Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 78: Yêu

Không lâu sau thị nữ phụ trách chăm sóc cho Diệp Tú đi ra thông báo rằng Diệp Tú đã đỡ hơn nhiều, có lẽ đã vượt qua cửa ải này. Dận Chân nghe vậy vui mừng quá đỗi, Na Lạp thị cũng cảm tạ thượng thiên phù hộ.

"Chuyện lần này quả thật đa tạ Từ thái y." Dận Chân rất có hảo cảm với vị thái y trẻ tuổi nhưng y thuật không tồi này, dặn Chu Dung mang ngân phiếu 500 lượng tới đưa cho hắn nói: "Đây là chút  tâm ý của ta, mong Từ thái y nhận lấy."

"Cứu người là chuyện trong bổn phận vi thần, không dám nhận hai chữ cảm ơn. Còn về chỗ bạc này..." Dung Viễn liếc tờ ngân phiếu có in chữ "Hiệu bạc Bảo Thuận" một cái nói: "Bối Lặc gia vẫn nên cầm lại đi. Bổng lộc của Thái Y viện đã đủ cho vi thần rồi."

Dận Chân lại khuyên vài lần nhưng thấy Dung Viễn vẫn kiên trì không nhận đành thôi, trong lòng lại có thêm vài phần tán thưởng. Có thể từ chối tiền tài là đủ thấy người này y xứng kỳ đức, hơn xa những kẻ trong mắt sáng rực màu tiền.

"Mọi người đã mệt nhọc cả đêm rồi, đều trở về nghỉ đi. Có ta và Bối Lặc gia ở đây là được."

Mấy người Tống thị vừa mệt vừa buồn ngủ, chỉ là ngại Dận Chân và Na Lạp thị vẫn đang ở đây nên không dám oán giận, nay vừa nghe thấy có thể trở về vội xoay người bước đi. Tuy Lý thị muốn ở lại nhưng bản thân nàng cũng là người có thai, sau cơn kinh hãi này đã sớm mệt mỏi, chỉ đành dặn dò hạ nhân có xảy ra chuyện gì nhớ tới thông báo.

Lăng Nhược quay người đi về thì chợt bắt gặp ánh mắt Dung Viễn. Hai đôi mắt giao nhau giữa không trung, tuy không nói một lời nhưng đều hiểu ý trong mắt người kia.

Nỗi chua xót trong lòng, theo từng bước chân ly biệt ngày càng dâng lên.

Hơn mười năm làm bạn, nhưng cuối cùng lại là hữu duyên vô phận...

Dung Viễn theo Chu Dung tới cửa chính, xe ngựa sớm đã chờ ở đó. Dung Viễn đang định cất bước lên xe ngựa thì bỗng dừng chân lại, vỗ trán bật cười nói: "Ngươi xem trí nhớ của ta, châm bạc vừa dùng xong lại quên cầm về. Thật là hồ đồ."

Chu Dung nghe vậy vội tiếp lời: "Không biết Từ thái y để ngân châm ở đâu? Nô tài liền trở về lấy cho ngài." Hắn là người phục vụ bên cạnh Dận Chân, rất biết nhìn sắc mặt người khác, mắt thấy Dận Chân vô cùng khách khí và tán thưởng Dung Viễn, hắn nào dám chậm trễ.

Dung Viễn lắc đầu: "Ta chỉ sợ  có nói ngươi cũng chưa hẳn sẽ tìm được. Ta vẫn nên tự mình đi vậy, chỉ phiền dặn xe ngựa đợi ta một chút."

Đương nhiên Chu Dung không từ chối. Đêm nay, hắn chưa được chợp mắt, lại thêm bụng dạ có chút không yên, muốn nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút nhưng lại có chút không yên lòng: "Xe ngựa đương nhiên không thành vấn đề, chỉ sợ Từ thái y không nhớ đường tới Thanh Âm các thôi."

"Lúc đi ra ta có quan sát một chút, có lẽ sẽ không lạc đường." Nụ cười ôn hòa chợt tắt ngóm khi hắn bước chân vào bên trong, chỉ còn lại sự căng thẳng và mong đợi.

Khi Dung Viễn mới vừa bước qua viện ở phía rìa ngoài gần cửa chính, ngay lập tức có một người bước ra từ trong bóng tối, chính là người hầu bên cạnh Lăng Nhược - Lý Vệ. Lý Vệ kính cẩn chào hỏi: "Từ thái y phải không? Chủ tử mời ngài qua một chuyến."

Dung Viễn nhận ra, lập tức gật gật đầu đi theo.  Lý Vệ cố ý chọn con đường vắng vẻ để tránh bị người khác nhìn thấy. Đi một lúc mới đến Tịnh Tư cư, Lăng Nhược sớm đã chờ bên trong, trông thấy hắn đến nàng lặng im không nói gì, chỉ có đôi mắt ngập nước nói lên mọi tâm tình.

Tiếng thở dài vang lên bên tai Lăng Nhược, nàng vừa cúi đầu thì đã có một bàn tay đặt dưới cằm nàng, vừa lúc những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.

"Khó lắm mới có cơ hội gặp lại. Muội nên vui mới đúng, sao lại khóc?" 

"Cuối cùng huynh vẫn tới." Không mở miệng còn không sao, vừa mở miệng nước mắt đã tuôn trào, từng giọt rơi xuống lòng bàn tay Dung Viễn. Nàng đoán hắn sẽ quay lại nên mới phái Lý Vệ âm thầm chờ đợi, lấy vì mình có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng thật đến giờ phút này, mới phát hiện vô luận là xuất phát từ qua lại tình ý vẫn là đối Dung Viễn áy náy, nàng đều không thể bình thản ung dung.

"Có muội ở đây, ta đương nhiên muốn tới." Hắn trả lời vô cùng tự nhiên, cúi đầu liếc nhìn lòng bàn tay đầy nước mắt mỉm cười, "Có thể dừng sao? Nước mắt của muội  thật nặng, ta thác không được."

Lăng Nhược bật cười, vừa lau nước mắt vừa mời hắn ngồi xuống nói:"Từ lúc nào Từ thái y đã  học được cách nói đùa vậy?"

"Từ thái y?" Dung Viễn ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền hiểu. Cảnh còn người mất, hai người đã không còn là những người không bị ràng buộc thân phận như trước đây nữa. Lăng Nhược làm sao có thể xưng hô với hắn như trước đây?

Hắn thu tay, chua xót nói ra câu hỏi đã canh cánh trong lòng suốt cả năm: "Muội có khỏe hay không?" .

"Huynh không hận muội sao?" 

 Sau khi lau nước mắt, Lăng Nhược hỏi ngược lại: "Ngày ấy muội làm vậy, huynh không hận muội sao?" .

Đúng lúc đó Mặc Ngọc bưng khay trà lên.  Dung Viễn mở nắp chén trà, nhìn những lá trà trôi nổi trên mặt nước: "Tại sao phải hận? Những lời nói của muội vốn không phải những từ đáy lòng.  Nói về đau lòng, có lẽ muội còn đau lòng hơn ta." Hắn nâng mắt, ánh mắt trong veo như nước trong: "Nhược nhi, ta chưa bao giờ hoài nghi muội. Cho dù muội vì người nhà nhẫn tâm cắt đứt tình cảm hơn mười năm của chúng ta, gạt ta nói rằng vì vinh hoa phú quý ta cũng chưa từng nghi ngờ. Quả nhiên ta không tin lầm, muội làm như vậy tất có lý do, ta cũng không cần nhiều lời. Mà nay ta chỉ muốn biết Nhược nhi ở nơi này có ổn không?"

"Đương nhiên là rất ổn." Lăng Nhược nhìn bốn phía xung quanh cười nói: "Bối Lặc gia đối xử với muội rất tốt, nếu không cũng sẽ không ban chỗ ở tốt thế này cho muội."

"Hắn nếu thật sự đối xử tốt với muội cũng sẽ không nghi ngờ muội." Lời nói ấy như một cây kim sắc bén đâm vào đáy lòng Lăng Nhược, nhưng nàng vẫn biện hộ: "Đây chẳng qua là chuyện bình thường mà thôi. Chuyện lúc nãy nếu đổi lại là người khác cũng sẽ nghi ngờ, huống chi Bối Lặc gia cũng không nghe lời người khác nói mà lập tức sai người đưa muội tới Tông Nhân phủ."

"Nhược nhi, muội thích hắn phải không?" Dung Viễn yên lặng nhìn nàng, đáy mắt có chút đau đớn: "Chỉ khi thích một người mới có thể trăm phương nghìn kế bênh vực hắn."

Lăng Nhược không trả lời ngay, từ từ gảy lá trà: "Cho dù phải hay không phải thì đã làm sao, cuối cùng cả đời này muội đều chỉ thuộc về Ái Tân Giác La Dận Chân. Sinh, tử, phúc, họa đều không liên quan đến huynh , Từ thái y!"

Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ sau, nhưng đổi lấy chỉ là sự kích động của Dung Viễn. Từ lúc gặp nhau đến giờ hắn đã cố gắng khắc chế sự kích động của mình để tránh tạo áp lực cho Lăng Nhược. Nhưng giờ phút này hắn lại túm lấy bả vai Lăng Nhược rống to: "Không liên quan gì đến ta? Làm sao có thể không liên quan gì đến ta? ! Muội là người mà Từ Dung Viễn ta yêu nhất. Cho dù muội gả cho ai, thành người như thế nào, chỉ cần muội vẫn là Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược thì vĩnh viễn không có chuyện không liên quan gì đến ta! Vĩnh viễn!"

Đây là lần đầu tiên thấy hắn lớn tiếng với mình như vậy, Lăng Nhược nhất thời ngẩn ra.

Dung Viễn cũng ý thức được mình thất thố. Hắn thu tay về, cố gắng hít sâu mấy hơi, đợi khi đã bình tĩnh trở lại mới gằn từng chữ: "Nhược nhi, ta biết hôm nay muội sớm đã thân bất do kỷ nên ta chưa từng ảo tưởng sẽ có ngày muội quay về bên cạnh ta. Hôm nay ta đến chỉ vì muốn nói cho muội biết một câu: "Chỉ cần Từ Dung Viễn này còn một hơi thở nhất định sẽ bảo vệ muội một ngày, không để muội chịu chút thương tổn nào."

Sự thâm tình của hắn làm Lăng Nhược động lòng. Nàng cố gắng cắn môi dưới để không phát ra tiếng nghẹn ngào, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được: "Dung Viễn ca ca, huynh việc gì phải như vậy. Muội không đáng, không đáng để huynh đối xử như thế..."

"Ta thấy đáng là được." 

Dung Viễn vui mừng cười một tiếng. Hắn đưa tay xoa mặt Lăng Nhược: "Từ nay về sau muội tiếp tục làm Lăng phúc tấn, mà huynh cũng sẽ làm Từ thái y. Cho dù có gặp nhau thì chúng ta cũng chỉ là thái y và phúc tấn, ta hứa với muội, không chút quan hệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei