Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 22: vận may bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: vận may bất ngờ

   Pray cứ thế chạy đi. Quân đội đã di dời được bức tượng nữ thần ánh sáng trước sự bực bội của nhiều người lính theo đạo. Họ đang tràn xuống, với sự dẫn đầu của Baldric.

   Ừ hay lắm. Thành phim truyền hình luôn rồi. Cái kiểu bắn nhau chán chê xong cảnh sát ập tới.

  Vừa chạy đi Pray vừa chán nản quay đầu lại nhìn. Cậu trong đầu đang chửi về sự vô dụng của Baldric vì sự chậm trễ của anh ta. Có một lối đi nhỏ khác trong hang động này, nó là một cửa bí mật trong hang được xây dựng để đề phòng của lũ buôn nô lệ. Pray nghe được từ miệng của tên quí tộc mập về chuyện này, về việc cần thêm vữa để xây bậc thang đi lên, chỉ vì hắn quá mập.

   Pray dễ dàng tìm ra chỗ trốn bí mật này. Khi ra đến cửa hang, Pray còn thấy một miếng ván bên trên đầy gạch đá, được giữ bằng dây. Lũ buôn nô lệ đó đều đã chuẩn bị sẵn sàng, để hủy đường trốn khi đã trốn ra để cắt đuôi kẻ truy đuổi.

    Baldric đã tới nơi, và trước mắt cậu là một cảnh tượng kinh khủng. Xác chết ở khắp mọi nơi, ở giữa hang động còn một nhóm người đang tụ tập. Khi họ thấy quân đội xuất hiện, họ liền vui mừng chạy tới. Baldric vừa bước qua một cái xác mà nội tạng hoàn toàn biến mất, một tay che mũi mà lại hỏi một thú nhân:

- Mọi chuyện ở đây là sao vậy?

   Những người nô lệ đã được chăm sóc vết thương và hỏi thăm. Nhiều người lính đã từng đi qua chiến trường khi nhìn thấy "sản phẩm" của Pray cũng không nhịn được mà nôn ói. Người thú nhân được hỏi liền trả lời Baldric, khuôn mặt đầy hưng phấn:

- Đó chính là anh hùng! Là một người hùng chân chính! Đó là người trong truyền thuyết!

- Bình tĩnh nào. Người anh kể tên gì trông như thế nào.
 
    Baldric xoa dịu người thú đang hơi kích động rồi hỏi một người thú khác

-Anh ấy mặc một bộ đồ toàn màu đen che kín cơ thể, cả thanh kiếm cũng đen nốt. Đó chính là điều duy nhất mà chúng tôi biết.

    Người thú vừa nói vừa chỉ vào vùng đất trống trước mặt ông ta. Ở đấy, một tảng đá đã được cắt nát, điêu khắc vô cùng chuẩn xác một chữ Z.

- Anh ta gọi mình là Zorro.

   Pray không hề biết, từ Zorro trong âm tiết của ngôn ngữ cổ của một chủng loại cao quí thời xa xưa đã diệt chủng, có ý nghĩa là "Tái sinh". Đó là một tộc tiên tri cổ, và ngôn ngữ cổ đó vẫn được những người thú lưu giữ và nghiên cứu, người đàn ông mà Baldric vừa hỏi chính là một nhà nghiên cứu ngôn ngữ cổ. Và trong ngôn ngữ hiện tại. Chữ Z không xuất hiện, nó làm cái tên Zorro càng thêm thần bí.

---------

  Pray đã ra khỏi nơi hang động đó, và cậu đã nhận ra mình hơi quá lố. Vì vẫn có máu của một Otaku chân chính, thỉnh thoảng Pray vẫn hay trẻ trâu một chút. Cái chữ Z khắc trên đá là cậu tự nhiên nhớ ra trong truyện thôi, nhưng cậu vẫn khắc ra.

   Cái đường phụ này dẫn tới khu rừng nhỏ nằm gần cổng Tây của Waldstle nên Pray không mất quá nhiều thời gian để vào thành Phố. Pray thấy khá nhiều lính đang đứng canh gác ở cổng tây, nên cậu cũng phải thay một bộ đồ khác.

- Hoàng tử Pray! Cậu ở đây sao? Công nương đang tìm ngài đấy!

  Một người tiểu đội trưởng đội gác cổng khi thấy Pray và tờ giấy thân phận làm bằng Elixir của Pray thì liền nói với cậu.

- Tìm...tìm tôi sao? Á đệt, quên mất.

   Pray hỏi lại người lính, và rồi cũng lập tức nhớ ra mình vẫn là một đứa trẻ 10 tuổi.

- Cậu đã đi đâu vậy hoàng tử? Để tôi hộ tống cậu về lâu đài.

   Ngay lập tức người tiểu đội trưởng này định hướng đầu ra ngoài gọi thêm người tới.

- Không! Không cần đâu! Tôi tự về, tôi còn có việc.

   Không đợi người tiểu đội trưởng này dây dưa, Pray lập tức lủi mất. Pray trước tiên chạy tới gầm cầu nơi lũ trẻ đang nấp, chỉ chúng chạy về lại nơi trại mồ côi. Trước khi đi, Pray đã giữ Devlin lại và đưa vào tay cậu một tờ giấy nhỏ rồi thì thầm vào tai cậu ta:

- Đến khi nào sẵn sàng để trả giá. Hãy mở tờ giấy này ra.

   Trong tờ giấy có hướng dẫn đường tới cổng nhỏ của lâu đài, và những lời cần nói để tìm Pray. Cậu tin rằng cậu nhóc này sẽ không vứt tờ giấy đó, chỉ là cậu không biết khi nào cậu nhóc này sẽ mở nó ra.

    Pray đang thong dong đi về phía lâu đài, trên tay là mấy cái bánh nướng cậu mua trên đường. Để đi với dáng vẻ thoải mái như vậy, Pray đã phải cố gắng hết sức mình. Pray có khả năng làm máu ngừng chảy, nhưng với từng đó vết thương, thì lượng máu cậu mất sau mỗi vết chém cũng không hề ít.

  Khi tới cổng lâu đài, người gác cổng vẫn đứng nghiêm khi Pray bước vào.
   
     Thật kì lạ, sao người gác cổng này lại không biết việc mẹ mình tìm kiếm mình nhỉ?

   Pray hơi kinh ngạc khi thấy người gác cổng không hề nói gì khi thấy Pray. Thực ra Pray cũng từng nhiều lần ra ngoài chơi đến chập tối mới về. Do hôm nay, có một người hầu nói với phu nhân Lisa nói với bà rằng Pray ra ngoài một mình nên bà hơi lo lắng một chút.

   Khi nghe Baldric nói với bà về một tổ chức bắt nô lệ từ đất nước của người thú, bà lại thấy khá lo lắng. Bà mới chỉ hỏi người tiểu đội trưởng canh cổng tây để chắc chắn là Pray không ra ngoài, vì bà nghĩ rằng con trai mình sẽ gây nhiều chú ý.

    Phu nhân lisa đã lo xa rồi. Con trai bà không hề hoa mĩ gì cả mà qua cổng, cậu ta im lặng ra ngoài chém giết xong xuôi rồi thong dong về nhà.

    Khi về đến nhà, hỏi thăm vài người hầu, Pray mới biết là mẹ mình đã tới chỗ buôn nô lệ kia.

   Một vụ buôn nô lệ mà lại khiến một công nương ra mặt sao?

   Pray thấy ngạc nhiên khi mẹ cậu lại tới nơi đó, nhưng đó không phải vì lũ buôn nô lệ. Cậu cũng không biết Eli là một mục sư thiên phú. Cậu vẫn chẳng nhận ra khi mới bị thoát khỏi xiềng xích, Eli vẫn đủ sức chữa trị cho cả hai.

  Pray đã về lại chỗ ở của cậu, Celia đến sáng mai mới quay trở lại. Ở dưới bếp thì không còn Marcus nữa mà là người khác, Marcus đã về nhà, bữa tối trong nhà bếp của Pray sẽ có người khác trực ca đêm, cũng là đầu bếp nhưng ông ta chuẩn bị nguyên liệu là chính, vì Pray khá hiếm khi ăn tối ở đây.

  Pray đã nói với ông ta chuẩn bị bữa tối, một bữa tối khổng lồ, hơi cực cho ông đầu bếp một chút. Pray đã vào phòng tắm, xả nước nóng ra bể lớn. Cậu khóa cửa và cởi bộ đồ trên người ra. Tất cả những thứ dính máu Pray đã để riêng một chỗ trong nhẫn không gian để chuẩn bị thủ tiêu. Khi cởi hết bộ đồ ra, những vết cắt khắp người của cậu mới hiện ra, nhiều vết rách vẫn còn mở miệng, đỏ thẫm.
  
   Pray tự mình may chúng lại, cậu không lo lắng lắm về sẹo, khi nào rãnh rỗi cậu sẽ tìm một mục sư để chữa trị vết thương cho mình. Sau khi khâu hết vết thương, Pray thả mình dưới dòng nước ấm và duỗi người ra một cách thoải mái. Việc đột phá giới hạn đã gây tổn thương cho cơ thể cậu, cần khá nhiều thời gian để hồi phục.

  - Hửm? Gì đây?

  Pray cảm thấy hơi kì lạ trong cơ thể mình. Dòng chảy của ma lực trong người cậu lưu thông dễ dàng và nhanh chóng hơn bình thường. Cơ thể cậu sau khi thả mình dưới dòng nước nóng thì vô cùng dễ chịu khuôn khoái.

   Pray thu mình lại, ngồi xếp bằng. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận sự khác biệt của cơ thể.

- Ây. Nhầm à? Không! Không thể nào! Không thể tin được! Mình đang mơ à? Làm sao có thể.

Pray ngay lập tức mở mắt ra, nhìn vào những vết thương khủng khiếp mà cậu bị dính phải. Một vết 5 đường cào ở hông trái, một phát tên bắn ở hông phải, Hai vết móng tay đâm ở 2 bắp tay.

- Không thể tin nổi! Mình vừa mở thêm 7 chỗ kinh mạch chính yếu nữa!

  Những vết thương của Pray đã trúng vào những nơi mà được xem là vô cùng may mắn. Khi đó, cơ thể của Pray vượt giới hạn, nên nó đã cứng cáp hơn bình thường, khi bị dính những đòn tấn công mạnh thì nội thương không hề xuất hiện. Dấu móng tay của tên võ sĩ và chỗ bị dính mũi tên đã chuẩn xác vào những chỗ mà Pray chưa tìm ra để mở.

    May mắn là ở chỗ, Eli đã chữa thương những chỗ đó ngay lập tức. Nếu không được chữa thương, thì những đoạn kinh mạch đó cũng không ổn định và sẽ tắc lại, nếu như Eli chữa khỏi hoàn toàn, chẳng khác nào cô đóng luôn những chỗ kinh mạch đó lại.

   Pray cảm thấy đời mình thật may mắn, giờ cậu đã mở được 24 kinh mạch chủ đạo, với những con người ở thế giới cũ, thì cái này được gọi là có "tiền đồ sáng lạn". Mở thông được càng nhiều kinh mạch, tốc độ lưu thông ma lực càng nhanh và hàm lượng ma lực trong cơ thể càng tăng nhanh chóng. Hơn nữa, 42 kinh mạch phụ đã hoàn toàn được Pray mở hết, có thể nói sau vài năm luyện tập nữa, Pray sẽ mạnh không ai bằng.

    Pray ngồi trong bồn nước nóng suốt 2 tiếng đồng hồ để lưu thông kinh mạch, ma lực tuôn chảy đều khắp cơ thể.

  Con người ở thế giới này, ma lực tồn tại ở trạng thái "tĩnh" trong cơ thể, mạnh bao nhiêu phụ thuộc vào độ đậm đặc. Còn Pray thì lại có phương pháp di chuyển ma lực liên tục, khiến hiệu quả tăng nhiều lần, đặc biệt ma lực trong cơ thể cậu còn đậm đặc bẩm sinh nữa, nó đã làm ra tai nạn buồn cười trong lần đầu Pray sử dụng ma pháp.

   Pray sau khi xả đi bồn nước tắm hơi đỏ vì màu máu, sau đó cậu chùi rửa mọi thứ sạch sẽ, rồi thủ tiêu đống đồ đã dính máu. Pray đi tới nhà ăn, sau khi cậu ăn hết sạch mọi thứ, gấp 3 lần "bình thường" thì cậu vẫn còn cảm thấy hơi thòm thèm.

   Sau khi Pray vừa ăn xong bữa tối, phu nhân Lisa cũng đã trở về. Bà vẫn còn mặc một bộ giáp màu bạc chói lóa trên người, vội vội vàng vàng chạy lại phía Pray:

- Pray! Cả ngày nay con đã ở đâu vậy? Tại sao đội gác thành cổng tây lại thấy con ở bên ngoài?

  Phu nhân Lisa đã tới chứng kiến cảnh thảm sát ở chỗ nhà thờ. Cô đã vô cùng tức giận, bắt sống được tên đại đội phó đội tuần tra, phu nhân Lisa tự tay xử hắn. Cô không quá chú trọng trại mồ côi này, điều cô chú trọng chính là mục sư thiên tài Eli lại bị chúng hãm hại, thân hình gầy gò xơ xác, suýt nữa mất luôn cả tương lai của một thánh nữ.

    Khi vừa về đến cổng thành, Lisa được kể lại rằng Pray mới từ bên ngoài về, cô lập tức phóng ngựa chạy thẳng về nhà. Cô bây giờ còn lo lắng hơn cả cho con trai mình.

- Con chỉ lòng vòng ngắm cảnh ở đấy thôi, có chuyện gì sao mẹ? Sao mẹ lại mặc bộ giáp này vậy?

  Pray tỏ vẻ ngây thơ hỏi. Phu nhân Lisa thấy Pray vẫn ổn cả thì thở dài một hơi, bà lại ngồi gần Pray ôm cậu vào lòng.

- Không có gì cả đâu, mẹ có chút chuyện thôi, cũng không có gì quan trọng.

   Quan niệm của người mẹ là như vậy, luôn muốn con cái mình được sung sướng nhất và tránh xa mọi vấp ngã hay sự xấu xa của cuộc đời. Pray ở trong lòng Lisa cũng im lặng không nói gì nữa.

- Sao mặt con nhìn xanh xao vậy? Con bị gì sao?

  Phu nhân Lisa lập tức kề mặt lại sát mặt Pray kiểm tra khuôn mặt tái mét vì thiếu máu của cậu. Pray đương nhiên sẽ không để bà thấy những vết thương trong cơ thể vội vàng nói.

- Không! Không có gì đâu. Chắc là do lúc nãy con chạy lung tung nhiều quá thôi.

- Lần sau con cần phải cẩn thận nhé, không được chạy nhảy như vậy đâu đấy.

  Phu nhân Lisa dặn dò con trai mình. Vì quá lo lắng cho Pray nên bà đã chạy ngựa nhanh tối đa về lâu đài, Lily và Kenya giờ mới đuổi tới nơi kịp và tìm bà. Họ cũng mặc những bộ giáp chiến đấu khá đẹp mắt. Phu nhân Lisa nói chuyện với con trai một chút nữa rồi mới đi nghỉ ngơi.

    Khi Baldric về tới lâu đài với khuôn mặt hạnh phúc vì đã lập được chiến công, thì anh ta bị Pray kéo về một góc kín. Đương nhiên tối đó anh ta đã phải chịu một trận chửi mắng của Pray về tội lề mề và ngủ với cái mặt sưng húp vì ăn 1 đấm của Pray.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top