Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 27

Trương Nhật Sơn đột nhiên đến gần, không khí lạnh lẽo trong nháy mắt vây quanh Lương Loan.
Ừm, giống nhứ có mùi vị kỳ quái...
Lương Loan giật giật mũi, ở trên người Trương Nhật Sơn ngửi ngửi một cái.
"Cô ở đây ngửi cái gì?"
Lương Loan che mũi, ghét bỏ đất nói: "Trên người anh có mùi hương rất nồng, khó ngửi chết được."
Trương Nhật Sơn gật đầu, hơn nữa còn tán thành: "Đúng là khó ngửi."
Trên người những nữ nhân kia dùng loại son phấn thấp kém mùi hương đúng là sặc người, sau mỗi lần tiếp xúc qua anh đều phải đi về đem mình từ trong ra ngoài tẩy sạch mới bằng lòng dừng tay.
Lương Loan đột nhiên đổi sắc mặt: "Trương Nhật Sơn anh vừa mới đi đến nơi nào?"
"Ách." Trương Nhật Sơn trực giác cho thấy nguy hiểm đang đến gần, anh thậm chí có thể từ trên người Lương Loan cảm nhận được từng tia một cảm giác lành lạnh.
"Ta, ta cùng Bát gia đi ăn."
"Nếu như ta đoán không sai, có còn mấy cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh a."
Trương Nhật Sơn: "..."
Cái cảm giác đột nhiên chột dạ thế này là gì đây?
Lương Loan vừa nhìn vẻ mặt của anh liền biết, lập tức nỗi cơn giận dữ.
Cô dùng sức xô đẩy Trương Nhật Sơn, " Được rồi, bây giờ ở đây đã không còn chuyện của anh, anh quay về đi."
"Vậy còn Lê..."
"Lê cái gì Lê! Ta có thể tự mình chăm sóc cho Lê Thốc, không dám làm phiền Trương đại phó quan anh."
Lương Loan một đường đem anh đẩy tới cửa, bề ngoài cười nhưng trong lòng thì không nói: "Tạm biệt!"
Trương Nhật Sơn còn chưa kịp nói gì, đã bị Lương Loan trực tiếp nhốt ở ngoài cửa.
Trương Nhật Sơn sờ sờ mũi, có chút dở khóc dở cười.
Vừa mới mới hiểu rõ tâm ý của chính mình, còn chưa kịp làm cái gì, kết quả lại bị Lương Loan đuổi ra khỏi cửa.
Anh cúi đầu ngửi mùi hương trên người, ngực dâng lên một trận mãnh liệt cảm giác buồn nôn.
Aiya, anh vẫn là đi về thay y phục trước, sau đó sẽ nghĩ như thế nào dỗ vị đại tiểu thư bên trong kia.
Dỗ dành người khác, cái phương diện này Trương Nhật Sơn thật không có kinh nghiệm gì, xem ra cần phải quay về tìm Phật gia lấy kinh nghiệm.
"Dỗ dành người ta?" Trương Khải Sơn vẻ mặt kinh ngạc nhìn ai kia đang nhăn nhó, "Phó quan ngươi nói người đó là..."
"Còn có thể là ai, đương nhiên là Lương Loan cô nương." Tề Thiết Chủy vội vàng cáo trạng, "Phật gia ngài không biết chứ, hôm nay phó quan rất sớm đã chạy đi bệnh viện tìm Lương Loan cô nương. Đem ta một mình vứt ở nơi đó, bị một đám cô nương bao vây tấn công, ta thiếu một chút nữa là khó giữ được trinh tiết a."
Trương Nhật Sơn lướm hắn một cái: "Bát gia, ngài còn có trinh tiết sao?"
Trương Khải Sơn không kìm nén được, cao giọng cười to.
Thấy hắn như vậy Trương Nhật Sơn có chút sốt ruột: "Phật gia ngài đừng mãi cười a, Lương Loan hiện giờ đang giận ta, không để ý tới ta, ta rốt cuộc phải làm gì đây?"
Nếu như kế hoạch của anh còn chưa kịp bắt đầu lại trực tiếp bị dập tắt, vậy anh đây không phải là quá thảm a.
Trương Khải Sơn lắc đầu liên tục: "Ta nào biết dạy cái gì cho ngươi đây?"
"Bình thường không phải phu nhân đều hay giở tính hờn dỗi vu vơ với ngài sao, ngài làm sao dỗ được phu nhân a?"
Trương Khải Sơn bỗng nhiên nghiêm mặt nói: "Nói bậy, phu nhân nhà ngươi dịu dàng chu đáo, khéo hiểu lòng người, làm sao có thể giở tính vu vơ được!"
Trương Nhật Sơn ngẩn người, "Nhưng mà Phật gia không phải ngài nói phu nhân..."
"Nhưng mà cái gì! Ta cũng không nói qua cái gì. Hơn nữa đây được gọi là tình thú vợ chồng, ngươi biết cái gì?"
Trương Nhật Sơn vò đầu, anh không cũng là bởi vì không biết, cho nên mới đến chỗ Phật gia lấy kinh nghiệm mà.
Tề Thiết Chủy chỉ cho Trương Nhật Sơn một chiêu: " Lúc ngươi đi đến bệnh viện lần nữa hãy mang theo một tấm bảng giặt đồ, khi nhìn thấy Lương Loan cô nương ngươi cái gì cũng không cần nói. Hãy ném bảng giặt đồ ném xuống đất, xong rồi quỳ lên trên mặt, thế là xong."
"Vậy không được." Trương Nhật Sơn trực tiếp từ chối, vậy quá mất mặt đi.
Hơn nữa anh oan uổng a, anh chỉ là đi chấp hành nhiệm vụ mà thôi a, những nữ nhân kia ngay cả đầu ngón tay còn không có chạm qua.
Hơn nữa hiện tại anh đã biết rõ tâm ý của chính mình, thế nhưng tâm tư của Lương Loan anh còn chưa xác định được.
Bỏ đi, Phật gia và Bát gia đúng là không trông cậy nổi, vẫn là phải là dựa vào chính mình a.
...
Buổi chiều hôm sau, Lê Thốc tỉnh lại, Lương Loan mang theo tiếng khóc nức nở quát: "Cậu cuối cùng cũng chịu tỉnh lại! Cậu dám ngủ lại có tin ta hay không ta trực tiếp đào hố đem cậu chôn!"
Vừa mới dứt lời, Lương Loan nước mắt "Vù" một cái liền rơi xuống.
Nhỏ xuống trên bàn tay Lê Thốc, giống như là muốn tổn thương cậu
Lê Thốc cố hết sức giúp Lương Loan lau đi nước mắt, cậu ôn hòa cười cười: "Loan tỷ đừng khóc, ta rất khỏe."
Lương Loan đem nước mắt kìm nén lại không ít, cô nghẹn ngào, nắm chặt hai tay đang phát run của Lê Thốc: "Lê Thốc, cậu có thể tỉnh lại thực sự quá tốt rồi!"

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top