Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 67 + 68: Thanh Âm các

Trước mùng bảy tháng chín một ngày, Diệp Tú được xóa lệnh cấm túc, cho phép cô ta ra khỏi Lưu Vân các để tới Thanh Âm các nghe tuồng. Nghe nói đây là ý của đích phúc tấn, dù sao Diệp Tú cũng không phạm sai lầm gì lớn, phạt một chút là được. Dù sao cô ta cũng đang hoài thai cốt nhục của Bối Lặc gia. Nếu như vì bị cấm túc mà ưu tư quá độ khiến thai tượng bất ổn, vậy là mất nhiều hơn được .

Khi Lăng Nhược nghe thấy tin tức này, nàng cũng không có biểu cảm khác thường như mọi người đã suy đoán, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên. Xem ra nàng đã sớm biết chuyện Diệp Tú được ra ngoài là chuyện đương nhiên, bất kể là Dận Chân hay là đích phúc tấn, sẽ không cấm túc cô ta quá lâu vì suy nghĩ cho cái thai trong bụng. Chỉ cần có đứa nhỏ này, cô ta sẽ không bao giờ bị vắng vẻ, thoát khỏi vòng vây chỉ là chuyện sớm muộn.

Lăng Nhược buông khung thêu trong tay, đứng dậy ngắm hoàng hôn nơi chân trời.

Xa xa, một thân ảnh cao lớn chậm rãi hiện lên từ trong bóng đêm, đi về phía nàng, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng như ẩn như hiện, quần áo phần phật bay trong gió.

Trong lúc bốn mắt chạm nhau, có một nụ cười nhàn nhạt nhưng chân thành hiện lên trong đáy mắt người ấy, làm khuôn mặt vốn lạnh băng trở nên ấm áp như gió xuân.

Nhìn cánh tay đang ngày càng gần với mình, Lăng Nhược đột nhiên cười, đưa tay nắm chặt lấy tay hắn. Lòng nàng chưa bao giờ an bình như lúc này..

Dận Chân, vì chàng, thiếp cam tâm tình nguyện chịu khổ chốn hồng trần này, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu lòng chàng chỉ một, chỉ cầu, nhiều năm sau chàng vẫn sẽ nắm tay ta...

Gánh hát mà Na Lạp thị mời tới là gánh hát có tiếng ở Kinh Thành, rạng sáng hôm đó đã vào phủ, bài trí không gian diễn trong Thanh Âm các. Trước khi  màn đêm buông xuống, hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi các vị chủ tử trong phủ đến hết sẽ bắt đầu trình diễn. Vở Na Lạp thị chọn là vở Mục Quế Anh nắm giữ ấn soái.

Chưa tới giờ lên đèn nhưng đèn lồng xung quanh Thanh Âm các đã được thắp lên.

Theo thời gian dần trôi, các chủ tử lớn nhỏ trong phủ cũng lục tục đến, theo thứ tự ngồi xuống khán đài. Nơi đây gồm hai tầng, tầng dưới để cho các chủ tử xem diễn còn tầng trên cho các hạ nhân nghỉ chân.

Khi Lăng Nhược dắt tay Y Lan bước vào các, bên trong đã có nhiều người ngồi, phần lớn là các cách cách đang túm tụm lại nói chuyện. Bọn họ thấy Lăng Nhược đến liền tỏ vẻ hâm mộ và đố kị, mới cách đây không lâu, cô ta vẫn chỉ là cách cách giống mình, thậm chí địa vị không bằng, vẫn là đối tượng để bọn họ châm chọc, nhưng nay thời thế thay đổi, cô ta đã là  thứ phúc tấn, trở thành hồng nhan bên cạnh Bối Lặc gia, nghe nói Bối Lặc gia tuy không quá sủng ái nhưng lại cho phép cô ta tùy ý ra vào thư phòng. Đặc quyền này, ngay đến Niên phúc tấn cũng bao giờ có được.

" Chúng thiếp thân thỉnh an Lăng phúc tấn. Lăng phúc tấn Cát Tường." Cho dù trong lòng không phục, nhưng thân phận đã định sẵn, lễ nghĩa nhất định phải chu toàn.

Lăng Nhược tuy nhìn ra tâm tư của những người này nhưng cũng lười so đo, đang định bảo bọn họ đứng dậy thì khóe mắt liếc thấy một người đứng đằng xa đang nhìn mình, cũng là cách cách duy nhất không hành lễ.

Ôn Như Ngôn trầm mặc nhìn Lăng Nhược, trong đôi mắt là sự thất vọng vô cùng. Sau lần ấy, nàng đã từng tới Tịnh Tư cư vài lần, nhưng lần nào Lăng Nhược cũng đều tránh không gặp. Lần đầu tiên có thể nói là có nguyên do, nhưng những lần sau thì sao? Có lẽ Tố Ngọc nói không sai, là nàng đã nhìn nhầm Lăng Nhược, lại cho rằng có thể cùng muội ấy cả đời làm tỷ muội, ai ngờ... Nàng cũng chỉ giống như kẻ phàm nhân mà thôi, sau khi thượng vị sau liền trở mặt vô tình. Cái gọi là tỷ muội tình thâm khi trước xem ra cũng chỉ là hư tình giả ý.

Mà thôi, mà thôi, những nơi nhà cao cửa rộng nào có chuyện tỷ muội tình thâm, là mình quá ngu ngốc rồi . Ôn Như Ngôn hờ hững cười một tiếng, quay đầu uống rượu, không muốn nhìn Lăng Nhược thêm chút nào nữa. Nếu muội ấy đã quyết định vạch rõ giới tuyến với mình vậy thì kệ đi thôi. Ôn Như Ngôn này tự có lòng tự trọng, sẽ không đi nịnh nọt bất kì kẻ nào.

Lăng Nhược thấy sự thất vọng cực độ trong ánh mắt nàng ấy nhưng cũng không thể làm gì. Chuyện Thạch Thu Sứ phản bội đã thành nút thắt trong lòng nàng, chỉ cần một ngày chưa cởi nút thì khoảng cách giữa nàng và Ôn tỷ tỷ sẽ không được xóa bỏ.

"Chúng ta ngồi đi." Nàng thu hồi ánh mắt dắt tay Y Lan tới vị trí của mình. Qua Nhĩ Giai thị đã tới trước , Lăng Nhược cùng nàng ta cũng không quen biết, gật đầu bình lễ (bình lễ: lễ ngang hàng) rồi ngồi xuống.

Y Lan mặc một chiếc áo bông hồng phấn, lại cài cây trâm mấy ngày trước Lăng Nhược đưa cho, lại cộng thêm vẻ khả ái nên trông con bé hôm nay như một tiểu mỹ nhân.

Sáng sớm nay Tiểu Vệ Tử tới đón con bé, nói đã được đích phúc tấn cho phép nó nhập phủ xem diễn. Nó phấn khích vô cùng, xin ngạch nương cho mặc chiếc áo bông màu hồng phấn. Tuy chất liệu của loại vải tỷ tỷ sai người đưa đến tốt hơn, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cũng không thể làm kịp. Phú Sát thị ban đầu là không đồng ý, không phải là sợ bẩn, sợ cũ mà là do chiếc áo này là áo đông, mà giờ mới cuối thu, nếu mặc vào sẽ không tránh khỏi nóng bức, nhưng Y Lan đã xin xỏ hết lời, bà cũng đành phải đồng ý.


Trong lúc đang suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền tới một tiếng nói, Y Lan ngẩng đầu, nhìn thấy tỷ tỷ đang nói chuyện với một nữ tử dung sắc nghiên lệ, mặc bộ quần áo màu tím. Nữ tử kia còn đứng cùng một cô bé bằng tuổi mình, da trắng nón, mặc một bộ quần áo gấm xanh nhạt, phía dưới là một đôi giày thêu màu bạc, trên mũi giày có đính một viên ngọc. Y Lan không tự chủ được, sờ sờ cây trâm trân châu trên mái tóc, thật sự thua xa so với viên ngọc kia.

Nữ tử kia cúi đầu quan sát Y Lan rồi mới cười với Lăng Nhược: "Đây là muội muội của muội sao? Trông khá thông minh lanh lợi, về sau trưởng thành rồi nhất định sẽ là đại mĩ nhân."

"Tỷ tỷ quá lời rồi." Lăng Nhược mỉm cười bảo Y Lan: "Còn không hành lễ với Lý phúc tấn và Linh Tịch cách cách."

Y Lan nhu thuận đáp ứng một tiếng, hai tay đưa qua bên phải, quỳ gối hành lễ, dịu dàng nói: "Nữu Hỗ Lộc Y Lan gặp qua Lý Phúc tấn, gặp qua Linh Tịch cách cách."

Linh Tịch hờ hững nhìn con bé một cái rồi lại đưa ánh mắt nhìn về phương xa. Sau lần cải tử hoàn sinh trước, con bé đã thay đổi rất nhiều, trầm mặc ít nói, không muốn ra ngoài, cho dù là với người thân cũng không muốn nói, khác hẳn so với một Linh Tịch hoạt bát linh động trước kia. Điều này làm Dận Chân và Lý Phúc tấn lo lắng không thôi, chỉ mong tinh thần con bé sẽ tốt lên. Lần này không biết Lý Phúc tấn đã tốn bao nhiêu công sức thuyết phục mới làm Linh Tịch bước ra khỏi cửa, tới Thanh Âm các.

"Đứng lên đi, ta và tỷ tỷ muội như tỷ muội. Không cần khách khí." 

Lý thị cực kỳ nhiệt tình, kéo tay Y Lan lên rồi đeo chiếc vòng mình vừa tháo xuống cho nó: "Tính ra, muội cũng nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Chiếc vòng này là quà gặp mặt người làm tỷ tỷ cho muội đi, không cho phép từ chối."

Chiếc vòng này tuy không phải hàng thượng đẳng nhưng được coi là trân phẩm, chế tác tinh xảo, mặt trên còn nạm bảo thạch trong suốt như giọt nước  phản quang dưới ánh mặt trời. Y Lan vừa liếc mắt đã thích, ánh mắt nhìn Lăng Nhược có chút mong chờ.

Lăng Nhược vốn định cự tuyệt, nhưng thấy sự chờ mong trong mắt con bé thì lòng mềm nhũn: "Vậy thì cám ơn Lý Phúc tấn."

 Nghe thấy tỷ tỷ cho phép mình được lấy chiếc vòng này bèn cười tít mắt, ngọt ngào hành lễ với Lý thị: "Đa tạ Lý Phúc tấn."

"Gọi ta tỷ tỷ là được ." Lý Phúc tấn tựa như rất  thích Y Lan, kéo tay con bé đi tới phía trước hỏi thăm rồi lại sai người mang điểm tâm đến. Lại thêm Y Lan vốn khéo ăn nói, gọi hai chữ tỷ tỷ vô cùng tự nhiên, chỉ trong chốc lát hai người trông đã thân thiết với nhau, không chút cảm giác gượng gạo nào, trông còn giống mẹ con hơn Lý phúc tấn và Linh Tịch.

Lý Phúc tấn cầm đĩa bánh hạt thông từ trong tay người hầu đưa cho Y Lan nói: "Đến nếm thử tay nghề của trù nhân trong phủ đi, bên ngoài không tìm được mấy thứ này đâu."

Y Lan nghe lời cầm lấy, vừa mới cắn một miếng đã phát hiện bên trong có hạt thông, vừa ngọt lại vừa thơm, khen ngon mãi. Sau khi ăn hết mấy cái, con bé lại cầm lấy một miếng, nhảy khỏi ghế tới đưa cho Lăng Nhược: "Tỷ tỷ cũng ăn đi."

Lăng Nhược giả bộ tức giận nói: "Còn nhớ được ta là tỷ tỷ của muội sao. Nhìn muội và Lý Phúc tấn trò chuyện vui vẻ như vậy, ta còn tưởng rằng muội chuẩn bị nhận phúc tấn làm tỷ tỷ cơ."

Y Lan biết tỷ tỷ sẽ không giận mình, cười hì hì lấy lòng, chui vào lòng Lăng Nhược làm nũng: "Đâu có, Lan Nhi chỉ có một tỷ tỷ ruột thịt thôi, cho dù Lý Phúc tấn có tốt cũng không bằng tỷ tỷ."

Tuy Y Lan còn nhỏ nhưng rất có đầu óc, khi ở cạnh Lý phúc tấn thì gọi nàng ta là tỷ tỷ nhưng khi ở chung với Lăng Nhược lại gọi là phúc tấn như cũ để tỏ vẻ thân sơ khác biệt.

"Con bé này, cái miệng như được bôi mật. Tỷ chẳng có cách nào trừng trị muội cả."

"Tỷ tỷ, Linh Tịch cách cách là con gái của Lý Phúc tấn sao? Sao cách cách không nói câu nào, thật kỳ lạ." Y Lan ghé sát vào tai Lăng Nhược nhỏ giọng hỏi. Lúc nãy tuy nó nói chuyện với Lý Phúc tấn, nhưng khóe mắt vẫn chú ý tới Linh Tịch bên cạnh Lý Phúc tấn, phát hiện muội ấy không nói không cười, giống một cái đầu gỗ bình thường.


Lăng Nhược đương nhiên hiểu Linh Tịch trở nên như vậy là do tai nạn lúc trước khiến nó kinh hãi, gần như tự bế bản thân. Nhưng điều này lại không thể nói rõ với Y Lan, chỉ có thể nói qua loa lấy lệ rồi nhắc nhở nó không được va vào Lý phúc tấn do nàng ta đã có thai bốn tháng.

Nói tới chuyện này, tuy tính đến nay Lý Phúc tấn đã hoài thai bốn tháng nhưng vóc người vẫn như trước, chỉ có bụng là hơi nhô ra. Nếu như người không biết sẽ không thể nhìn ra cô ta đang mang thai. Ngược lại, Diệp Tú mới mang thai đến tháng thứ 6 mà bụng đã phình to như quả bóng làm người khác thắc mắc không biết có phải cô ta mang song thai.

Mắt thấy người càng đến càng nhiều, Lăng Nhược dặn dò Y Lan ngồi yên, đừng đi lại xung quanh để rước phiền toái vào người.

Y Lan mới vừa vâng dạ đã cảm thấy một làn hương khí tỏa đến, khác xa so với mùi son phấn bình thường. Mùi hương này rất thơm, khiến người khác vừa ngửi đã cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Y Lan tò mò nhìn theo nguồn gốc của mùi hương ấy,  chỉ thấy một nam tử như ngọc, diện mạo tuấn tú đang tới gần mọi người, phía sau hắn còn có hai nữ tử. Người bên phải đoan trang ôn hòa, làm người ta sinh ra cảm giác dễ chịu, người còn lại tư sắc diễm lệ. Y Lan đã phát hiện ra mùi hương lúc nãy mình ngửi thấy là từ ai ra rồi.

Cho tới nay, Y Lan luôn cho rằng tỷ tỷ là cô nương xinh đẹp nhất thế gian này, mà nay mới biết, có người cũng sánh được với tỷ tỷ, thậm chí so phong thái còn hơn một bậc.

Trong lúc Y Lan đang kinh ngạc với vẻ đẹp kinh tâm của Niên thị, Lăng Nhược đã kéo con bé quỳ xuống. Không chỉ có hai người họ, tất cả mọi người trong các đều quỳ xuống thỉnh an, đồng thanh nói:"Thỉnh an Bối Lặc gia, thỉnh an đích phúc tấn, thỉnh an Niên phúc tấn."

"Đều đứng lên đi." Dận Chân vẫy tay ý bảo mọi người đứng lên, lại tự mình nâng Lý thị và Diệp thị nói: "Hai người các nàng đang có thai, không cần câu nệ lễ tiết. Ngồi đi."

Na Lạp thị cũng cười: "Đúng vậy, thay vì câu nệ nghi thức xã giao thì chi bằng bảo dưỡng thân thể để sinh hạ cho Bối lặc gia một hài nhi khỏe mạnh."

Sau khi tạ ơn, thị nữ của hai người đỡ cả hai ngồi xuống. Dận Chân đang định bảo Na Lạp thị  và Niên thị cũng ngồi xuống lên thì ánh mắt chợt đảo qua Linh Tịch đang nhìn mình. Sau cái chết của Hoằng Huy, Linh Tịch tự phong bế bản thân, đã lâu lắm không nói cười. Hắn thậm chí đã mời cả thái y tới khám, nhưng thái y nói thẳng đây là tâm bệnh, có dùng thuốc và châm cứu cũng vô hiệu, chỉ có thể mong người thân gần gũi nhiều hơn để con bé cởi bỏ khúc mắc. Hắn khom người ôm lấy Linh Tịch nhẹ nhàng nói: "Ngồi cùng a mã được không?"

Linh Tịch nhìn Dận Chân hồi lâu mới gật đầu, Dận Chân mừng rỡ ôm Linh Tịch ngồi xuống chiếc ghế tử đàn rộng rãi, Na Lạp thị và Niên thị chia nhau ra ngồi hai bên, Lý thị ngồi bên dưới Na Lạp thị, những người còn lại  dựa theo phẩm cấp ngồi xuống.

Na Lạp thị cầm lấy chén trà từ tay hạ nhân, nhấp một ngụm rồi kinh ngạc nói: "Ồ, nước trà hôm nay thật ngọt, dường như có chút khác biệt so với ngày thường."

Niên thị mở nắp chén trà, gẩy gẩy vài lá trà đang lơ lửng trên mặt nước nói: "Khó được lúc tỷ tỷ có hứng thú mời gánh hát đến diễn để mọi người được tụ tập náo nhiệt một chút, người làm muội muội đây đương nhiên cũng phải dốc sức rồi. Nước pha trà hôm nay là muội muội cố ý dặn người chở từ Ngọc Tuyền sơn tới đây, thích hợp để pha trà."

"Muội muội có tâm rồi." Na Lạp thị cười rồi quay sang nói với Dận Chân: "Bối Lặc gia, hôm nay muội muội của Lăng phúc tấn đã đến, người có muốn nhìn một chút không?"

"Vậy à?" . Dận Chân hếch mày, quay đầu nhìn sang chỗ Lăng Nhược, quả nhiên thấy một đứa bé nhỏ nhắn xa lạ đứng bên cạnh nàng, bèn ngoắc tay ý bảo cả hai tới gần.

Lăng Nhược nhanh chóng dắt tay Y Lan tiến lên hành lễ. Y Lan chưa từng gặp vị tỷ phu này, vừa khẩn trương lại tò mò, mở to đôi mắt tròn xoe vụng trộm đánh giá Dận Chân trong bộ trường bào. Con bé tưởng rằng mình đã cẩn thận quan sát nhưng ai ngờ đã bị Dận Chân nhìn thấy, khẽ mỉm cười. Đức phi thiên sinh mạo mĩ, sinh ra Dận Chân với ngũ quan cực kỳ xuất sắc, chỉ là thần sắc quá mức lạnh lùng, cho nên khiến người khác thấy mà kính sợ. Mà nay hắn vô ý cười một chút đã ấm áp như gió xuân, làm người ta trầm mê trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei