Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 24

Chờ đợi Lương Loan trong phòng phẫu thuật suốt năm tiếng, Trương Nhật Sơn cũng tuân thủ lời hứa, trong thời gian này không hề rời đi quá nửa bước.
Chờ lúc cô đi ra Trương Nhật Sơn lập tức nghênh đón hỏi: "Như thế nào, Lê Thốc không sao rồi chứ?"
Lương Loan nhẹ nhàng gật đầu, " Viên đạn trong cơ thể Lê Thốc đã lấy ra, chỉ cần vượt qua giai đoạn nguy hiểm, cậu ấy không còn gì đáng ngại."
Lê Thốc không có chuyện gì, nàng cảm thấy tẳng đá lớn đặt ở ngực cũng được dời đi, nhất thời liền ung dung rất nhiều.
Vậy còn cô, cô vẫn ổn chứ .
Chỉ là câu nói này cuối cùng vẫn là bị Trương Nhật Sơn nuốt trở vào.
Lê Thốc được đưa vào phòng bệnh, Lương Loan an vị ở cạnh giường trông coi một tấc cũng không rời khỏi.
Lương Loan nắm lấy tay cậu, nỗ lực truyền cho cậu một ít sức mạnh: "Lê Thốc cậu nhất định phải sớm tỉnh lại a."
Trương Nhật Sơn cũng không có đi theo vào, chỉ là đứng ở cửa nhìn chăm chú bóng lưng của cô.
Tề Thiết Chủy nghe tin chạy đến, nhìn thấy bộ dáng này của Trương Nhật Sơn thập phần khó hiểu: "Phó quan sao ngươi không đi vào, ngươi đứng ở chỗ này làm gì a?"
"Bát gia chúng ta đi thôi." Bây giờ lúc này Lương Loan cần ở một mình với Lê Thốc."
Tề Thiết Chủy sửng sốt: "Không phải chứ, ta vừa mới đến chưa gì lại muốn đi a ."
Trương Nhật Sơn nhanh chóng đi ra khỏi bệnh viện, Tề Thiết Chủy ngay cả đuổi theo cũng sắp đuổi theo không kịp, vẫn ở phía sau gọi: "Phó quan ngươi đi chậm một chút a!"
Vào buổi tối, Trương Nhật Sơn lần đầu tiên đem thức ăn đến cho Lương Loan.
"Trương Nhật Sơn sao anh lại đến đây?"
Trương Nhật Sơn để hộp cơm xuống rồi nói: " Ta biết, không tận mắt nhìn thấy Lê Thốc tỉnh lại cô sẽ không rời đi, lại đây ăn một ít trước rồi nói sau."
Lương Loan kinh ngạc nhìn anh, Trương Nhật Sơn giả bộ ho khan vài tiếng, hơi dịch ra ánh mắt của cô, có chút không được tự nhiên nói: "Cô đừng có hiểu lầm, là phu nhân bảo ta mang đến cho cô."
Lương Loan trên mặt tạo ra một nụ cười: "Cám ơn, còn có giày của anh."
Trương Nhật Sơn đôi tai cũng đã ửng đỏ lên, anh lớn tiếng nói: "Cám ơn cái gì, đối với ân nhân cứu mạng làm những việc này là nên làm, mau ăn đi."
Lương Loan đúng là đói bụng lắm rồi, Trương Nhật Sơn bây giờ mới biết, cô gái này không chỉ ngủ không được, ngay cả ăn cũng thật sự rất ít.
Lương Loan gặm xương sườn, cổ quai hàm hỏi: "Trương Nhật Sơn, làm sao anh biết cỡ giày của ta?"
Anh mua giày không chỉ xinh xắn, hơn nữa kích cỡ không lớn không nhỏ, rất vừa vặn.
Trương Nhật Sơn thuận miệng một đáp: "Ta vớ đại mua."
"Ồ." Lương Loan không có thắc mắc về vấn đề này, tiếp tục tập trung chiến đấu với xương sườn trong bát.
Đúng là cô gái ngốc, anh nói cái gì sẽ tin cái đó. -- làm gì có khả năng vớ đại mua chứ?
Sau khi ăn xong, Lương Loan để Trương Nhật Sơn đi về nghỉ trước, cô phải ở đây chăm coi Lê Thốc.
Trương Nhật Sơn hoàn toàn không có ý muốn rời khỏi: "Ta ở lại với cô một chút vậy."
Lương Loan ngày hôm nay thực sự là quá mệt mỏi, mà giọng nói của Trương Nhật Sơn đối với cô mà nói quả thực chính là bài hát ru tốt nhất.
Lương Loan rất nhanh ngủ thiếp đi ở cạnh giường, Trương Nhật Sơn chậm rãi chuyển tầm mắt đến mặt của cô, bắt đầu nghiêm túc nhìn kỹ cô.
Trong đầu của anh không ngừng hồi tưởng dáng vẻ một thân áo trắng của Lương Loan hôm nay, ngoài việc cố tỏ ra bình tĩnh, cùng bình thường của cô hoàn toàn khác nhau.
Anh lẩm bẩm nói: "Vậy cái lần đầu tiên ta và cô gặp mặt thời điểm, cô chính là cái dáng vẻ kia."
Lương Loan, cô rốt cuộc là người con gái như thế nào?
Người đang chìm đắm trong mơ bỗng nhiên nói mớ: "Trương Nhật Sơn!"
Trương Nhật Sơn liễm lông mày, anh nhẹ nhàng ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi: " Người cô gọi chính là Trương Nhật Sơn của hiện tại, hay là Trương Nhật Sơn của trăm năm sau kia?"
Nghiêm túc mà nói thì hai người đều là anh, anh không biết rõ bản thân so sánh cái gì, thế nhưng vào giờ phút này anh chính là đặc biệt muốn biết, người mà Lương Loan tâm tâm niệm niệm rốt cuộc là Trương Nhật Sơn nào.
Thế nhưng ai biết người nọ lại đột nhiên không có âm thanh, để mặc cho Trương Nhật Sơn tâm trạng giống như mèo cào, đặc biệt khó chịu.
Aiya, bỏ đi, cùng Bát gia lăn lộn lâu rồi, bản thân cũng trở nên hơi khác người rồi.
Cửa bỗng nhiên xuất hiện một người mặc quân phục , Trương Nhật Sơn đứng dậy cởi áo khoác đắp lên trên người Lương Loan, sau đó liền đi ra ngoài.
"Phó quan, Tiền lão nhị cùng những thủ hạ kia đều đã bị người của chúng ta bắt rồi, ngài xem nên xử trí như thế nào?"
Trương Nhật Sơn trong mắt loé lên một vệt tàn khốc, nhưng trong khoảnh khắc liền khôi phục yên tĩnh.
"Dẫn ta đến đó!"
Tối nay nhất định không ngủ.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top