nay.

"Vậy đoán xem nếu muội nhập cung tuyển tú, liệu sẽ có cơ hội được  Hoàng Thượng nhìn trúng không?" Mỗi một từ nói ra, trái tim nàng càng thêm chảy máu, nhưng ngoài mặt lại làm như không có việc gì.

"Ý muội là sao?" Dung Viễn nhíu mày hỏi, trong lòng dâng lên cảm giác bất an dần dần dâng lên, mơ hồ cảm thấy chuyện tiếp theo  Lăng Nhược muốn nói, tuyệt không phải chuyện hắn muốn nghe .

Lăng Nhược cố tình không hiểu nói:

- Huynh nghe không hiểu sao? Muội nói muội muốn nhập cung làm phi!"

- Nhược nhi nói bậy bạ gì vậy? Tại sao huynh  càng nghe càng không hiểu. Muội rõ ràng đã nói muội tham gia tuyển tú chỉ là bắt buộc, sẽ không đi tranh cơ hội nhập cung, hơn nữa chúng ta cũng ước định rồi..."
"Nói muốn ở bên nhau phải không?" . Lăng Nhược không khách khí chút nào ngắt lời hắn, che miệng cười duyên nói:"Đây chẳng qua là đùa giỡn mà thôi, một đời một kiếp một đôi người. Chậc, lời nói cũ rích như vậy mà cũng tin, thật là xuẩn ngốc hết thuốc chữa."
"Nhược nhi, muội có biết muội đang nói gì không? !" Nếu không phải hai người đã quá quen thuộc, Dung Viễn đã hoài nghi người này có phải là Lăng Nhược mà hắn từng quen biết. Nếu không vì sao lại khác nhau đến vậy
"Muội đương nhiên biết, chỉ có huynh không hiểu mà thôi!" Khẽ gảy móng tay, nàng không chút để ý nói: "Bay lên biến thành phượng hoàng, đây là ước mơ của bao nhiêu người chứ! Giờ muội có cơ hội này, huynh nên vui mừng cho muội mới đúng chứ. Dù sao chúng ta cũng quen biết đã lâu, huynh đừng muốn muội theo huynh sống trong cùng cực cả đời chứ?"
"Không phải! Muội không phải người như vậy, ta không tin!"
"Muội chính là người như vậy. Cho dù huynh tin hay không thì muội vẫn như vậy." Nàng hờ hững nhìn hắn, tròng mắt lạnh lẽo khiến người ta phát run:" Muội cho huynh biết, những ngày tháng khốn cùng như vậy muội không muốn sống nữa. Muội muốn cuộc sống cẩm y ngọc thực, tiền hô hậu ứng. Hơn nữa, từ đầu đến cuối muội cũng chưa từng thích huynh, chỉ là nhàm chán liền trêu đùa mà thôi, không nghĩ rằng huynh lại tự cho là thật. Đó là điều muội muốn nói hôm nay, về sau đừng xuất hiện trước mắt muội nữa."
Dung Viễn nói lớn bên tai nàng:" Huynh không tin! Nhược nhi, cho dù muội nói thế nào huynh vẫn không tin muội là người như vậy.Nói đi, có phải muội có điều khổ tâm đúng không? Nói cho huynh biết!
"Không hề, chỉ là, Từ Dung Viễn huynh tự đánh giá bản thân quá cao thôi ." Rũ mắt nhìn đôi tay đang ôm chặt lấy mình, đôi tay đã chờ đợi nàng suốt 10 năm, nhưng nay nàng phải tự mình đẩy ra, từ giờ sẽ không ai thay nàng che gió che mưa nữa, chỉ có một mình lẻ loi đi tiếp.
Hối hận không? Có lẽ có, nhưng hiện giờ nàng không có đường lui rồi,...
Hận đi, nếu như hận muội có thể làm cho phần đời còn lại của huynh tốt hơn một chút, vậy hãy hận muội đi....
Dung Viễn ca ca, tuy rằng không thể cùng huynh nắm tay đến đầu bạc, nhưng muội sẽ vĩnh viễn nhớ đến huynh, nhớ đến một con người từng yêu muội sâu sắc, thề sẽ không quên..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei