Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 85 + 86: Nhân tâm quỷ mị


Chương 85

Dung Viễn cũng không để ý đằng sau mà vội chạy tới thăm Lăng Nhược. Vừa bước vào Tịnh Tư cư đã thấy Thủy Tú hấp tấp chạy từ trong phòng ra, Tiểu Lộ Tử đang quét rác nhìn thấy nàng liền vội vàng ném cây chổi trong tay xuống hỏi: "Thế nào rồi? Có khá hơn chút nào không?" .

Thủy Tú khó xử lắc đầu: "Vẫn vậy. Có lẽ chúng ta phải mời pháp sư đến trừ tà mới được, chứ không thể để thế này mãi!"

"Pháp sư sẽ có cách sao? Và còn... Nên đi đâu mời đây?" Tiểu Lộ Tử lòng nóng như lửa đốt, cúi đầu suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta tới chùa, miếu hỏi thăm một chút?"

"Cũng được."

Thủy Tú gật đầu: "Vậy ngươi nhanh chóng đi thay quần áo. Tinh thần chủ tử ngày càng kém. Ta sợ còn tiếp tục như vậy chủ tử sẽ không chịu nổi đâu."

Tiểu Lộ Tử đáp ứng một tiếng, xoay người rời đi, ai ngờ lại đụng phải một người.

"Từ thái y đến lúc nào vậy?Sao người không lên tiếng. Người có đau không?" Tiểu Lộ Tử che cái mũi hồng hồng lại hỏi, bọn họ đều biết Từ thái y và chủ tử quan hệ không bình thường nên cũng không quá mức câu nệ.

"Ta không sao." Dung Viễn căn bản không để ý đến nỗi đau lúc nãy, hắn lo cho Lăng Nhược hơn nhiều, lập tức vội vàng hỏi: "Ta đã nghe hết lời các ngươi vừa nói rồi. Cái gì mà pháp sư trừ tà, rốt cuộc Lăng phúc tấn đã xảy ra chuyện gì?"

Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử nhìn nhau thở dài: "Từ thái y có điều không biết. Mấy ngày hôm nay, không hiểu sao chủ tử cứ bị yêu ma quỷ quái tới quấy nhiễu hàng đêm nên không thể yên giấc. Tinh thần người càng ngày càng kém. Lúc trước, ban ngày còn có thể chợp mắt một lát, nhưng người nói bây giờ vừa nhắm mắt là lập tức nhìn thấy một nữ quỷ áo trắng tóc dài, mặt đầy máu tươi đến đòi mạng. Nô tỳ không biết chủ tử gặp ác mộng hay bị trúng tà nên đang định mời pháp sư đến."

"Vậy các ngươi có từng thấy không?"

Thủy Tú và Tiểu Lộ Tử đều lắc đầu: "Chúng nô tài chưa thấy lần nào, nhưng có một lần, vào ban đêm, Mặc Ngọc ở bên hầu hạ chủ tử đã từng thấy qua. Tỷ ấy sợ tới mức hồn phách tiêu tán, nói là thật đáng sợ."

Dung Viễn nhớ Lăng Nhược không phải người tin quỷ thần, nhưng hiện tại lại luôn miệng nói gặp quỷ, chẳng lẽ thế gian này thật sự có quỷ? Hắn trầm tư một lát rồi nói: "Ta muốn vào xem Lăng phúc tấn, còn về phần pháp sư... Vẫn nên đợi ta xem qua đã rồi hẵng nói, có lẽ..."

Có lẽ cái gì, hắn tạm thời chưa nói ra được, nhưng vẫn luôn cảm thấy nơi này có điểm nào đó không ổn.

"Sao huynh lại tới đây?" Lăng Nhược nửa nằm trên tháp quý phi, thấy Dung Viễn tiến vào thì có hơi kinh ngạc. Cho dù đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa nhìn thấy Lăng Nhược, Dung Viễn vẫn giật mình. Chỉ chưa tới nửa tháng, nàng dường như đã thay đổi hoàn toàn, thân người gầy yếu, đôi mắt trống rỗng tràn đầy nỗi sợ hãi, hiển nhiên đã lâu chưa  chợp mắt.Mặc Ngọc đang đút cho nàng từng thìa canh sâm.

"Hoàng Thượng dặn ta phụ trách chăm sóc hai vị phúc tấn đang mang thai nên trước khi họ sinh, ngày nào ta cũng sẽ đến xem mạch." Hắn buông hòm thuốc đang mang trên người xuống, có chút hờn trách: "Nếu như ta không đến thì cũng không biết bay giờ muội lại thành ra thế này. Đang yên đang lành làm sao lại có quỷ?"

"Muội cũng không biết." Lăng Nhược thần sắc ảm đạm: "Muội trước giờ vẫn không tin thế gian này có quỷ thần, nhưng bây giờ lại có chút hoài nghi. Nếu không có thì tại sao chỉ cần nhắm mắt lại muội liền nhìn thấy khuôn mặt máu me đầm đìa kia, cho dù mệt mỏi thiếp đi cũng bị ác mộng làm tỉnh."

"Linh hồn oan khuất quấn thân sao? Trong phủ này đã từng có người chết sao? Có liên quan tới muội à?" Dung Viễn hỏi tới.

Lăng Nhược lắc đầu, tựa như không có sức lực để nói chuyện. Mặc Ngọc buông bát canh sâm còn một nửa, sợ hãi nói: "Nếu như nói gần đây có người chết trong phủ, thì chỉ có mình Thế tử Hoằng Huy, nhưng nô tỳ lại nhìn thấy một nữ nhân, ánh mắt đổ máu đầu lưỡi phun ra thực dài nữ nhân, cùng ngày đó Thanh Âm các nghe tuồng khi nhìn tới không sai biệt lắm. Tiểu Vệ tử nói là trong phủ này trước kia chết người, "

"Sao cơ? Nếu lúc trước ngươi đã từng gặp, vậy thì kể lại thật chi tiết cho ta." Sau khi nghe Mặc Ngọc nói xong, Dung Viễn lại cẩn thận hỏi Lăng Nhược, phát hiện ra nữ quỷ mà bọn họ  thấy lại không giống n.

Hắn luôn nghi ngờ về chuyện Lăng Nhược gặp quỷ. Muội ấy đã sống nhiều năm nhưng chưa bao giờ gặp quỷ, sao bây giờ nói gặp là gặp rồi. Còn cả Y Lan nữa, tuy bây giờ nó không ở đây nên không có cách nào hỏi nhưng theo như Mặc Ngọc miêu tả thì chỉ thấy một bóng trắng.

Ách, hắn đột nhiên nhớ tới Mặc Ngọc trong lúc lơ đãng đề tới một chuyện, chẳng lẽ... Hắn vội hỏi: "Có phải trước khi ngươi nhìn thấy quỷ đã ngửi thấy một mùi hương khá nồng?"

"Vâng, không biết là từ đâu tới mà mùi hương rất thơm." Mặc Ngọc trả lời làm cho Dung Viễn thần sắc thêm vài phần thận trọng, lấy mấy chiếc bình nhỏ từ hòm thuốc ra, lắc ra một ít bột từ mỗi bình, trộn lẫn, sau đó đổ ra lòng bàn tay Mặc Ngọc: "Ngươi cẩn thận nhớ lại xem mùi hương này có giống với hôm đó không?"

Lăng Nhược quen biết Dung Viễn đã hơn mười năm, nên vừa nhìn đã hiểu hắn đang nghĩ tới điều gì, vội bảo Thủy Nguyệt nâng mình dậy.

Mặc Ngọc tuy rằng không hiểu lắm, nhưng thấy thần sắc Dung Viễn nghiêm túc cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cố gắng nhớ lại mùi hương ngày hôm đó để so sánh với mùi hương lúc này. Chuyện kia đã qua nhiều ngày, mùi hương ấy đã sớm phiêu tán, nàng trầm ngâm hồi lâu rồi mới không chắc chắn nói: "Dường như có chút giống, nhưng nô tỳ không chắc chắn."

Thần sắc Dung Viễn ngày càng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn thẳng vào bột phấn trong tay Mặc Ngọc, hồi lâu mới thở phào, lẩm bẩm: "Nếu có chút giống thì đúng rồi. Không ngờ, không ngờ thế gian này lại thật sự có thứ này."

"Từ thái y, mùi hương Mặc Ngọc ngửi có liên quan tới chuyện mấy ngày gần đây ta gặp quỷ sao?" Lăng Nhược không phải kẻ ngu dốt, thấy vẻ mặt Dung Viễn như vậy liền phần nào đoán ra nguyên do.

Dung Viễn không trả lời Lăng Nhược, mà quay đầu nói với Mặc Ngọc và Thủy Nguyệt: "Các ngươi nhanh chóng mở hết cửa sổ ra, sau đó tắt hương trong lò hương đi."

"Chuyện này..." Hai người chần chừ không động đậy, thời tiết bên ngoài đang vô cùng lạnh lẽo. Sức khỏe chủ tử đã không được tốt, nếu lại nhiễm lạnh thì .... Còn loại hương này nữa, vốn để giúp chủ tử an thần trừ uế, tắt đi làm gì?

"Nghe lời Từ thái y." Lăng Nhược xoa trán, cố sức dặn dò. Nàng tin Dung Viễn làm như vậy tất có lý do.

Mặc Ngọc vừa mới mở cửa sổ ra thì đã nghe thấy một tiếng động kỳ lạ ở ngoài. Nàng đưa mắt nhìn một vòng nhưng cũng không phát hiện ra điều gì, chẳng nhẽ là nghe nhầm sao.

Đang lúc cảm thấy kỳ quái thì Lăng Nhược đã cất tiếng hỏi: "Mặc Ngọc, ngươi nhìn cái gì vậy?"

"Không có gì ạ." Mặc Ngọc vừa đáp lời vừa chống cây gậy lên thành cửa sổ (để giữ cửa mở ý) rồi vội vàng xoay người, cũng không phát hiện ra Tình Dung đang che miệng thật chặt, ngồi phía dưới cửa sổ, mà dưới chân cô ta có một cành cây khô bị giẫm gãy.

(Về xưng hô giữa Dung Viễn và Lăng Nhược: t vẫn chưa thống nhất được nên dùng cách nào thì phù hợp nhất nên hơi bị loạn một tí :D)

Chương 86:

An Tức hương sau khi bị Thủy Nguyệt dùng nước trà dập tắt liền len ra ngoài qua cánh cửa sổ rộng mở. Cho đến khi trong phòng không còn mùi hương nữa, Dung Viễn mới bảo Mặc Ngọc đóng cửa sổ lại.

"Từ thái y, giờ có thể nói chưa?" . Lăng Nhược nhìn chằm chằm Dung Viễn chậm rãi hỏi, thần sắc nghiêm trọng.

Dung Viễn nặng nề gật đầu nói: "Lúc nãy nghe Mặc Ngọc nói, ta cảm thấy dường như bóng quỷ mà mỗi người nhìn thấy không giống nhau. Điều này rất kỳ quái, cho dù có quỷ đi nữa thì lúc đó, bóng quỷ mà hai người thấy phải giống nhau chứ, sao lại khác được. Bởi vậy, vi thần liền hoài nghi liệu trong đó có uẩn khúc gì hay không. Lúc đó vi thần bèn nhớ tới Mặc Ngọc từng nói trước khi gặp quỷ đã ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ khiến cho vi thần nhớ tới một lần vi thần đọc được trong cuốn sách thuốc: Thời xưa có một loại mê hồn hương, có thể làm cho người ta sinh ảo giác, mà ảo giác này chính là ma quỷ trong miệng người đời! Vi thần cứ tưởng rằng đây là lời nói vô căn cứ, mà cho dù có thật thì có lẽ đã sớm thất truyền, không ngờ trên thế gian này vẫn còn loại hương như vậy."

"Ý huynh là việc ta và Mặc Ngọc gặp quỷ đều là ảo giác do mê hồn hương tạo thành?"

"Nếu như vi thần đoán không lầm, từ trước khi gặp quỷ, Lăng phúc tấn hẳn đã dùng loại hương này rồi." Thấy Lăng Nhược gật đầu hắn lại nói tiếp: "Bởi vậy vi thần liền trộn Đinh hương, Hoắc hương, Trầm Thủy hương cho Mặc Ngọc ngửi, do đó là mấy thành phần của Mê Hồn hương. Quả nhiên có chút tương đồng. Vậy nên vi thần có thể kết luận, nhất định đã có người trộn loại hương này vào trong An Tức hương. Một khi đốt loại hương này, nó sẽ bất tri bất giác làm cho Lăng phúc tấn sinh ảo giác, cho rằng mình bị quỷ hồn quấn thân, ăn ngủ không yên." Trong lời nói của hắn tràn đấy sự đau lòng và tức giận. Loại hương này tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ tiếp tục như vậy, cho dù không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Thủy Tú vẫn chưa hiểu lắm: "Nếu nó đã nằm trong hương liệu vậy thì sao chỉ có mình chủ tử và Mặc Ngọc gặp ảo giác, còn chúng nô tỳ thì không sao?"

"Vì các ngươi không ở trong phòng nhiều. Ta đã nói rồi, lượng Mê Hồn hương trong An Tức hương là rất ít, chỉ trong thời gian ngắn không đủ làm  cho người ta sinh ảo giác. Lăng phúc tấn phần lớn thời gian đều ở trong phòng nên tiếp xúc với loại hương này nhiều nhất" Hắn nhìn Lăng Nhược một cái nói: "Bây giờ trong phòng gần như đã hết hương, phúc tấn đã thấy tốt hơn chưa?"

Lăng Nhược thử nhắm hai mắt lại, quả nhiên cũng không còn thấy quỷ, lập tức trong lòng vui vẻ. Nàng đang định mở miệng thì đột nhiên một khuôn mặt dữ tợn trắng bệch xuất hiện, giơ hai tay định bắt lấy nàng khiến nàng lập tức mở to mắt, vỗ ngực thở dốc, "Quỷ... Quỷ... Nó vẫn còn... Vẫn còn!"

Cứ tưởng rằng mình đã đoán đúng, Dung Viễn nghe được nàng nói vậy lập tức ngạc nhiên hỏi: "Muội vẫn nhìn thấy sao?"

Lăng Nhược gật đầu lia lịa: "Không sai, nó không hề biến mất. Từ thái y, có phải là huynh đoán sai hay không. Nhỡ đâu không phải do Mê Hồn hương."

"Không thể nào!" Dung Viễn phủ quyết suy đoán này, vội bước nhanh tới trước lư hương Bác Sơn, mở nắp lư hương rồi lấy hương liệu đã bị thấm ướt ở trong đó, nghiền ra thành bột. Theo như  sách thuốc đã ghi lại, trong Mê Hồn hương có một loại hương liệu rất quan trọng: Anh Túc, nhưng trong này lại không hề có. Chẳng lẽ là mình đoán sai, chuyện này không liên quan đến Mê Hồn hương? Nếu không phải vậy thì là gì chứ?

Đang lúc nghi hoặc, Lý Vệ xách một giỏ than lớn đi vào, Mặc Ngọc thấy thế vội chạy qua giúp hắn cầm bớt rồi cất vào góc phòng: "Ta còn tưởng rằng ngươi đi đâu, thì ra là đi lĩnh than. Than vẫn còn nhiều cơ mà, sao đã chạy đi lấy rồi?"

Lý Vệ vỗ vỗ tay cho tro than rơi xuống bớt, đắc ý nói: "Ngươi đừng nhìn bây giờ có nhiều than, chỉ cần qua vài ngày nữa lại qua một thời gian các phòng các viện đều bắt đầu đốt thán thủ hỏa sau liền khẩn trương , thừa dịp hiện dư dả nhiều bị điểm, chủ tử thân mình không tốt khả chịu không nổi lạnh."

"Từ thái y cũng ở đây ạ. Nô tài thỉnh an ngài." Lý Vệ đang định thỉnh an Lăng Nhược thì phát hiện ra Dung Viễn cũng ở đây, vội vàng thỉnh an. Sau đó, hắn lấy ra một tấm bùa vàng hình tam giác: "Chủ tử, đây là bùa bình an nô tài xin ở chùa Vạn Thọ. Nó nhất định sẽ linh nghiệm, chỉ cần chủ tử đeo lên người, bảo đảm những thứ yêu ma quỷ quái kia không dám tới gần."

Chùa Vạn Thọ là một ngôi chùa Hoàng gia, cách nơi này chừng hai mươi dặm. Kỳ thực vì chuyện ma quỷ này, mấy người Mặc Ngọc đã tới xin bùa bình an ở không biết bao nhiêu chùa, miếu. Nhưng cho dù biết không có tác dụng gì, Lăng Nhược vẫn mỉm cười nhận lấy. Nàng đang định cất tiếng thì Lý Vệ đột nhiên khịt mũi ngửi, đưa mắt nhìn lư hương thếp vàng, thoải mái nói: "Thả nào mùi hương trong phòng lại nhạt  như vậy, thì ra là hết hương. Sao mấy người các ngươi không thêm hương đi?."

"Ngươi nói gì?" Dung Viễn đột nhiên cả kinh, dùng sức bắt lấy tay Lý Vệ: "Trong phòng vẫn còn mùi hương sao?" 

Không chỉ có hắn mà ai trong phòng cũng đều kinh ngạc. Không phải ban nãy mở cửa sổ hương sẽ bay đi hết sao, sao bây giờ vẫn còn mùi hương trong phòng được?

Lý Vệ gật đầu, trong phòng có hương là chuyện bình thường mà, sao Từ thái y lại kích động như vậy?.

Hắn vừa trở về nên không rõ nguyên nhân, nhưng lại khiến cho Dung Viễn chợt hiểu ra có lẽ hắn đoán cũng không sai, chỉ là tìm nhầm chỗ. Hắn đứng bên ngoài một lúc rồi mới vào phòng. Quả nhiên khi bước vào liền ngửi thấy mùi hương ấy, dù là rất nhạt. Khi nãy bọn họ quá căng thẳng nên khứu giác thiếu đi sự mẫn cảm,  không hề phát hiện ra mùi hương.

Để tìm được xem mùi hương này từ đâu đến, Dung Viễn đã kiểm tra mọi thứ trong phòng nhưng không phát hiện chỗ khả nghi. Nhưng bây giờ hắn cũng thấy thật kỳ lạ, chẳng nhẽ mùi hương này đột nhiên xuất hiện?

Thấy Dung Viễn vẫn đứng đó suy tư, Lăng Nhược liền bảo Mặc Ngọc đỡ mình tới trước cửa sổ thật sâu hút vài hơi lãnh liệt lạnh pha không khí sau trọng tướng cửa sổ đóng, nguyên bản đạm không thể nghe thấy hương khí giờ phút này trở nên rõ ràng có thể nghe, nhắm mắt đem sở hữu cảm giác đều tập trung chóp mũi, cố gắng phân biệt hương khí đậm nhạt, tin tưởng chỉ cần tìm được hương khí nồng chỗ liền tương đương tìm được ngọn nguồn.

Cả phòng chìm trong yên tĩnh. Khi đôi giày thêu bước tới giữa phòng là lúc Lăng Nhược mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào chậu than cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Chính là ở đây, đây là nơi mùi hương nồng nhất."

Dung Viễn nghe vậy lập tức lấy cái kìm sắt gắp than đỏ ra khỏi chậu, tay kia cầm chén trà đổ lên mẩu than đỏ. Trong những làn khói trắng cuồn cuộn bốc lên, Dung Viễn cẩn thận ngửi xem, quả nhiên có thể ngửi ra mùi hương ấy từ trong làn khói trắng.

Đúng rồi, lúc nãy hắn đã gần như kiểm tra hết mọi thứ trong phòng, chỉ bỏ sót chậu than này. Nếu như bỏ bột Mê Hồn hương vào đây thì rất khó bị phát hiện, nhưng chỉ cần đốt than, loại hương này sẽ phát tán ra ngoài. Chỉ là mùi hương này rất nhạt, mà trong phòng lại đang đốt hương, nên chưa từng bị phát hiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xifei