Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 7: Nhẫn không gian.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Nhẫn không gian.

      Đã hai ngày kể từ khi Pray bắt đầu luyện công. Sau khi đả thông kinh mạch, bệnh của cậu dường như chưa hề tái phát.

    Ma lực được lưu thông đều đặn trong cơ thể cậu, không như lúc đầu thấm từ từ vào da thịt.

    Tuy so với kiếp trước, cậu luyện công trễ mất hai năm, nhưng tốc độ của cậu lại nhanh hơn kiếp trước đến vài lần- Đến chính cậu còn không tin nổi điều này.

   Trước mắt, cậu đã dần thay cả cái thư viện của mình toàn là sách ma thuật, địa lí, lịch sử, sách dạy ngôn ngữ. Lisa rất vui về điều này, không bà mẹ nào thích phản đối con mình trong việc học hành cả.

    Pray trước mặt mẹ mình đã giả vờ khỏe mạnh, đang tập luyện đi lại.

     Có vẻ bà rất hạnh phúc và tặng cho cậu rất nhiều.... gấu bông. Dù cậu không thích nhưng vẫn nhận tất cả nó và để trên đầu giường cho mẹ mình vui.

   Sau mấy ngày trị liệu bằng nhiệt độ, lúc này đã thêm vào một số dược liệu mà cậu nhờ người hầu mua, thì hiệu quả đã rõ rệt. Cậu không bị bài xích với ma lực xung quanh nữa.

   Pray sau mấy ngày vẫn không thể quen được với lối sống này, cậu cần sự riêng tư.

   Thế nên một ngày Pray quyết định triệu tập tất cả những người phục vụ riêng cho mình, và cậu đã vô cùng ngạc nhiên.

    Có tất cả gần 100 người hầu, 4 đầu bếp, 1 người làm vườn,hơn 50 lính vệ binh, 1 chỉ huy, 1 quản lí, 3 người mục sư trong đó không có Hal, vì ông ấy là mục sư riêng của mẹ cậu.

    Nhìn thấy đội quân này, Pray cũng cảm giác choáng ngợp. Phải nói rằng đại công tước và vợ ông còn chiều chuộng con mình hơn cả con của đức vua.

     Cho nên Pray đã đề nghị với mẹ của mình cắt giảm nhân số ngay bữa sáng sau đó, trong phòng ăn chung của gia đình.

- Tại sao chứ? Họ phục vụ cho con mà. Con không thích sao?

   Lisa thấy hơi kì lạ về yêu cầu của con trai mình, cô cứ nghĩ rằng những đứa trẻ thích được làm chủ mọi thứ cơ. Pray nhẹ nhàng phản đối:

- Con thấy đông người quá, con không thích. Con thích yên tĩnh hơn. Chỉ cần người hầu đủ để dọn dẹp nơi đó là được. Với lại con không cần mấy người mục sư kia đâu, có việc gì thì nhờ chú Hal là được.

    Lisa thở dài, cô cũng không chú ý nữa, đồng ý theo yêu cầu của Pray.

  - Được thôi, nếu vậy con nên chọn một người hầu đi cạnh mình thì hơn, để còn giúp đỡ con những việc linh tinh khác.

     Nghe đề nghị của Lisa, Pray cảm thấy hơi khó khăn một chút. Cậu không muốn bị bắt gặp trong lúc chế tạo vũ khí hay luyện võ, nếu họ mà báo cho mẹ cậu thì sẽ bị nghi ngờ mất.

   Ai đây ta, tốt nhất là không nên liên quan đến gia đình thì hơn, tốt nhất là mình tự chọn.

    Suy nghĩ như vậy, Pray liền đề nghị:

- con nghĩ là mẹ để con tự chọn đi.

  Lisa không đồng ý cũng không từ chối:

- Vậy trong lúc con chưa chọn được ai thì mẹ chọn cho con vậy. Hay là.... Lily, cô gọi con gái mình qua đi, hỏi thử xem con bé có muốn giúp đỡ cho Pray không?

    Nghe thấy điều này, mặt Lily hớn hở đồng ý, còn Pray thì hơi nhăn nhó.

- Cũng không cần thiết quá mà mẹ, con lớn rồi đó.

   Lisa nghe Pray nói vậy liền sực nhớ ra điều gì đó.

- Này Pray, khi nào con thấy cơ thể có gì khác lạ thì nói ngay cho mẹ nhé.

- Khác lạ kiểu gì ạ?

    Lisa chần chừ một chút rồi nói:

- Dấu hiệu của dậy thì đó.

    Pray hiểu bà đang nói đến vấn đề gì rồi. Lúc dậy thì là lúc mà tư chất của một đứa trẻ xuất hiện. nhưng cậu vẫn muốn trêu chọc một chút. Cậu làm vẻ mặt ngây thơ hỏi:

- Dậy thì là gì hở mẹ?

- À, đó là dấu hiệu cho biết con đã bước vào tuổi thiếu niên, cũng là lúc mà con được thức tỉnh tư chất, sau đó chọn lựa con đường cho mình.

  Lisa đáp nhanh, nhưng Pray vẫn giả bộ mặt ngây thơ hỏi:

- Dấu hiệu đó là cái gì hả mẹ.

  Bà phu nhân lúc này hơi bối rối một tí.

- Ừ thì.... ví dụ như bộ phận nào đó phát triển lớn hơn một xíu..., hay là khi nhìn một chị gái xinh đẹp nào đó thì con lại thích tới làm quen chẳng hạn.

- Con khi nào chẳng thích làm quen với người khác hả mẹ, với lại con vẫn đang lớn ra mà, bây giờ con đã cao ngang vai cô Lily rồi.

    Lisa không biết phải nói làm sao, liền quay qua hai người hầu của mình ánh mắt dò hỏi. Cô lại thấy họ đang lấy tay che miệng cười, má hơi hồng lên.

   Thấy mình trêu ghẹo hơi quá, cậu liền thay đổi chủ đề.

- Con hiểu rồi mà, khi nào cơ thể con có gì lạ con sẽ nói với mẹ. Mà lát nữa cho con đi xuống phố nhé.

  Lisa nhìn con mình vẻ mặt băn khoăn:

- Con lại muốn xuống phố sao?

   Nét mặt Lily thì hơi lo lắng, cô sợ Pray ăn phải cái gì rồi lại bị đau như lần trước...

- Không sao đâu mẹ, con chỉ xuống tham quan một chút rồi về thôi, mà mẹ....có tiền không ạ?

  Lisa hơi ngạc nhiên.

- Con hỏi tiền làm gì?

Pray hơi tỏ vẻ lúng túng:

- Con không muốn dùng chiếc thẻ kia nữa, con thấy tội nghiệp cho người bán lắm.

   Lisa thấy con trai mình như vậy thì cảm động tiến lại xoa đầu cậu:

- Con trai ngoan lắm, thương yêu những con người khó khăn hơn mình là việc đúng đắn. Vậy được rồi, con cầm cái này đi.

  Nói rồi bà tháo một chiếc nhẫn trên tay mình đưa cho cậu. Pray ngạc nhiên hỏi:

- Chiếc nhẫn này là sao hả mẹ?

- Đây là một loại nhẫn ma thuật, con hãy đeo lên tay thử đi, nó có thể tự co dãn.

    Pray nghe theo lời mẹ đeo chiếc nhẫn vào, chiếc nhẫn từ kích cỡ ngón tay của Lisa liền co rút lại vừa ngón tay Pray khiến cậu thấy vô cùng ngạc nhiên.

- Bây giờ thì hơi đau một tí, con cho mẹ mượn một ngón tay đi.

   Pray ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Lisa cầm lấy ngón trỏ của Pray, sau đó chích nhẹ vào khiến một giọt máu chảy ra. Ngay lập tức Pray giả vờ run nhẹ một cái, giọt máu được phu nhân Lisa đưa lên chiếc nhẫn.

  Sau đó bà niệm một loạt chú ngữ. Bây giờ Pray không còn tránh né ma lực như trước nữa, lúc này cậu có thể thoải mái tiếp xúc.

     Sau khi Lisa kết thúc câu chú, chiếc nhẫn liền sáng lên một chút. Pray liền cảm nhận được chiếc nhẫn. Cậu có thể cảm giác được nó, như điều khiển tay chân mình vậy, cảm giác vô cùng lạ lẫm.

- Đây là một chiếc nhẫn không gian cao cấp, nó là loại có diện tích rất lớn đấy. Trong đó chứa sẵn 100 đồng vàng rồi. Con mới đeo lần đầu nên còn thấy hơi lạ lẫm, con hãy sử dụng cho quen đi. À mà nó không thể chứa vật nào có trí tuệ đâu nhé.

  Pray ngay sau đó liền cảm nhận chiếc nhẫn, chính xác như một đứa trẻ tìm thấy được đồ chơi mới, không hề giả tạo.

    Cậu liền ôm lấy mẹ mình:

- Cảm ơn mẹ.

   Lisa vui vẻ xoa đầu đứa con trai đáng yêu này.

- Con nhớ giữ gìn cẩn thận nhé. Mẹ chỉ có duy nhất 2 cái như thế thôi đấy.

   Bà chỉ nói cho có vậy thôi, nhưng Pray hiểu rất rõ ý trong câu nói. Thứ mà một đại công tước phu nhân chỉ có hai cái thì sẽ vô cùng quí giá.

    Sau bữa ăn, Pray được người hầu đẩy đi ra ngoài vườn hoa để hóng gió.

  Trên đường đi, cậu liên tục dùng chiếc nhẫn lấy vào đưa ra liên tục những thứ mà cậu thấy trước mặt, Pray đã thành một đứa trẻ thật sự. Đến lúc cậu làm rơi vỡ một bình hoa bên đường thì cậu mới dừng lại.

- Xin lỗi. Làm phiền cô rồi.

    Pray gãi đầu khi nhờ một nữ người hầu dọn chiếc bình vỡ. Cô người hầu đương nhiên sôi nổi đi dọn là đằng khác khi thấy vẻ đáng yêu này của cậu.

- Đương nhiên tôi rất sẵn lòng rồi cậu chủ.

   Pray sau khi dừng việc nghịch ngợm lại, cậu mới nhận ra cơ thể mình hơi mệt mỏi.

- Tại sao lại vậy nhỉ?

  Cậu lẩm nhẩm trong miệng. Nhưng ngay sau đó sau lưng cậu lại có tiếng trả lời:

- Đương nhiên là mệt rồi, vì cậu sử dụng ma lực mà.

   Khi Pray quay lại thì thấy Hal đang đứng sau lưng người hầu nam của cậu. Hal cầm lấy thành chiếc xe:

- Tôi đưa cậu chủ ra ngoài.

   Sau khi đẩy Pray thêm một lúc nữa, Hal lại nói:

- Cậu đã thức tỉnh tư chất rồi sao?

- Hả? Sao ông nghĩ vậy?

  Pray giật mình khi nghe Hal nói vậy, rõ ràng cơ thể của cậu vẫn chưa có dấu hiệu gì của tuổi dậy thì cả.

- Tôi thấy cậu đã có thể sử dụng nhẫn không gian đưa vào vật lớn như cái bình hoa đó cơ mà, rõ ràng ma lực cậu đã đủ để làm điều đó.

Pray thở dài một hơi:

- Tôi không biết chắc nữa.

   Nếu như Hal mà biết Pray chưa thức tỉnh tư chất thì sẽ rất sốc, ông ta chắc chắn sẽ xỉu ngay nếu biết Pray còn sử dụng cái nhẫn không gian cả chục lần trước khi ông gặp cậu.

   Khi Pray thấy mẹ cậu cho ông mục sư đẩy xe cho mình, cậu lại thấy băn khoăn.

- Chú ơi, chú là mục sư cấp mấy?

- Tôi hả? Tôi là mục sư trung cấp bậc 2.

-  Chú là mục sư đúng không?

- Ý cậu là sao?

   Hal thấy kì lạ bởi câu hỏi của Pray.

- Ý cháu là... chú có làm gì khác ngoài mục sư không?

- À. Ý cậu là vậy sao. Tôi đương nhiên còn chức nghiệp khác, nhưng cậu không cần biết làm gì đâu.

  Ông ta lấy tay đẩy gọng kính của mình lên một cái rồi không nói nữa, Pray cũng không hỏi thêm nữa. Cuộc hành trình tiếp tục diễn ra trong yên lặng.

   Từ lần trước, cậu đã biết phải che mặt mình lại trước khi ra ngoài.

   Bây giờ trên mặt cậu là một chiếc khăn xếp màu xanh.

  Đi với ông chú này là hết mua đồ chế vũ khí rồi.

   Trong chuyến đi Pray chỉ mua được một vài thứ lung tung và đồ ăn.

   Khi cậu mua đồ, cậu đã sử dụng chiếc nhẫn không gian để lấy tiền.

  Lập tức, Pray liền cảm nhận được những ánh mắt tham lam từ khắp mọi phía.

   Hal đương nhiên không biết điều đó, nhưng nó không thể vượt qua ánh mắt đầy kinh nghiệm của Pray được. Thế nhưng Pray lại lơ những ánh mắt đó, một phần vì những binh lính thỉnh thoảng đi lại, một phần vì có Hal sau lưng.

---------------

   Trong lúc Pray đang tham quan thành phố. Thì ở trong lâu đài nhà Infiny, một trận cãi nhau đã diễn ra.
 
- Mẹ nói con hãy nghe mẹ đi, sao con lại cứng đầu như vậy chứ Celia ? Được phục vụ con trai của đại công tước phải là niềm vinh hạnh mới đúng.

Lily đang nói chuyện với cô con gái của mình. Cô gái người thanh mảnh, có mái tóc đen dài, khuôn mặt vô cùng thanh tú. Khuôn mặt cô lúc này đang tỏ ra tức giận, cô cãi lại mẹ của mình:

- Tại sao con phải làm việc đó chứ?

- Đây là một vinh dự cho con, con không hiểu sao?

   Celia vẫn vô cùng cứng đầu.

- Tại sao chứ, con có thể làm các công việc như giặt giũ lau dọn ở đây mà.

- Tại sao con lại ngốc như vậy chứ? Chỉ cần làm việc như vậy thôi thì có ích gì với những thứ mẹ đã dạy con chứ? Khi con được làm việc bên cạnh cậu chủ, con sẽ có thể học hỏi nhiều thứ hơn.

- Nhưng con không hề thích công việc đó.

- Tại sao? Cho mẹ biết lí do là tại sao?

   Bị mẹ hỏi dồn, Celia liền tỏ ra hơi lúng túng và khó chịu.

- Vì lũ con quí tộc có ai là kẻ tốt chứ?
 

  
  

 

   

   

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top