Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 26

Lời nói của Tề Thiết Chủy như tảng đá quăng vào tâm tư Trương Nhật Sơn , khơi dậy một vòng lại một vòng gợn sóng.
Anh chưa từng có thích qua người nào, cũng không hiểu lắm những này nhi nữ tình trường.
Nhưng có một thứ Trương Nhật Sơn có thể khẳng định, Lương Loan đối với anh mà nói rất là đặc biệt.
Nhưng anh thích Lương Loan sao? -- đáp án là không biết.
Nghĩ không ra sự tình thì đừng nghĩ nữa, quý trọng hiện tại là được rồi, hà tất gì tăng thêm phiền não đây, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Trương Nhật Sơn cứ thế nói như vậy.
Tề Thiết Chủy nhìn bóng lưng tiêu sái của Trương Nhật Sơn, bất đắc dĩ nâng trán, phó quan a..., cái đầu đá của ngươi lúc nào mới có thể khai thông a?
Ngày hôm sau Trương Nhật Sơn đi chấp hành nhiệm vụ, trà trộn ở một đống cô nương bên trong hỏi thăm manh mối.
Mùi hương son phấn trên người những cô nương kia sắp đem nước mắt của anh sặc chảy ra rồi.
Anh vô cùng căm ghét những cô nương kia đụng vào.
Trước đây ra làm nhiệm vụ thời điểm anh cũng gặp không ít dịp được đi chơi, tình cảnh như vậy cũng đã sớm thành thói quen.
Chỉ là ngày hôm nay trong lòng anhvô cùng phiền não, ngay cả tâm tư trêu ghẹo cùng những cô nương kia cũng không có.
Trương Nhật Sơn mặt âm trầm, toàn thân đều toả ra "Người lại đừng đến gần" cái loại cảm giác này.
Tề Thiết Chủy đụng cánh tay anh, nhỏ giọng nói: "Phó quan phó quan, ta cảm thấy cô nương kia cũng không tệ."
Trương Nhật Sơn theo tầm mắt nhìn sang, không khỏi bĩu môi: "Dung chi tục phấn."
"A! Không thể nào, ta cảm thấy cũng rất được a. Còn có bên kia cái cô mặc y phục hồng nhạt."
"Hứ, dáng vẻ kệch cỡm!" Trương Nhật Sơn vẻ mặt có thể nói là tương đối ghét bỏ.
Tề Thiết Chủy nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, "Phó quan ngươi lúc nào nhãn quang trở nên khó chịu như thế, vậy ngươi nói đi ngươi thích mẫu con gái thế nào?"
Anh thích mẫu thế nào?
Trương Nhật Sơn không chút nghĩ ngợi trả lời: "Ta thích mẫu người thoạt nhìn sạch sẽ, khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái. Đặc biệt là khi cười thời điểm như gió xuân ấm áp, khóc thời điểm lại là nước mắt như mưa. Người tựa như nước, thoạt nhìn nhu nhược, nhưng thực tế là rất mạnh mẽ."
Sau khi nói đến đây, Trương Nhật Sơn trong đầu hiện ra một đôi mắt thanh lệ
Tề Thiết Chủy lẩm bẩm nói: "Phó quan ngươi nói người này ta tại sao lại cảm thấy quen quen a?"
"Ách, Bát gia ta còn có chuyện phải đi trước. Nơi này liền giao cho ngươi a."
"Ây, phó quan ngươi đi đâu?"
Trương Nhật Sơn cũng không quay đầu lại nói: "Bệnh viện."
Tề Thiết Chủy hừ một tiếng: "Y chang Phật gia, đều là trọng sắc khinh bạn."
...
Nhìn thấy Lương Loan một khắc đó, Trương Nhật Sơn trong lòng cáu kỉnh cả một buổi trong nháy mắt trở nên yên tĩnh rất nhiều.
"Trương Nhật Sơn anh đến rồi a."
Lương Loan hướng anh cố tỏ ra một nụ cười, ánh mặt trời xuyên thấu qua thủy tinh chiếu vào phòng, dịu dàng chạm nhẹ ở trên vai cô.
Trương Nhật Sơn cảm giác trong lòng vừa mới bình tâm lại bắt đầu nhảy lên kịch liệt.
Anh vẫn luôn hâm mộ cảm tình sinh tử tương y của Phật gia và phu nhân, đồng thời cũng chờ mong một duyên phận thuộc về mình xuất hiện.
Mà giờ đây trong lòng anh phảng phất có âm thanh nho nhỏ đang nói: Là cô ấy, chính là cô ấy. Người mà anh vẫn luôn chờ đợi chính là cô ấy.
Sương mù tự như che chắn trước mặt Trương Nhật Sơn trong nháy mắt tan biến, hết thảy đều thông suốt.
Anh cuối cùng thấy được con đường dưới chân mình, mà Lương Loan đang đứng yêu kiều như nước bên kia đường.
Về sau Doãn Tân Nguyệt nói cho anh biết, loại cảm giác tim đập thình thịch đó gọi là động tâm.
Trương Nhật Sơn nhấc chân chậm rãi tiến về phía cô, trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt: "Ừm, ta đến rồi."
Lương Loan nhìn lướt qua người hai mắt nhắm nghiền trên giường, "Thế nhưng Lê Thốc vẫn không có tỉnh lại."
"Không sao, ta và cô cùng nhau chờ."
Trương Nhật Sơn đưa cho cô một hộp điểm tâm: "Trên đường đến thuận tiện đem cho cô."
"Oa, Trương Nhật Sơn anh thật tốt, ta vừa lúc đang đói bụng đây."
Lương Loan mở hộp điểm tâm, lấy ra quơ quơ ở trước mũi Lê Thốc: "Lê Thốc cậu ngửi ngửi một chút, rất thơm đó, cậu có muốn ăn thử không? Nếu cậu muốn ăn thì hãy mau tỉnh lại, ta chừa lại một nửa cho cậu có được hay không?."
Trương Nhật Sơn nhìn chăm chú gương mặt xinh đẹp của cô, anh thật ra có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều bị anh cưỡng chế nuốt xuống.
Không, anh không thể nóng vội. Không được dọa cô ấy sợ, lỡ như dọa cô ấy sợ chạy mất thì biết làm sao?
Anh từng bước từng bước, từ từ lên kế hoạch.
Như vậy một ngày nào đó, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện đi đến trong lòng mình.
Cám dỗ Lê Thốc không có kết quả, Lương Loan tức tối cắn đại một miếng điểm tâm, cô bỗng nhiên quay đầu lại phát hiện Trương Nhật Sơn đang nhìn cô chằm chằm cười.
Lương Loan phồng má, hỏi: "Trương Nhật Sơn anh cười cái gì?"
Trương Nhật Sơn di chuyển nhẹ nhàng lấy miếng điểm tâm dính trên mép miệng cô xuống.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy ngày hôm nay khí trời thật tốt."
-- Cô ở đây, thật tốt.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top