Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53: Tĩnh quý nhân

Phi tần ở hậu cung, chỉ có người từ tần vị trở lên mới được người khác gọi một tiếng nương nương và được là chủ vị một cung. Chủ vị Thừa Càn cung là mẹ đẻ của Đại a ca -Huệ phi, Thu Sứ chỉ là quý nhân nên chỉ được ở một viện nhỏ bên trong.

Lăng Nhược mang vài phần kích động Ngọc Túy hiên. Vừa bước vào đã thấy một nữ tử mặc cung trang đứng trong viện. Từ lần trước từ biệt tới bây giờ như đã cách mấy đời, cả hai đối mặt với nhau, không nói một lời, nước mắt đã chảy xuống trước.

"Muội muội" thu sứ bước đi lại nắm lấy Lăng Nhược run nhè nhẹ tay nghẹn ngào nói: ta rốt cuộc nhìn thấy ngươi . Thật tốt thật tốt "

"Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược tham kiến Tĩnh quý nhân. Tĩnh quý nhân Cát Tường"

Thu Sứ nhanh chóng kéo nàng dậy, giận trách: "Muội làm gì vậy?Không coi ta là tỷ tỷ nữa sao ?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là hôm nay, tỷ tỷ đã thành Tĩnh quý nhân, nếu như quá tùy tiện lại để người khác nhìn thấy sẽ gặp phải phiền toái." 

Lăng Nhược vừa nói vừa lau nước mắt. Nàng từng cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ được gặp Thu Sứ nữa, may mắn trời cao rủ lòng thương cho tỷ muội hai người được ngày gặp lại.

"Vậy thì tốt rồi."

 Thu Sứ kéo Lăng Nhược vào trong phòng. Cả hai mới vừa ngồi xuống đã có cung nữ dâng huyết yến lên. 

"Đây là thứ hoàng thượng vừa thưởng xuống. Lúc biết mội sẽ đến đây ta lập tức cho người đi làm. Do gấp gáp nên cũng không biết có đủ chín hay không. Muội nếm thử xem hương vị như thế nào." 

Lăng Nhược theo lời nếm một ngụm, cảm thấy ngon hơn tổ yến bình thường rất nhiều, cười nói: "Thật ngon!."

"Thích thì ăn nhiều một chút." Thu Sứ thương tiếc nhìn nàng nói: " Chỗ yến còn lại ta đã dặn người làm xong rồi, lát nữa muội nhớ cầm về. Khi nào muốn ăn thì đun lên là được. À, mang cả chút nhân sâm về nhé."

Lăng Nhược vội khoát tay nói: "Mấy thứ quý báu như vậy tỷ giữ lại để ăn, không cần cho muội."

Thu Sứ sẵng giọng: "Bảo muội cầm thì cứ cầm, lại còn khách khí với tỷ tỷ làm gì. Hơn nữa trong cung có thiếu thứ gì chứ, chỉ cầm bảo  đi Nội Vụ phủ tự sẽ có người đưa đến. Ta chỉ lo cho ngươi thôi. Nhược nhi, muội thân là nữ nhi quan tứ phẩm lại hạ mình làm cách cách, tất sẽ chịu ủy khuất. Hơn nữa tỷ nghe nói Bối Lặc gia là người lạnh lùng khắc bạc, ở bên cạnh hắn sẽ phải chịu khổ."

Lăng Nhược bật cười, cầm bàn tay đang đeo hộ giáp của Thu Sứ nói: "Đâu có như tỷ nói. Thật ra con người Bối Lặc gia  rất tốt, huống chi lần này tiến cung, Đức phi nương nương đã đặc chỉ tấn muội thành thứ phúc tấn."

Thu Sứ hơi ngạc nhiên, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo. Lúc Lăng Nhược đang cho rằng là ảo giác thì Thu Sứ đã vui vẻ nói: "Vậy là tốt rồi, như vậy tỷ cũng có thể an tâm một chút. Nhược nhi, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao muội đột nhiên bị biếm tới phủ Tứ Bối Lặc làm cách cách? Nếu không, với tài mạo của muội, lại thêm sự yêu thích của Hoàng Thượng tất sẽ được lưu bài tử, phong phi phong tần."

Lăng Nhược kể lại chuyện hôm đó. Thu Sứ nghe xong tức giận không thôi, căm giận nói: "Rốt cuộc là ai nói trước mặt Vinh quý phi  hại muội bị giải oan?"

Lăng Nhược nhíu mày nói: "Muội cũng muốn biết, Vinh quý phi là dì của Thái Tử phi, nhưng chuyện của muội và Dung Viễn không nhiều người biết, sao Thái Tử phi lại biết?"

"Có một việc có lẽ muội muội không biết đi. Dung Viễn .."

"Huynh ấy làm sao vậy?" Lòng Lăng Nhược trầm xuống, vội vàng truy hỏi, chỉ e hắn gặp chuyện không may. Lúc trước là nàng phụ bạc hắn, nếu hắn lại xảy ra chuyện nữa, chỉ sợ lòng này suốt đời này ngập trong cắn rứt.

"Muội yên tâm, không có việc gì, chỉ là nay gặp lại, có lẽ tỷ nên gọi huynh ấy một tiếng Từ thái y." Thu Sứ thổi nước trà đang nóng, nói.

"Cái gì?" Lăng Nhược trở nên đứng dậy, kinh hãi nói: "Dung Viễn ca ca nhập cung làm thái y?"

Thu Sứ chậm rãi gật đầu, trầm giọng nói:"Lúc ta mới thấy huynh ấy còn khiếp sợ hơn. Tỷ từng hỏi vì sao muốn vào cung. Muội đoánxem tỷ nhận được câu trả lời như thế nào?"

"Như thế nào ạ?" 

"Huynh ấy nói bản thân mình không giỏi văn cũng chẳng giỏi võ, chỉ có chút y thuật. Nếu muội có nhập cung cũng có thể có thái y giúp muội an tâm một chút." Nói tới đây Thu Sứ thở dài nói: " Đáng tiếc, lúc ấy huynh ấy cũng không biết muội đã được ban cho Tứ Bối Lặc, cho dù có vào cung cũng không gặp được muội."

"Muội không đáng để huynh ấy làm thế."

"Loại chuyện này ai có thể nói rõ. Thân phận của huynh ấy hoàng thượng chắc đã nắm rõ. May mà đương kim Thánh Thượng là một đại minh quân, nhìn rõ mọi việc, cũng không vì chuyện của muội mà làm khó huynh ấy, ngược lại bởi y thuật cao minh mà trọng dụng. Chức thái y này dù sao cũng là quan chính thất phẩm, tốt hơn thầy thuốc bên ngoài nhiều. Nhưng nếu muội còn nghĩ nhiều như vậy nữa thì thật sự không phải là một chuyện tốt. Muội hiểu ý tỷ không?" .

Lời nói ấy đã thức tỉnh Lăng Nhược. Nàng bừng tỉnh từ trong cơn mơ màng. Đúng vậy, nay nàng đã là thứ phúc tấn của Dận Chân, cả đời này chỉ thuộc về mình Dận Chân, trong lòng tuyệt đối không thể nghĩ đến người khác. Vạn nhất bị Dận Chân nhận ra, hậu quả khôn lường.

Nghĩ đến đây, Lăng Nhược nhanh chóng thu lại tâm tư, trịnh trọng phất tay áo với Thu Sứ:"Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở."

"Vậy là tốt rồi." Thu Sứ vui mừng gật đầu một cái, lại ngồi hàn huyên thêm một lúc. Do Lăng Nhược vội vàng quay lại Trường Xuân cung dùng ngọ thiện với Đức phi nên không thể ở lâu, chỉ phải lưu luyến chia tay. Trước khi đi Thu Sứ có dặn hạ nhân cho huyết yến vào trong hộp gấm cho Lăng Nhược mang theo.

Mặc Ngọc cùng Lăng Nhược mặt sau ra ngọc nát hiên, nhìn trong ngực phủng đều phủng không dưới một núi thứ cong mắt nói: "Tĩnh quý nhân đối xử với cô nương... À, không đúng, nên gọi chủ tử mới đúng."

Đã gọi quen rồi, giờ muốn sửa cũng thật khó. Nhưng nàng cũng vui mừng thay chủ tử nhà mình.

Lăng Nhược liếc nàng, như cười như không hỏi: "Ngươi muốn nói  gì?"

Mặc Ngọc le lưỡi một cái nói: "Nô tỳ muốn nói Tĩnh quý nhân đối xử với chủ tử thật tốt. Nô tỳ chỉ từng thấy huyết yến hôm ở trù phòng gặp Lục Ý bên cạnh Niên phúc tấn, hơn nữa chỉ có một bát nhỏ. Tĩnh quý nhân thế mà lại cho chúng ta một hộp lớn."

"Tỷ tỷ đối xử với ta từ trước đến nay đều như vậy." Lăng Nhược quay đầu, nhìn lại tòa viện tử, có chút mất mát nói: "Hôm nay từ biệt, không biết phải chờ tới năm nào tháng nào mới có thể tái ngộ."

Mặc Ngọc thấy lời nói của mình gợi lên nỗi thương cảm cho Lăng Nhược, vội vàng an ủi: "Chủ tử vừa vào phủ chưa đến một năm đã là thứ phúc tấn, lại thêm sự sủng ái của Bối Lặc gia, theo như nô tỳ đoán có lẽ được phong trắc phúc tấn chỉ là chuyện sớm muộn. Đợi đến lúc đó, muốn ra vào cung đình cũng dễ dàng hơn nhiều ." Ngày lễ ngày tết, trắc phúc tấn đều được theo đích phúc tấn nhập cung thỉnh an,  đãi ngộ hơn xa thứ phúc tấn.

Lăng Nhược nguýt mắt nhìn nàng khẽ mắng nói:"Không được nói lung tung. Nếu như để cho người khác nghe thấy lại cho rằng ta thèm khát vị phần trắc phúc tấn. Hôm nay nếu không phải Đức phi nương nương làm chủ, Niên thị sao lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Quả thật ta không ngờ đích phúc tấn lại cho ta một bất ngờ lớn như vậy. Trong số mọi người, ngoại trừ Ôn tỷ tỷ, chỉ có người là thật sự yêu mến ta, đáng tiếc người tốt chưa chắc đã được ông trời yêu mến..."

"Chủ tử lại nhớ tới Thế Tử ?"

 Mặc Ngọc cẩn thận liếc nhìn Lăng Nhược đang ảm đạm không thôi.

"Chuyện đã xảy ra, cũng không có cách nào cứu vãn được. Nô tỳ vẫn luôn tin tưởng rằng người tốt tất sẽ được phù hộ, cho dù bây giờ chưa có thì tương lai cũng nhất định sẽ có, có lẽ... Có lẽ phúc của đích phúc tấn là do chủ tử mang đến không chừng."

"Nha đầu này, mới nói đùa thế mà ngươi đã sắp chạy đến trên đầu ta rồi. Xem ta đánh ngươi này.

Tác giả: Mấy chương sau là bước ngoặt của chuyện, có thể nói có ảnh hưởng to lớn tới Lăng Nhược, thậm chí có thể nói thay đổi cả vận mệnh của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei