Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24: Giang là chồng nhé! (Cuối)

Anh đang đi trong một không gian tối tăm, bước đi như vô định khiến anh càng thêm sợ hãi, phía trước bỗng xuất hiện một bóng hình, anh vui mừng chạy đến và không ngừng gọi tên:

-Là Thành phải không?

Nhưng người đó không đáp lại, anh chạy đến nơi và chạm tay vào lưng người kia, liên tục thở dốc:

-Sao cậu không trả lời tui

Nhưng đều khiến anh hụt hẫng là người trước mặt không phải cậu mà là Minh Quang, trên tay hắn là con dao, sao khi hắn cười lớn và đi về phía sân khấu, tiếng búng tay vang lên ra hiệu cho tấm màng nhung kéo xuống, người đang bị trói trên ghế chính là Thành, hắn cuối đầu chào như một người nghệ sĩ biểu diễn, sao đó ung dung nói với anh:

-Chào người nghệ sĩ tài hoa của tôi, tôi xin gửi tới anh một màn ảo thuật do đích thân tôi biểu diễn

Hắn đưa con dao lên, ánh mắt đầy vẻ ma mị và đăm vế phía cổ cậu, chân anh lúc này như có thứ gì cản lại, anh không thể di chuyển dù là nữa bước, anh hét lớn lên và mọi thứ xung quanh trở lại một màu đen huyền bí, anh sợ hãi nước mắt bắt đầu rơi, anh lo lắng cho Thành, tay anh liên tục đưa về phía trước để tìm đường thoát ra, bỗng đâu đó truyền đến một giọng nói quen thuộc, anh cứ đi theo hướng mà giọng nói phát ra.

*Hiện tại*

Cậu cắm lại chiếc bình hoa, đã 3 ngày Giang bị hôm mê và không có dấu hiệu tỉnh lại cậu vẫn kiên trì ở bên anh chăm sóc và nói chuyện, cậu tin anh vẫn đang nghe những gì mình nói:

-Giang biết không, Sài Gòn bắt đầu vào mùa mưa rồi đó, không phải Giang rất ghét mưa hay sao, vừa lạnh vừa bất tiện lại còn không thích đi đâu cũng phải mang ô, còn Thành thì ngược lại, tui thích nhất là được ngắm mưa rơi, nhất là khi được ôm con mèo lười trong lòng bên cạnh tách café nóng. Nếu Giang không tỉnh lại thì có lẽ mùa mưa này của tui sẽ rất buồn

-Giang nè, có rất nhiều người quan tâm Giang lắm đó, anh em nghệ sĩ ai cũng gửi lời hỏi thăm, đến tặng hoa và trái cây làm tui phải cắm và sắp xếp mệt hết cả ngày.

-Giang còn nhớ lần trước tui lừa Giang không, Phương kể cho tui nghe là Giang đã biết, tui sợ tới khi Giang tỉnh lại sẽ cho tui một trận quá, tui cũng tò mò không biết Giang xử tui ra sao ha, mau tỉnh lại làm cho tui xem đi nào

Cứ như vậy 1,2 tiếng cậu cứ nói chuyện một mình, nhưng dường như trong cậu không hề cô đơn, giống như trước đây anh luôn là người ngồi nghe cậu tâm sự vậy, đến khi buồn ngủ gục hết cả đầu mà cậu vẫn chưa buôn tha cho anh. Cậu hôn vào trán anh và tiếp tục câu chuyện của mình

Anh càng đi càng nghe rõ những gì cậu nói, càng lúc càng rõ, không thể chờ đợi thêm, anh chạy thật nhanh thật nhanh miệng liên tục gọi tên cậu:

-Thành, cậu ở đó phải không, Trấn Thành

Một vầng sàng gọi thẳng vào mắt, cả không gian xoay tròn, anh bị cuống đi và rơi xuống nơi không đáy, càng rơi càng nhanh và tiếng động lớn vang lên, cả thân thể anh bất dậy trước sự bất ngờ của cậu, mùi cồn bay thẳng vào mũi, những âm thanh của máy móc nhịp tim làm cho tai anh bị ù trong gần 10s, không chịu nỗi anh bịt tai lại và la lên, cậu ngồi bật dậy ôm anh vào lòng liên tục trấn an:

-Không sao, có tui ở đây, có Thành ở đây, Giang đừng sợ

Hơi ấm quen thuộc từ cậu giúp anh bình tĩnh hơn, anh ngồi im trong lòng cậu, sao khi thấy anh ổn hơn, cậu đặt anh lại vị trí ban đầu và chạy đi tìm bác sĩ, trong lòng không ngừng vui mừng. Sao khi kiểm tra xong, bác sĩ bảo tình trạng anh đã tốt hơn, cần bồi bổ để bình phục, hạn chế việc di chuyển quá nhiều, cậu mừng rỡ, sao khi mọi người đi, cậu lại ngồi kế bên anh, vuốt mái tóc mềm, gương măt anh đã khởi sắc hơn, không còn xanh xao như lúc đầu.

Qua đến ngày hôm sao, anh đã tỉnh táo hẳn ra, cậu nấu những món mà anh thích mang đến, mặc dù cậu nấu ăn không ngon bằng anh nhưng đây là cả hương vị yêu thương mà cậu gửi vào dù dở anh cũng cảm thấy ngon:

-Giang còn đau ở đâu không?

-Còn, đau khắp người, ay da( bắt đầu làm nũng)

-Ở đâu, tui gọi bác sĩ cho Giang

Anh kéo áo lên để lộ chiếc bụng trắng ngần đầy vết bầm tím do bị đánh đập, anh chỉ những chỗ bị bầm và đau cho cậu thấy:

-Ở đây, đây nữa ( vừa chỉ vừa đưa mắt nhìn Thành)

Cậu nhìn chăm chú vào người anh mà không nói gì, anh choàng tay qua sau đầu cậu và đánh nhẹ:

-Nhìn cái gì vậy hả?

-Hả hả ( giả bộ ngu ngơ), tại tui xót thôi

-Gương mặt cậu dâm lắm

-Dâm cũng phải chờ Giang hết bệnh chứ

Hai người cùng cười đùa mà không biết bên ngoài có người đang tiếng vào, là anh Vũ và theo sau là ba của Giang:

-Trời ơi, làm gì mà vui dữ vậy, ở bên ngoài còn nghe thấy đó, bớt lại dùm tui hai ông tướng

Anh và cậu đỏ mặt tách nhau ra, anh vui mừng khi thấy ba từ Quảng Nam vào thăm, cậu cúi đầu chào lễ phép ( con rể chào ba vợ hihi)

-Ba mới vào à, sao không ở ngoài đó nghỉ ngơi

-Nghỉ cái gì, thấy con bệnh ba lo nên vào đây thăm ( giọng nói hiền từ, nhỏ nhẹ)

-Bác ngồi đi ạ

Cậu kéo ghế lại gần, đây không phải là lần đầu hai người gặp nhau, ba Giang đã biết chuyện anh với cậu quen nhau và ông cực kì thỏa mái với chuyện đó, miễn là con trai mình được hạnh phúc:

-Hôm nay con không đi quay sao Thành

-Dạ, con dời lịch của cả tháng lại rồi ạ -cậu lễ phép đáp

-Nó dời lịch để lo cho thằng con trai của ba đó, ba vợ

Nghe anh Vũ nói cậu và anh đơ người, cả hai như bị xịt keo vì ngại, còn ba Giang thì bật cười và đáp lại:

-Ba cũng đang nôn nóng có rể đây

Cả căn phòng tràn đầy tiếng cười, sao khi cả hai rời đi, anh mới nói với cậu:
-Tui có muốn lấy Thành đâu mà cười như đúng rồi vậy?
Cậu nghe thấy đi đến cóc nhẹ vào đầu anh, con người kia vừa mới tỉnh lại dở thối đanh đá, tuy cậu nhỏ tuổi hơn nhưng trước mặt anh cậu luôn là một người trưởng thành, hiểu chuyện và hơn nữa nhiệm vụ duy nhất của cậu là yêu thương anh hết lòng:
-Vậy Giang không muốn cưới tui hả?
-chuyện đó tính sao
- Tính giờ đi, nếu tui mà lấy được Giang chắc mẹ và ba tui vui quên thằng con trai này luôn quá
Anh nghe vậy mỉm cười, lòng thầm vui
-Thành cầu hôn tui đó hả ( ngượng)
-Đúng vậy, Giang thích hông
-Hông, không có cái gì hết mà cũng đòi cầu hôn, mai này về nhà Thành là tui làm rể còn ông thì làm dâu đi
-Vậy tui là chồng ( Thành phản ứng)

-Tào lao, có điên tui mới làm vợ Thành, tui phải làm chồng ( giận )

-Được được, cho anh làm chồng nha, chồng yêu

-Ghê quá

-Không phải anh rất thích sao ( thay đổi cách xưng hô luôn)

-Cũng thích ( nghiện mà còn ngại)

-Vậy ngủ sớm, mau bình phục để còn làm chú rể nữa chứ

Anh gật đầu đồng ý, cậu hạ giường cho anh, đắp chăn lại cẩn thận, hôn lên trán và chúc ngủ ngon, nhìn anh vùi mình trong chăn như một con dúi nhỏ ( biết danh trong 2n1đ) thật đáng yêu, đôi má ửng hồng, cái miệng xinh xinh lúc nào cũng cong lên như đang mỉm cười, cậu không kiềm được mà hôn vào đấy, lướt qua tóc của anh mà ngửi lấy mùi hương nhè nhẹ, cậu ngồi thật lâu ngắm nhìn chàng thụ đang ngủ say mà không biết chán, lòng vô cùng cảm thán:

-Đáng yêu như vầy thì chỉ có làm vợ của Trấn Thành này mà thôi. Trường Giang, em cưa đỗ anh rồi
_________________________________________
Truyện dừng ở đây, vẫn có ngoại truyện nhé! 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top