Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76: Qua Nhĩ Giai thị

Biết rõ mọi điều bất lợi đang ập đến với mình nhưng lại đành bất lực mở to mắt - đó chính là cảm giác của Lăng Nhược bây giờ. 

Lý Trung dẫn đồ đệ tới rất nhanh. Khi biết được trà hạnh nhân mình pha chứa hoa hồng, hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, liên tục dập đầu xuống đất kêu oan, miệng  không ngừng kêu oan uổng, trán đập xuống nền đất cứng đến bầm tím.

Dận Chân không nói một lời, chỉ nhìn hắn chằm chằm, thấy thần sắc hắn quả thật không giống nói dối mới lạnh giọng: "Trừ ngươi ra, còn có ai đến gần phòng bếp hay đụng vào trà hạnh nhân nữa?"

Lý Trung cẩn thận nghĩ ngợi, chần chờ nói: "Nô tài cũng không biết chuyện này có tính không,  nhưng khi nô tài xách nước pha trà ra khỏi cửa đã gặp Lăng phúc tấn."

Lăng Nhược? Dận Chân chợt cả kinh, theo bản năng nhìn Lăng Nhược. Hắn không ngờ chuyện này lại dây đến người nàng? Chẳng biết vì sao, vừa nghĩ đến khả năng này, Dận Chân liền bất giác rầu rĩ.

Chuyện phải đến nhất định sẽ đến, dù có chạy tới chân trời góc bể cũng khó trốn được.

Đáy lòng thầm thở dài, Lăng Nhược tiến lên một bước, hồi báo trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Dận Chân: "Vâng, đúng là thiếp thân đã từng đi qua phòng bếp, cũng đã gặp Lý Trung."

"Tại sao nàng lại làm vậy?" Dận Chân đi đến trước mặt Lăng Nhược, mỗi một bước chân đều chất chứa những tâm sự. Ánh mắt hắn lạc trên khuôn mặt bình tĩnh của Lăng Nhược, có chút tiếc nuối nơi đáy mắt.

"Thiếp thân chỉ gặp Lý Trung nhưng chưa hề đụng vào bất cứ thứ gì. Nếu Bối Lặc gia không tin có thể hỏi Lý Trung là biết  thiếp thân có nói thật hay không." Trong lời nói của nàng cố không lộ ra chút bối rối nào, lời này cũng được Lý Trung chứng thực, nhưng Niên thị vẫn cười khinh miệt. Nếu như trong sạch, vậy tại sao trong lúc mọi người đang xem diễn lại tới phòng bếp?

"Đúng vậy, muội muội  giải thích đi xem nào." 

Thấy Lăng Nhược chậm chạp không giải thích, Na Lạp thị lòng như có lửa đốt, nhiều lần thúc giục, sợ rằng Dận Chân sẽ nóng giận mà định tội. Dận Chân tuy chưa nói gì, nhưng trong mắt đã có ý nghi ngờ.

Lăng Nhược biết chuyện này sợ rằng sẽ khó giải quyết xong trong tích tắc,  chỉ đành kể lại chuyện Y Lan ra ngoài mãi không về, nàng không yên tâm nên mới ra ngoài tìm kiếm. Nhưng nàng không nói tới chuyện có người cố ý dẫn nàng tới phòng bếp. Nếu nói ra, chỉ sợ không ai tin tưởng, lại còn cho rằng nàng vì thoát tội nên mới bịa chuyện. Nàng chỉ đành nói trong lúc tìm kiếm phát hiện cây trâm trên đầu mình đã rơi mất. Nàng tưởng rằng nó rơi mất trên đường tới Thanh Âm các, nên tìm kiếm bên lề đường, ai ngờ khi đến phòng bếp lại gặp Lý Trung.

"Chỉ là một cái trâm cài mà thôi, sao phải lo lắng tới vậy?" Niên thị cười nhạt nói khích.

Lăng Nhược cúi đầu không nói, ngược lại là Dận Chân nghĩ ra một chuyện, bật thốt lên:"Có phải là cây trâm Thất Bảo?" Hắn nhớ rõ lúc ấy đưa cây trâm cài cho Lăng Nhược, nàng yêu thích  tới nỗi không muốn buông tay.

Lăng Nhược ngoài ý muốn ngẩng đầu:"Bối Lặc gia vẫn còn nhớ sao? Cây trâm cài kia do Bối Lặc gia tặng cho, thiếp thân luôn trân trọng nhưng không may làm rơi mất. Thiếp thân thật xấu hổ vô cùng."

"Mà thôi, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, không cần tự trách. Như  Tố Ngôn đã nói, chỉ là một cây trâm cài mà thôi, nếu quả thật không tìm thấy ta sẽ bảo người làm một cái y đúc cho nàng."

Niên thị không tin sao trên đời lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, lập tức nghi ngờ hỏi: "Ngươi nói Y Lan đi một lúc lâu vẫn chưa về là vì sao?"

Lăng Nhược sửng sốt chưa kịp đáp lời, Na Lạp thị đã lên tiếng giải vây: "Phủ lớn như vậy, Y Lan mới đến hai lần nên có lẽ bị lạc đường không chừng."

Niên thị lạnh lùng nói: "Lúc nãy Lăng phúc tấn chính miệng nói là đi cùng Mặc Ngọc, chẳng lẽ Mặc Ngọc cũng lạc đường sao ?"

Những câu hỏi này làm Na Lạp thị cứng họng. Nếu vậy thì quá khiên cưỡng rồi. Tuy nàng có ý giúp Lăng Nhược nhưng lại không rõ ràng chuyện đã xảy ra nên khó tránh khỏi hữu tâm vô lực, bèn nhìn thẳng vào Lăng Nhược hỏi: "Chuyện lúc ấy đến tột cùng như thế nào, muội muội nói thẳng ra xem sao."

"Vâng." Lăng Nhược khẽ hạ thấp người, kể lại chuyện Y Lan và Mặc Ngọc gặp trên đường.đãi nghe được quỷ thần chi thuyết thì mọi người không khỏi nghị luận ầm ĩ, nói với nàng pháp cầm người không tin chiếm đa số, tuy là Dận Chân cũng lộ ra quái dị sắc, dù sao quỷ thần chi thuyết quá mức hoang đường, thực khó có thể làm cho người tin phục, đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc nãy Lăng Nhược chậm chạp không chịu nói ra.

Đợi nàng nói xong, khuôn mặt Niên thị đã biến thành vẻ mỉa mai: "Lăng phúc tấn chẳng lẽ coi mọi người là đứa trẻ ba tuổi sao? Sao lại nói dối vụng về vậy, ngươi cho rằng sẽ có người tin tưởng sao?" .

"Chủ tử không nói dối." Mặc Ngọc xông lên phía trước vội nói: "Nô tỳ bồi y Lan tiểu thư lúc trở về thật là bởi nhìn thấy quỷ ảnh mà dọa ngất đi, lại tỉnh lại khi phát hiện chính mình thân hắn chỗ, nô tỳ có thể phát thề đã nói câu câu là thật, như có giả dối làm bị thiên lôi đánh xuống!"

"Ngươi là nô tỳ của cô ta đương nhiên sẽ đứng về phía cô ta rồi. Ngoài trừ ngươi và muội muội của Lăng phúc tấn ra,  còn có người nào có thể chứng minh việc này không?" . Niên thị cười nhạt, không hề tin tưởng, còn Dận Chân cũng nửa tin nửa ngờ.

Lăng Nhược ngẫm nghĩ lại, nói với Dận Chân: "Tuy không có nhân chứng trực tiếp, nhưng lúc hai người Y Lan trở về nói chuyện này với thiếp, Vân phúc tấn ở ngay cạnh. Tỷ ấy có thể chứng minh thiếp thân không hề nói dối." Vân phúc tấn tức Qua Nhĩ Giai thị, do khuê danh nàng ta là Vân Duyệt nên trong phủ thường gọi là vân phúc tấn.

Thấy Dận Chân nhìn sang, Qua Nhĩ Giai thị vội vàng bước lên trước cúi người hành lễ. Dận Chân không kiên nhẫn phất tay ý bảo nàng đứng lên: "Chuyện lúc nãy Lăng phúc tấn nói nàng cũng nghe thấy, rốt cuộc là thật hay giả?"

"Thưa Bối Lặc gia, thiếp thân..." Qua Nhĩ Giai thị nhìn về phía Lăng Nhược, ánh sáng âm u lóe lên trong mắt nàng ta. Lăng Nhược còn chưa kịp ngẫm nghĩ xem nó có ý nghĩa gì thì Qua Nhĩ Giai thị đã lên tiếng:"Thiếp thân không hề nghe thấy Lăng muội muội nói về chuyện gì liên quan đến quỷ thần. Đúng là hai người họ cùng nhau ra ngoài, nhưng chỉ lát sau đã về, không hề giống như Lăng phúc tấn nói."

Cứ tưởng rằng là thuốc cứu mạng, ai ngờ lại là một chén thuốc độc. Khuôn mặt Lăng Nhược trắng bệch, thân mình lung lay sắp ngã. Qua Nhĩ Giai thị nói như vậy coi như đã phán tội chết cho mình. Giờ nàng có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan. Chỉ là, nàng vắt óc nghĩ ngợi, trước nay nàng chưa từng đắc tội với Qua Nhĩ Giai thị, tại sao cô ta lại vu oan, đẩy mình vào chỗ chết như vậy? !

"Nói dối!" Mặc Ngọc chỉ vào Qua Nhĩ Giai thị, kích động kêu to: "Chúng ta rõ ràng có nói đến. Chính người cũng nghe thấy, thậm chí còn bảo chúng ta tới miếu xin vài lá bùa bình an, sao bây giời lại đổi trắng thay đen, hãm hại chủ tử? !"

Qua Nhĩ Giai thị ôm ngực, khổ sở nói: "Ta cũng mong Lăng muội muội trong sạch, nhưng ta không thể trái với lương tâm mà bao che cho Lăng muội muội được."

Không thể không khen kỹ năng diễn xuất của Qua Nhĩ Giai thị xuất sắc. Nếu không phải là đương sự, chỉ sợ Lăng Nhược cũng sẽ bị nàng ta qua mắt. Giờ ngẫm lại, lúc xem diễn, từng lời của cô ta đều ý tại ngôn ngoại, là do bản thân không để ý nên mới trúng một chưởng.

  Chuyện tới bây giờ, Lăng Nhược ngược lại càng thêm tỉnh táo. Từ lúc Y Lan ra ngoài đến việc nàng bị người khác dẫn tới phòng bếp, giờ lại thêm chuyện Qua Nhĩ Giai thị đâm sau lưng. Dường như đằng sau đã có một bàn tay thao túng tất cả. Chỉ là tâm tư của người đó kín đáo cẩn mật, nàng căn bản không tìm được bất kỳ sơ hở nào.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei