Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 Nghi phi




Lý Đức Toàn tự mình tiễn Lăng Nhược tới bên ngoài Chung Túy cung. Lăng Nhược nhìn thấy ở đằng xa vẫn có người đang đứng ngoài nhìn ngó xung quanh, cảm thấy thật kỳ quái vì sao trễ như vậy vẫn có người bên ngoài. Đợi khi tới gần mới phát hiện ra đó là Thu Sứ.

Thu Sứ cũng thấy Lăng Nhược, nỗi lo lắng bèn tiêu tán , nhanh chóng bước lên đón, "Muội muội đi đâu vậy , sao muộn như vậy mới trở về?"

Thấy Thu Sứ quan tâm mình như vậy, Lăng Nhược lòng tràn đầy cảm động, cầm bàn tay tỷ ấy nói: "Muội chỉ là nhàn rỗi tùy ý đi dạo quanh thôi. Không nghĩ là đã làm tỷ lo lắng."

"Không sao là tốt rồi." Thu Sứ thở phào một cái, lúc này mới chú ý đến phía sau Lăng Nhược là một lão thái giám, nói:"Đây là..."

Lý Đức Toàn tiến nhanh tới trước nói:' Nô tài Lý Đức Toàn thỉnh an tiểu chủ."

Lý Đức Toàn? ! Cái tên này khiến Thu Sứ sửng sốt. Đó.. đó không phải là thái giám cận thân của Hoàng Thượng sao, cũng làthái giám tổng quản trong cung. Sao ông ta lại xuất hiện ở đây, còn đi cùng Lăng Nhược nữa?

"Bên ngoài tuyết lớn, mời hai vị tiểu chủ đi vào." Lý Đức Toàn đưa ô đang cầm trong tay cho Lăng Nhược, khom người cười nói:" Tiểu chủ vào trong, nô tài sẽ trở về phục mệnh Hoàng thượng ."

"Làm phiền công công ." Lăng Nhược đang muốn hành lễ. Nhưng Lý Đức Toàn nhanh chóng đỡ lấy, không ngừng nói: " Tiểu chủ muốn lấy cái mạng của nô tài sao, vạn lần không được."

Lý Đức Toàn hầu hạ Khang Hi đã mấy chục năm, có cái gì mà lão chưa thấy qua. Sau sự việc hôm nay , Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược nhập cung là điều chắc chắn, tương lai sẽ là chủ tử, hắn sao dám nhận cái lễ này.

Lăng Nhược cười cười, hiểu rằng hắn cố kỵ, cũng không miễn cưỡng. Đợi sau khi hắn rời đi liền cùng Thu Sứ trở về viện: "Tỷ tỷ làm sao biết muội không ở trong phòng?"

Thu Sứ thở dài một cái nói: "Còn không phải là cái vị Quách Lạc La thị kia. Tỷ sợ nàng ta tức giận với muội, liền đến thăm muội. Nào ngờ đến rồi mới biết muội đã đi. Trời tối, tuyết lại lớn, tỷ sợ muội xảy ra chuyện gì không hay nên đứng ở đây chờ." Nói tới đây, Thu Sứ tựa tiếu phi tiếu nói:" Không nghĩ tới lại thấy Lý công công tự đưa muội trở về. Muội muội, muội có gì muốn kể với ta không?"

Đối với Thu Sứ, Lăng Nhược tất nhiên sẽ không giấu giếm điều gì, nhất thanh nhị sở mà kể lại chuyện lúc nãy.

Nghe xong Lăng Nhược kể, Thu Sứ đầu tiên là thấy kinh ngạc, sau đó lại cười- một nụ cười ấm áp chân thành:"Không ngờ còn chưa tuyển tú, muội muội đã thấy được long nhan của Hoàng Thượng. Hơn nữa tỷ thấy ấn tượng của Hoàng Thượng với muội không tồi. Nếu không thì tại sao lại thưởng Ngọc Tiêu chứ? . Hãy giữ kín việc này, kẻo để cho tú nữ khác biết thì không hay đâu. | "

- "Muội cũng không biết việc này là tốt hay xấu nữa."

Thu Sứ giơ tay phủi đi mấy bông tuyết trên tóc Lăng Nhược, ôn nhu nói: " Muội lại nhớ Từ công tử à ?"

Thấy Lăng Nhược cúi đầu không đáp, nàng thở dài một tiếng khuyên lơn:" Muội muội, từ khi muội quyết định bước trên con đường này, muội và hắn là người của hai thế giới. Nếu muội nhớ mong hắn, ngoại trừ chỉ thêm buồn thì đâu làm được gì? Trước mắt việc muội phải làm là được Hoàng Thượng sủng ái. Chỉ có Hoàng thượng mới giúp được muội chấn hưng Nữu Hộ Lộc gia."

Lăng Nhược cầm thanh Ngọc Tiêu không nói, một lúc sau mới nói thật nhỏ: "Muội đều hiểu, chỉ là đâu thể nói buông là buông ngay được. Có lẽ qua một thời gian nữa thì ổn rồi."

"Tỷ hiểu, nhưng chuyện này ngươi vạn lần không thể để cho người khác biết, nếu không chỉ có hại chứ không có lợi." Thu Sứ trịnh trọng nói.

Lăng Nhược gật gật đầu, nhìn vào màn đêm thật sâu phía trước: "Muội sẽ nhớ, vĩnh viễn nhớ."

Những lời này nàng nói cho Thu Sứ nghe, cũng là nói cho chính mình nghe, để thời thời khắc khắc ghi nhớ, vĩnh viễn không quên.

Hai ngày sau , sắc trời dần quang đãng, tuyết đọng đã tan bớt. Có vẻ như ngày mùng 8 tháng chạp diễn ra đại điển tuyển tú sẽ có khí trời tốt.

Tại Vĩnh Hòa cung - một trong Đông lục cung, từ năm Khang Hi thứ 16 là nơi ở của Nghi tần, đến nay đã qua hơn hai mươi năm.

Nghi phi năm nay đã sang tuổi 40, nhưng bảo dưỡng rất tốt nên nhìn trông chỉ vừa 30.

"Cô ta quá đáng như vậy thật sao?" Nghi phi nhíu mày hỏi Mộ Nguyệt, trong giọng nói ẩn chứa sự vẻ tức giận.

Mộ Nguyệt vẻ mặt ủy khuất bĩu bĩu môi, "Muội sao dám gạt tỷ tỷ, từ khi tiến cung đến nay, cô ta ỷ vào chính mình có vài phần tư sắc liền mắt cao hơn đầu, coi thường các tú nữ khác. Cô ta còn thường xuyên trút giận lên muội, còn hắt nước trà nóng vào tay muội/ Tỷ nhìn đi."

Nàng ta nói xong liền xắn tay áo lên để lộ vết phỏng màu đỏ trên cánh tay trắng như tuyết.

Nghi phi vốn đã tức giận, lại thấy Mộ Nguyệt bị thương, nào còn kiềm chế được, đặt chén trà lưu ly xuống bàn thật mạnh:

- Hay cho một Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược, đến muội muội của bản cung còn dám đối sử như thế, không biết đối với người khác còn kiêu ngạo đến chừng nào." Nói dứt lời lại cẩn thận quan sát miệng vết thương trên cánh tay Mộ Nguyệt nói: "May mà không nổi lên bọt nước, chỉ cần hết vệt đỏ thì sẽ không sao rồi . Ký Thu, mang cao lần trước Hoàng Thượng thưởng bản cung đến."

Nghi phi đứng dậy đi tới cửa cung, ngắm chậu Thập Bát Học Sĩ sáng nay nội vụ phủ mới vừa đưa đến. Đó là hoa trà cực quý hiếm, trên một gốc cùng nở ra những mười tám đóa hoa. Cánh hoa tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau tạo thành hình tháp Hoa Quan lục giác .

Đồ tốt như vậy, nội vụ phủ dù cố hết sức thì cũng chỉ có một ít, chủ yếu là mang đến cho các vị nương nương được sủng ái, Nghi phi liền là một người trong số đó; số tần phi còn lại chỉ biết hâm mộ mà thôi.

Thấy Nghi phi thật lâu sau cũng không nói gì, Mộ Nguyệt ban đầu vốn đang chắc chắn dần dần thấy lo lắng. Chẳng lẽ tỷ tỷ không chịu ra tay đối phó Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược?

Đang lúc nàng ta bất an, Nghi phi khẽ động đậy , xoay người phân phó Ký Thu:" Đi phòng kho lấy bức tượng Bạch Ngọc Quan Âm vài ngày trước mới đưa đến, chúng ta đi Cảnh Nhân cung."

Cảnh Nhân cung chính là nơi Vinh quý phi ở. Nghi phi đang muốn đi nơi nào đã sáng tỏ. Mộ Nguyệt vui mừng , đang muốn đáp lời, Nghi phi đã dời bước đi tới trước mặt nàng, vuốt nhẹ mấy sợ tóc mai nói: "Con người ta, thông minh là chuyện tốt, nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng mình thông minh nhất mà đem người khác ra đùa giỡn, nếu không chỉ có chính mình chịu thiệt .Nguyệt Nhi, ngươi nói xem có đúng không?" .

Mộ Nguyệt thân mình run lên, hiểu Nghi phi đang nói đến mình. Cho tới nay, nàng và vị tỷ tỷ ruột này gặp mặt thì ít mà xa cách thì nhiều. Năm đó Nghi phi tiến cung, nàng vẫn còn chưa ra đời. Sau này cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới theo ngạch nương vào cung thăm Nghi phi vài ngày

Nhưng nhìn ánh mắt ôn hòa mà sâu xa đang nhìn chằm chằm vào mình Mộ Nguyệt liền hiểu chính mình mười phần sai. cái này tỷ tỷ xa so với mình cho rằng lợi hại, xa không phải là nàng sở có thể đối phó khống chế, ít nhất thì hiện tại không được.

Nghĩ thông suốt điểm này, Mộ Nguyệt không chút do dự, thu liễm bản thân, dịu dàng nói "Nguyệt Nhi hiểu được."

"Chỉ mong ngươi thật sự hiểu được." Nghi phi thản nhiên cười một tiếng, giọng nói dần ôn nhu thay cho sự sắc bén ban nãy, "Nguyệt Nhi, ngươi là muội muội ruột của bản cung, chỉ cần ngươi không phạm sai lầm lớn, bản cung nhất định sẽ che chở ngươi."


Sau khi Ký Thu mang bức tượng Bạch ngọc Quan Âm , Nghi phi ngồi kiệu tới Cảnh Nhân cung của Vinh quý phi bước đi, Mộ Nguyệt cùng Ký Thu đi theo hai bên.

(trans: trong lịch sử Vinh phi chỉ ở tước Phi nhưng không hiểu sao trong chuyện này lại là Quý phi?...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei