Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 12: Ngày đầu làm việc vui vẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Ngày đầu làm việc vui vẻ.

     Và "phép màu" ở đây chính là Bridget - Con gái của Marcus.

   Bridget năm nay cũng chỉ gần 12 tuổi. Cô sở hữu dáng thon cao, khuôn mặt thanh mảnh, nhưng đôi mắt lại chứa đựng đầy quyền uy.

  Khi thấy Bridget xuất hiện, đám nam hầu mỗi người quay qua một phía làm ra vẻ không biết gì cả. Đám lính vệ binh đứng bên kia thấy vậy cũng im lặng không nói một tiếng nào cả.

     Còn Baldric thì đứng đó trơ như phỗng ngắm nhìn Bridget. Ánh mắt cậu không hề chớp lấy một cái, dáng người của cô gái ấy đã gắn liền với tâm trí cậu ngay cái nhìn đầu tiên.

   Sét đánh nổ óc luôn à, sao đơ luôn vậy?

    Pray thấy hình ảnh của Baldric thì cười trộm. Bridget đột nhiên quay qua phía Pray tỏ ra một khuôn mặt bất ngờ làm cậu khó hiểu.

- Cel! Cậu cũng ở đây sao? Cậu ở đây làm gì vậy?

    Pray nhìn ra sau. Thì ra hai người họ là bạn. Celia cũng tỏ ra ngạc nhiên một chút nhìn Bridget.

- Tớ đang đi theo cậu chủ. Còn cậu Brid, sao cậu lại ở đây?

  Bridget nheo mắt lại nhìn Pray một  chút. Sau đó trả lời Celia:

- Tớ tìm cha tớ. Giới thiệu với cậu luôn, đây là cha tôi. Chắc là hai người cũng biết nhau rồi.

   Bridget chỉ vào Marcus nói, ông ấy lúc này đã bỏ điệu bộ hung hăng lúc nãy, thay vào vẻ mặt cười cười thường thấy khi làm bếp cho Pray. Celia bây giờ lại khá là bất ngờ khi biết Marcus là cha của một người bạn mình.

- Thật bất ngờ, không nghĩ tới chú Marcus lại là cha cậu đó.

- Hai đứa là bạn sao?

Marcus bây giờ mới lên tiếng. Bridget đáp lời:

- Đúng vậy, từ lâu rồi. Cô ấy mỗi khi xuống phố là đi ngang qua nhà ta, con hay đi cùng cô ấy.

    Bây giờ Bridget lại chuyển sự chú ý qua Pray.

- Người này là cậu chủ của cậu đây sao? Không phải cậu kể với tôi là....

- Brid! Không được nói linh tinh!

  Celia ngay lập tức chặn câu nói của Bridget. Cô hơi tỏ ra sợ hãi, nếu Bridget lỡ nói về việc mình rất ghét quí tộc hôm trước.

   Bridget nhìn Celia, sau đó vẫy vẫy tay nhìn qua chỗ khác.

- Tùy cậu thôi.

   Sau đó cô lại tiến lại gần cúi người xuống nhìn Pray:

- Vậy cậu là người mà Celia gọi là cậu chủ sao?

- Vâng. Em tên là Pray. Chị là bạn của chị Celia sao? Chị trông thật xinh đẹp đó.

    Pray bắt đầu giở chiêu khi nói chuyện với gái ở kiếp trước của cậu ra. Bridget đương nhiên cắn câu. Cô cười cười xoa đầu Pray:

- Cậu bé ngoan lắm.

    Khi thấy Bridget xoa đầu Pray, đám nam hầu và Marcus đứng sau đổ từng giọt mồ hôi, còn đám vệ binh thì há hốc mồm, Celia thì trợn mắt nhìn cô. Xoa đầu con trai của một đại công tước, là người sở hữu cả lãnh địa rộng lớn này thì Bridget là dân thường đầu tiên dám làm. Mỗi khi người dân thường nào biết đến sự tồn tại của Pray đều phải quì xuống hành lễ đầu tiên. Pray vẫn cười tươi thân thiện nên đám người xung quanh cũng không ai phản ánh Bridget về việc này cả.

   Bridget lại quay qua nhìn Baldric. Anh ta vẫn trơ ở đó ngắm nhìn cô từ nãy đến giờ.

- Này ông chú...

   Bridget nhìn Baldric nói, nghe được ba chữ đầu tiên thì cậu ta lập tức phản ứng:

- À... tôi không già đến thế đâu.

    Pray cảm giác thấy tội nghiệp cho ông anh thiếu kinh nghiệm này nên lên tiếng nói đỡ.

- Ông chú mà chị gọi mới 18 tuổi thôi đó.

  Brid ồ một hơi dài làm như mình đã hiểu ra. Cô cười nhẹ nhàng nhìn Baldric.

- Vậy anh lính. Anh bị cha tôi đánh có sao không?

- À... không...không... đương nhiên là không sao.

   Baldric tỏ rõ ra vẻ lúng túng của mình. Bridget vẫn tiếp tục hỏi.

- Vậy anh lúc nãy là nhờ sự chỉ bảo của ba tôi đúng không? Không có xung đột gì đúng không?

    Câu này Baldric không trả lời ngay. Cậu ta nhìn vào Marcus đang sau lưng Bridget. Lúc này Marcus đã toát hết mồ hôi, liên tục gật gật đầu của mình.

- Đúng vậy. Tôi nhờ chú ấy chỉ dạy một vài chiêu thôi. Mấy vết thương này chỉ là ngoài ý muốn thôi.

   Baldric trả lời cô. Marcus thở phào giơ ngón cái mình lên. Bridget quay đi nói:

- Vậy được rồi. Lúc nãy tôi nghe có mấy người kéo nhau rất đông ra đây, trong đó có cha tôi nên tôi tưởng có xung đột gì đó. Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.

- Cô...cô đi rồi sao?

   Baldric tỏ ra vẻ hơi tiếc nuối nhìn cô. Bridget quay lại nhìn cậu.

- Anh còn chuyện gì sao?

- Không... không có gì.

- Nếu không có việc gì thì tôi đi đây.

- Khoan... khoan đã!

   Lần này là Marcus gọi Bridget lại. Ông hơi lo lắng nhìn con gái chút.

- Con đừng nói với mẹ những chuyện linh tinh này nhé.

   Bridget quay lại nhìn cha mình.

- Chuyện gì cơ?

- À... không có gì đâu.

   Đúng lúc này thì Celia hỏi Bridget:

- Cậu đi tới khu chợ sao?

- Ừ. Đi mua một chút đồ thôi.

   Pray đúng lúc này thì nghĩ ra được một cách giúp đỡ Baldric, chứ nhìn anh ta thật tội nghiệp.

- Chị Bridget, chị đi tới khu chợ sao? Chúng ta đi chung đi.

   Bridget lại tới xoa đầu Pray, cô thấy thích đứa bé dễ thương này. Vì cơ thể Pray trông khá nhỏ con, người ngoài nhìn cậu chỉ tưởng cậu tầm 7 đến 8 tuổi thôi.

- Được thôi. Nhóc cứ gọi chị là chị Brid nhé, như Cel vậy.

  Celia lúc này lại tỏ ra hơi lo lắng hỏi nhỏ Pray.

- Tôi nghĩ không được đâu cậu chủ, khu chợ là nơi khá hỗn loạn, không như khu trên đâu.

   Pray cười nói:

- Không sao đâu mà.

   Sau đó cậu lại quay qua Baldric.

- Anh Baldric đi thôi nào.

- Hả..hả?

   Baldric giật mình tỉnh lại bởi câu nói của Pray, cậu vẫn đang trong trạng thái thẫn thờ.

- Anh phải bảo vệ em mà, đi thôi.

- À...à, đúng vậy. Đi thôi.

Baldric lúc này mới rõ mưu đồ của Pray, hai người con gái kia vẫn ngây thơ nói chuyện với nhau.

- Chú Marcus, có khi bữa trưa chúng cháu sẽ ăn ở ngoài luôn nhé, chú không cần làm bữa trưa đâu.

- nếu vậy có được không cậu chủ? Bà chủ sẽ không thích đâu.

   Pray trước khi đi còn nói với Marcus:

- Không sao đâu, cháu sẽ nói với mẹ sau. Tạm biệt mọi người.

   Tất cả đều cúi đầu chào Pray. Marcus còn nheo mắt nhìn Baldric đang đi theo ba người họ.

   Đoàn bốn người đi cũng khá vui vẻ. Hai cô gái nói chuyện khá rôm rả, Baldric ở phía sau thỉnh thoảng còn được hỏi thăm một chút, nên cũng khá vui khi có thể tiếp cận Brid.

    Đám người Pray đi vào khu chợ. Nơi này vô cùng nhộn nhịp và sầm uất, không yên ắng như khu trên, vô cùng ồn ào.

   Pray lúc này cũng đã chuẩn bị sẵn một cái khăn xếp để đội lên mặt. Cậu cũng đã nhắc Celia lấy ra sẵn một số tiền từ chiếc nhẫn, cậu đề phòng khi tới đó sẽ có kẻ nổi lòng tham khi thấy Celia sử dụng chiếc nhẫn này.

  Pray thấy khu chợ này có đủ các loại người, đủ cả các kiểu buôn bán. Những đoàn thương nhân với xe hàng của mình qua lại tấp nập, những tiệm hàng rong ồn ào, những cửa hàng với đủ loại mặt hàng. Và ở đây, lần đầu Pray thấy có người lùn và người thú.

    Celia thấy sự chăm chú của Pray vào họ, cô nghĩ Pray lần đầu thấy họ nên bắt đầu giải thích.

- Họ là những chủng tộc khác, khác với loài người. Kia là người lùn, còn kia là người thú. Họ từ những quốc gia khác tới, đều là quốc gia dành cho chủng loài của họ. Những người lùn thì đến đất nước này cũng có người sống và làm việc ở đây.....

   Pray chăm chú lắng nghe Celia giải thích. Họ đi vào trong khu chợ, nơi này bán khá nhiều loại hàng, có nhiều người biểu diễn đường phố.

   Brid đang ngắm nhìn chăm chú vào quầy bán những viên hổ phách. Pray nghĩ nên cho Baldric kéo gần khoảng cách một chút.

- Chị Cel, qua bên kia mua đồ ăn đi.

   Pray chỉ vào một tiệm bán bánh ven đường gần đấy. Khi Celia quay đầu lại, cậu còn giơ ngón tay cái cho Baldric. Baldric cũng hiểu ý cậu, ngoác miệng cười giơ ngón tay cái mình lên.

   Pray và Celia tạt ngang qua một tiệm bán hàng rong. Lúc nãy, khi đang mua bánh, đã có kẻ móc tay vào túi cầm tay của Celia. Pray cũng không tố cáo gì cả, cậu đã dùng cây kim mà cậu vẫn mang theo người đâm vào một huyệt mạch trên gân tay hắn. Hắn sẽ mất cảm giác ngón tay trong một ngày. Lúc đó hắn tưởng đã lấy được túi tiền của Celia nên rón rén chạy mất.

    Pray vẫn liên tục quan sát xung quanh. Chỉ là tình cờ thôi, khi ánh mắt Pray dừng lại trên người Celia, thì cậu thấy cô đang nhìn vào một chiếc vòng nạm ngọc màu xanh trên quầy. Celia chỉ nhìn trong thoáng chốc thôi, nhưng với kinh nghiệm tán gái lâu năm của Pray, cậu nhìn ra ngay lập tức.

   Pray ngay lúc đó chọn lấy một vài món đồ từ quầy.

- Bán cho cháu cái này, cái này,...

   Trong đống đồ cậu chọn có chiếc vòng nạm ngọc màu xanh đó. Khi hai người đang đi về phía của Baldric và Brid, cậu lấy chiếc vòng màu xanh đưa cho Celia.

- Chị đeo cái vòng này đi.

- Cậu chủ... cái này... tôi không thể nhận đâu.

  Celia có hơi ngạc nhiên khi thấy cái vòng mình thích lại nằm trên tay Pray, nhưng cô cũng không thể nhận quà từ cậu chủ của mình được.

- Không sao đâu. Coi như đây là món quà kỉ niệm ngày đầu tiên làm việc thôi.

- Ngày đầu tiên làm việc?

- Đúng vậy. Có thể nói là món quà kỉ niệm ngày đầu hai người chúng ta gặp nhau đi.

    Celia nghe vậy thì nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vòng tay trên tay của Pray. Sau đó, trong khi đẩy Pray về phía hai người Baldric và Brid, cô đã đặt chiếc vòng tay trên ngực của mình.

    Không có ai biết lúc đó cô đã nghĩ về điều gì.

   Baldric đã có thể nói chuyện thoải mái hơn với Brid rồi, không còn ấp úng như lúc đầu nữa. Baldric mua tặng cô một viên hổ phách chứa một con bướm màu xanh. Cô nói thẳng ra thứ mà mình yêu thích, không như Celia, tính nết của cô còn khá trẻ con và tinh nghịch.

   Buổi trưa hôm đó, mọi người ngồi ăn trong một quán ăn mà Brid chọn. Đây là một quán ăn bình dân, tuy nhỏ nhưng lại khá sạch sẽ. Quán khá đông người vì giá cả khá là phải chăng. Celia đã lo rằng Pray không thể ăn những món ăn bình dân ở đây được, nhưng đó chỉ là lo xa.

    Bàn của Pray là bàn gây chú ý nhất buổi trưa hôm đó. 2 cô bé 1 cậu bé, một kẻ nhìn vô cùng dữ tợn, mặt sẹo với khuôn mặt bầm tím. Chỉ có 4 người mà gọi phần cho 10 người ăn, trong đó gần như 6 phần nằm hoàn toàn trong bụng của Pray. Bridget một tiếng đồng hồ sau đó vẫn nhìn Pray với ánh mắt nhìn một con quái vật.

    Buổi chiều, Bridget có chuyện rời đi trước. Vì Bridget đi rồi, mục tiêu gán ghép Bridget với anh chàng mặt sẹo cũng kết thúc, nên ba người về nhà.

    Baldric từ lúc đi về mắt luôn nhìn về phương xa nào đó, cho đến khi cậu ta va đầu vào tấm bảng hiệu treo trên đường anh ta mới chú ý nhìn đường mà bước đi.

    Pray lại ra khu vườn của mình để thưởng thức không khí trong lành. Cậu cũng giả vờ tập đi và đi lại được. Trong lúc đó, Celia luôn đi sát sau lưng Pray, rồi thỉnh thoảng lấy tay đỡ cậu, ân cần chu đáo.

- Chị thức tỉnh tư chất băng hệ đúng không?

  Pray hỏi Celia vào cuối buổi chiều.

- Đúng vậy.

- Vậy chị có thể sử dụng phép thuật băng hệ không?

- Không, nhưng nếu làm đóng băng một vật gì đó nho nhỏ tôi vẫn làm được. Cậu cần gì sao?

- Không, không có gì đâu.

   Pray định nhờ Celia làm lạnh bồn tắm cho mình, nhưng nghe Celia nói vậy thì lại thôi.

   Buổi tối hôm đó, Pray không ngồi xe lăn nữa. Cậu đi bộ đến phòng ăn cho gia đình.

- Con đã đi được thoải mái rồi sao? Giỏi lắm con trai của mẹ.

  Và chào đón cậu là ánh mắt ngạc nhiên và mừng rỡ của mẹ cậu.

  

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top