Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 23

Lúc Lê Thốc dẫn theo Lương Loan đi ra, Tiền lão nhị đã bị Trương Nhật Sơn đánh sưng mặt sưng mũi, giống như người tàn tật.
"Trương Nhật Sơn." Lương Loan nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Trương Nhật Sơn liếc mắt nhìn qua, sau khi xác nhận cô không có bị thương gì mới nói: "Rời khỏi nơi này trước đi."
Ba người chính hướng về nhà kho bên ngoài đi, trên đất Tiền lão nhị bỗng nhiên có hành động.
Hắn rút ra khẩu súng giấu ở trong người, nhắm vào người nhưng không phải Trương Nhật Sơn mà là Lương Loan.
Vừa vặn Lê Thốc quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn như thế Lê Thốc trong lòng kích động nhắc nhở
"Loan tỷ cẩn thận!"
Lê Thốc theo bản năng đẩy Lương Loan ra, lại để cho Tiền lão nhị bắn trúng ngực cậu.
Lương Loan trợn to mắt, hoảng sợ nói: "Lê Thốc ."
Lê Thốc từ từ ngã xuống, Lương Loan vội vàng tiếp được cậu: "Lê Thốc, Lê Thốc như thế nào, cậu đừng làm ta sợ!"
Trương Nhật Sơn móc ra chủy thủ giấu ở trong ủng, trực tiếp ném tới.
Chủy thủ xuyên thẳng vào lòng bàn tay Tiền lão nhị, máu tươi tung toé, Tiền lão nhị nhất thời phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Trương Nhật Sơn cau mày: "Bọn họ có xe, ta đi lái xe lại đây."
Sau khi Trương Nhật Sơn rời đi, Lê Thốc cười nói: "Loan tỷ, hắn vừa nãy còn nói để ta đi theo hắn cùng nhau lăn lộn. Loan tỷ, ta thật sự rất muốn bắt đầu lại từ đầu."
Rất muốn quên đi quá khứ, đường đường chính chính làm Lê Thốc.
Lương Loan cắn răng nâng cậu lên, "Lê Thốc cậu không cần phải sợ, chúng ta đưa cậu đến bệnh viện, cậu sẽ không sao."
"Loan tỷ, nếu như ta chết rồi chị sẽ đau lòng không?"
"Sẽ không." -- vì vậy Lê Thốc cậu tuyệt đối không được chết a.
"Ha ha, thật sao? Vậy thì tốt. Ngược lại ta cũng không phải Lê Thốc kia, ta không đáng."
Lương Loan phẫn hận đạp rơi giày cao gót đang vướng bận trên chân, nói cực nhanh: " Cậu chính là cậu, cùng Lê Thốc kia không có quan hệ, hơn nữa ta nhất định sẽ cứu cậu."
Giờ phút này Trương Nhật Sơn, giờ phút này Lê Thốc, bọn họ chính là bọn họ, không phải cái bóng của ai cả.
Điểm này Lương Loan đã sớm nên nghĩ rõ ràng.
Người trên lưng nghe được câu này, nhẹ nhàng cười cợt, nghĩ thầm thật tốt a.
Bên trong cát vàng ngập trời, có người thiếu niên cũng từng như vậy cõng cô, từng bước từng dấu chân.
Khi đó Lương Loan nói, cô đang đợi một người, chờ đợi người anh hùng cái thế của cô.
Vì vậy Loan tỷ không cần phải sợ, trong lúc người anh hùng cái thể của chị chưa có đến, ta sẽ bảo vệ chị thật tốt.
Máu chậm rãi thấm ướt áo quần Lương Loan....
Trương Nhật Sơn cùng Lương Loan đem Lê Thốc đưa vào trogn xe, vội vàng lái xe đến bệnh viện gần nhất.
Trên ghế sau, Lương Loan dùng hai tay che vết thương của Lê thốc không ngừng nói: "Lê Thốc đừng ngủ, cậu đừng ngủ a!"
Đến bệnh viện, Lương Loan đi chân đất vác Lê Thốc lao nhanh một đường.
"Bác sĩ, bác sĩ cứu mạng!"
Lê Thốc bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Lương Loan ngồi ở bên ngoài cái ghế đờ ra, đôi chân trần lộ ra nhiều hơn một ít vết thương nhỏ.
Trương Nhật Sơn đi ra ngoài một lúc, lúc trở lại Lương Loan vẫn cứ hai mắt vô thần ngồi ở chỗ đó.
Trương Nhật Sơn chậm rãi đi tới, "Lương Loan."
Lương Loan không hề trả lời, cô như người mất hồn, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
Trương Nhật Sơn thở dài, hắn ngồi xổm xuống, từ phía sau lấy ra một đôi giày cao gót xinh xắn.
Anh nhẹ nhàng nắm chặt chân Lương Loan giúp cô xỏ giày, mặc xong chân trái, lại xuyên chân phải.
Chờ anh làm xong những động tác này, Lương Loan rốt cục có phản ứng.
"Lê Thốc sẽ không có chuyện gì đúng không ?"
Trương Nhật Sơn không có một chút do dự nói: " Ừm, sẽ không có chuyện gì."
Trương Nhật Sơn đứng lên, Lương Loan nắm chặt góc áo của anh, ngửa đầu nhìn anh, gần như cầu xin nói: " Anh đừng đi."
Trương Nhật Sơn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảo cô yên tâm: "Ta không đi, ta ở nơi này với cô, cùng nhau chờ Lê Thốc đi ra."
Bác sĩ nói viên đạn trong cơ thể Lê Thốc cách tim quá gần, giải phẫu nguy hiểm rất lớn, cần bọn họ ký giấy cam đoan.
Lương Loan hít sâu một hơi, nói: " Ca phẫu này để ta làm!"
Bác sĩ kinh ngạc nhìn cô: " Cô. Mạng người quan trọng không phải chuyện đùa giỡn."
Lương Loan đã khôi phục bình tĩnh: "Ta cũng là bác sĩ. Hơn nữa ta sẽ không lấy mạng đệ đệ ra đùa giỡn."
Lê Thốc, ta nhất định sẽ tự tay đem cậu cứu trở về.
Bác sĩ muốn cự tuyệt, Trương Nhật Sơn lại nói: " Để cho cô ấy làm đi."
Trương Nhật Sơn hiểu Lương Loan, cô ấy không muốn đem mệnh Lê Thốc giao trên tay của người khác.
Sau khi Lương Loan thay y phục xong, Trương Nhật Sơn nhìn có chút sửng sốt.
Cho dù cô trước đây từng nói qua mình là bác sĩ, thế nhưng Lương Loan như vậy Trương Nhật Sơn chưa bao giờ nhìn thấy.
Trương Nhật Sơn có thể thấy được tuy rằng cô đang cật lực duy trì trấn định, có thể vẫn còn có chút khẩn trương, dù sao người kia cũng là Lê Thốc.
Vì vậy anh cho Lương Loan một nụ cười khích lệ, dùng giọng nói dịu dàng nhất trong cuộc đời anh nói: "Đi làm chuyện cô muốn làm đi, bác sĩ Lương, cậu ta đang chờ cô!"

>>>>> Thốc ơi Thốc đừng có chuyện gì nha !!!!! tương lai đang chờ đó.
#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top