Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Lương Sơn CP -- [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 2

Không mất quá nhiều thời gian để cả Trương phủ đều biết phó quan lần này đi ra ngoài tiêu diệt thổ phỉ , lúc về lại dẫn theo một cô gái .
Bát gia là người nhanh chân nhất, vừa nghe tin liền chạy đến quý phủ để góp vui.
" Ta nói Bát gia, ta chẳng qua chỉ là làm chuyện mà một người tốt nên làm thôi ! Anh không cần làm quá lên như vậy chứ?"
" Người như cậu mà cũng làm chuyện tốt sao?" Bát gia nhìn cậu bằng nửa con mắt tỏ ý xem thường, " Cậu rõ ràng chính là bụng dạ đen tối. Ta dám chắc cậu nhìn trộm cô nương nhà người ta có dung mạo xinh đẹp, cho nên cậu mới đem cô ấy cứu về đây. Bằng không cậu thế nào lại không đem người đưa đi đến bệnh viện, mà trái lại đem cô ấy mang về đến nhà a."
Anh không có nghĩ nhiều như Bát gia. Lúc đó anh vội vã trở về phục mệnh với Phật gia, chỉ là thuận đường đem luôn cô gái kia về nhà mà thôi.
" Này, phó quan, cậu thành thật nói với ta cô gái kia có phải đặc biệt xinh đẹp hay không ? Thế nào, có muốn ta giúp cậu tính xem bát tự của cô ấy với cậu có hợp không a?"
Nói xong Bát gia không có ý tốt chớp chớp mắt vài cái với Trương Nhật Sơn, Trương Nhật Sơn cũng lười chẳng muốn phản ứng.
" Không phải, Trương phó quan cậu đừng đi a, cậu còn chưa có nói cho ta biết tên cô gái kia, còn có dáng vẻ có xinh đẹp hay không a!"
Trương Nhật Sơn cũng không thèm quay đầu lại mà cứ bước đi, tên ? Chính anh còn không biết thì sao mà nói .
Nhưng mà nói đến đây, khi đó cô ấy thốt lên gọi tên của anh, trái lại việc đó lại khiến cho Trương Nhật Sơn có chút lưu tâm.
Chẳng lẽ cô ấy thật sự quen biết mình ? ---- Trương Nhật Sơn lăc đầu, không có khả năng.
Trí nhớ của anh từ trước đến nay đều rất tốt, nhưng anh vẫn cẩn thận suy nghĩ, lúc sau mới khẳng định anh chưa từng gặp qua cô gái này.
Chẳng qua Trương Nhật Sơn cảm thấy mình hôm nay có chút lỗ mãng, chưa gì đã đem người về phủ trong khi chưa biết thân phận người đó thế nào.
Tóm lại người cũng đã mang về đây rồi, về sau ra vào phủ Phật gia vẫn là nên cẩn thận một chút, ngộ nhỡ là người do kẻ địch phái đến do thám?
Trương Nhật Sơn bước đi có chút chậm, trong đầu đột nhiên mờ hồ hiện ra dáng vẻ lê hoa đái vũ của người con gái đang ở trong phòng kia.
** Lê hoa đái vũ : giống như hoa lê dính hạt mưa, vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Trương Nhật Sơn không khỏi cười nhạo, cô ấy thật là do thám, chỉ sợ kẻ thù cũng thật không có trình độ.
Trương Nhật Sơn mời bác sĩ đến khám bệnh cho Lương Loan, bác sĩ nói cô không có gì đáng ngại, chẳng qua là nhất thời kích động, cảm xúc thay đổi có chút đột ngột, chịu không nổi kích động nên hôn mê bất tỉnh.
" Trên người cô tuy còn chút trầy xướt nhỏ, nhưng mà nó cũng không quan trọng, cẩn thận dưỡng vài ngày sẽ không có việc gì."
Trương Nhật Sơn gật gật đầu : " Ta đã biết, cám ơn bác sĩ."
Sau đó Trương Nhật Sơn liền gọi hạ nhân tiễn bác sĩ ra cửa.
---------------
Ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua tấm kính tạo ra nhiều màu sắc rực rỡ tựa ánh mặt trời mùa xuân.
Thời điểm lúc cứu cô ấy, trên mặt có dính chút tro bụi, nhìn không tỉ mỉ khuôn mặt cô. Đi theo Phật gia đã lâu, Trương Nhật Sơn cũng gặp qua không ít người, chỉ cần nhìn sơ qua thì biết người đó có đẹp hay không.
Bây giờ Trương Nhật Sơn quan sát tỉ mỉ lại, thật cảm thấy lời Bát gia nói cũng không hẳn là sai.
Trước đây cảm thấy dáng vẻ lúc đó của cô cũng không quá tệ, bây giờ sau khi rửa mặt nhìn lại thật ra trông cũng rất được.
Tươi sáng nhưng không quá chói mắt, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Người trên giường nhíu mày, nhợt nhạt nói mê man : " Trương Nhật Sơn ...."
Vì sao cô ấy trông có vẻ rất khổ sở ?
Khóe miệng Trương Nhật Sơn cong nhẹ ...... có chút thú vị.
Xem ra chờ sau khi cô tỉnh lại, mình phải hảo hảo nói chuyện với cô.
Khi Lương Loan tỉnh lại cũng đã là buổi chiều, cô mở mi mắt nặng trĩu, ánh sáng chói chang lọt vào trong tầm mắt, khiến mắt cô có chút cảm giác đau nhức.
Đột nhiên có một dáng người chặn lại ánh sáng không sót lại dấu vết, giọng nói trầm thấp chợt vang lên : " Đã tỉnh?"
Giọng nói này ...... Lương Loan nhất thời giật mình, lập tức mở mắt.
Cô ngồi dậy, lúc này cô mới nhìn rõ người ở bên cửa sổ.
Cả người mặc bộ quân phục xanh thẫm, khuôn mặt sáng sủa, cơ thể to lớn tựa vào song cửa sổ.
Trương Nhật Sơn không chút để ý mà đem khẩu súng chơi đùa trên tay, nhìn về phía Lương Loan, trong mắt còn mang theo ba phần tà khí.
Hốc mắt Lương Loan có chút nóng lên, hóa ra mình nhìn thấy thật không phải ảo giác sao ?"
" Thật là anh !"
" Nếu đã tỉnh, ta thật ra có một vấn đề muốn hỏi cô. Chúng ta hôm này là lần đầu tiên gặp mặt, cô làm thế nào lại quen biết được ta?"
Lương Loan nhất thời nghẹn lời, cô phải giải thích như thế nào? Nói mình quen biết anh lúc anh đã trăm tuổi sao?
Đừng đùa, cách nói này ngay cả mình còn cảm thấy khó tin a!
Ngay lúc Lương Loan lưỡng lự không biết nói làm sao, Trương Nhật Sơn đã giơ súng ở trên tay lên nhắm ngay giữa trán cô.
" Nói, cô rốt cuộc là ai !"

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top