Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 28

Trương Nhật Sơn ôm bó hoa trước ngực đi vào, liền nhìn thấy cảnh Lương Loan và Lê Thốc nắm tay nhau.
Anh theo bản năng khẽ cau mày, tiểu tử này vừa mới tỉnh lại, cứ nắm tay Lương Loan làm gì?
Lương Loan nhìn thấy Trương Nhật Sơn đến, nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng ngắc.
"Anh đến làm gì?" Ngữ khí không có chút lạnh nhạt.
Điều này làm cho Trương Nhật Sơn cảm thấy rất không thoải mái, trước đây cô nói chuyện với anh đâu phải bộ dáng này.
Lẽ nào chuyện kia khiến cô ấy tức giận thế sao?
Nhưng mà nghĩ ngược lại, cô ấy quan tâm mình như vậy, có phải mình ở trong lòng cô ấy có vị trí quan trọng.
"Ta đến xem Lê Thốc."
Lê Thốc trong lòng nói xấu: Chúng ta kỳ thực cũng không phải quá thân thiết, ngươi có tới hay không thật ra cũng không đáng kể, chỉ cần có Loan tỷ ở bên ta là được rồi.
"Hừ!" Lương Loan xoay người không để ý đến anh.
Trương Nhật Sơn da mặt từ trước đến giờ dày hơn tường thành, đi vài bước đem hoa nhét mạnh vào trong tay cô.
Lương Loan không rõ vì sao: "Đang yên đang lành anh đưa hoa ta làm gì?”
"Há, cái này à. Trên đường đến đây ta nghĩ muốn mua cho Lê Thốc gì đó, ta thấy bó hoa này có chút thuận mắt nên mua."
Lê Thốc lúc này thập phần ghét bỏ nói: "Ta mới không cần."
"Cô thấy rồi đó, ta biết hắn sẽ ghét bỏ, nên ta đưa bó hoa này cho cô.”
Vẻ mặt "Ta biết sẽ nói như vậy" của Trương Nhật Sơn, Lê Thốc chỉ muốn cầm giày giơ lên mặt anh.
Lừa ai chứ, cho dù là kẻ ngu cũng nhìn ra bó hoa này đặc biệt là mua cho Loan tỷ.
Trương Nhật Sơn cẩn thận liếc nhìn Lương Loan, thấy vẻ mặt của cô đã nhu hòa rất nhiều, ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lương Loan lại không ngốc, mới sẽ không dễ dàng tin những lời quỷ quyệt kia của Trương Nhật Sơn.
Nhưng mà nghĩ lại, anh ta tại sao đột nhiên mua hoa đưa cho mình đây, chắc không phải vì mình đang nổi giận với anh ta chứ?
"Khụ khụ!" Trương Nhật Sơn nắm tay chống đỡ ở bên môi ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh khắp nơi chính là không dám nhìn Lương Loan, "Nhìn rất đẹp."
Hoa đẹp, người cũng đẹp.

Lương Loan ngẩn người: "Anh nói gì? Ta không có nghe thấy."
Trương Nhật Sơn mặt bắt đầu không khỏi nóng lên, từ tai một đường đỏ đến cả cổ.
"Không, không nói gì a."
Nếu như dáng vẻ này của Trương Nhật Sơn bị thuộc hạ trông thấy, khẳng định kinh sợ đến mức cằm cũng phải rơi mất.
Trương phó quan luôn quyết đoán, mặt dày có thể so với trường thành vậy mà Trương phó quan lại có thể xấu hổ?
Chắc là hôm nay mặt trời mọc hướng Tây sao?
Trương Nhật Sơn dù có lợi hại thế nào, đến cùng cũng chưa từng trải qua chuyện tình cảm. Đối mặt với cô gái mình thích, cũng có lúc tay chân luống cuống.
Lê Thốc bên cạnh ánh mắt tối sầm lại, sau đó đột nhiên che ngực.
Lương Loan đem hoa để lên bàn, mau chóng tới kiểm tra tình trạng của cậu: "Sao vậy, có phải là vết thương lại đau?"
Lê Thốc tái nhợt trên mặt hiện ra một nụ cười: "Cũng ổn, cũng không phải rất đau."
Thế nhưng dáng vẻ suy yếu của cậu, Lương Loan tập phần đau lòng "Cậu tuổi còn nhỏ hiện lên gì cũng được a! Đau thì cứ nói, không cần phải chịu đựng!”
Lương Loan lấy tay dụi dụi mắt, sau đó nói: "Ta đi lấy thuốc cho cậu, cậu uống thuốc chẳng mấy chốc sẽ khỏe thôi."
...
"Cậu là cố ý." Lương Loan vừa đi, Trương Nhật Sơn liền giận tái mặt.
Lê Thốc khiêu khích nhìn anh: "Vậy thì sao."
"Cậu lẽ nào không thấy được cô ấy quan tâm cậu nhiều như vậy sao? Cô ấy hận mình không thể thay cậu đỡ một phát này, thế mà cậu lại đối với cô ấy như vậy?”
Ánh mắt vừa nãy của cô ấy đều đỏ cả lên, khẳng định là lại đi ra ngoài trốn trong cái góc nào đó lén lút lau nước mắt.
Trương Nhật Sơn trừng cậu, giọng điều hung dữ: "Tiểu tử, nếu như cô ấy bởi vì ngươi mà chịu khổ, cậu cũng đừng trách ta thủ đoạn ác độc đối với bệnh nhân!"
Lê Thốc ngược lại không có chút nào sợ sệt, trái lại thập phần bình tĩnh mà hỏi: "Anh thích chị ấy sao?"
"Chuyện của người lớn đứa nhỏ như cậu không cần hỏi đến."
Lê Thốc lại hết sức bướng bỉnh, tự hồ giống như không cho cậu một câu trả lời thì sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt hai người chạm nhau ma sát, cuối cùng vẫn là Trương Nhật Sơn thua trận.
"Được rồi, ta thích Lương Loan. Ta muốn được ở bên cô ấy, ta muốn cô ấy làm nữ nhân của Trương Nhật Sơn ta."
Nam tử hán đại trượng phu, thích chính là thích, cũng không có gì không dám thừa nhận.
Lê Thốc cắn chặt môi, "Vậy, vậy anh phải đối với chị ấy thật tốt được không? Cam đoan cả đời không ức hiếp chị ấy?”
Trương Nhật Sơn bỗng nhiên có chút rõ ràng, Lê Thốc vừa mới là cố ý đuổi Lương Loan đi chỗ khác,  mục đích chính là muốn nói những lời này với mình.
Trương Nhật Sơn bỗng nhiên trở nên hết sức nghiêm túc, "Lê Thốc ta biết ý cậu là gi, thế nhưng cả đời thật sự quá dài, hơn nữa tương lai có rất nhiều chuyện chúng ta cũng không có cách nào dự liệu."
"Ta thích cô ấy, cũng chắc chắn muốn cô ấy. Ta duy nhất có thể cùng cậu bảo đảm chính là chỉ cần Trương Nhật Sơn ta còn sống một ngày, thì sẽ không để bất kỳ người nào đến ức hiếp cô ấy.”
Ngày cả ta cũng không thể.
Cho đến lúc này Trương Nhật Sơn cuối cùng đã hiểu rõ, khi anh xác định Lương Loan là người đặc biệt trong lòng anh, lòng anh đã thay anh đưa ra lựa chọn.
Có hay không một người như vậy, khi ngươi lần đầu gặp cô ấy, liền biết người này thuộc về ngươi.
Lê Thốc nhìn chằm chằm anh, giống nhứ muốn xác định lời anh nói là thật.
Cuối cùng Lê Thốc chậm rãi mở miệng: "Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay. Nếu như có một ngày anh vi phạm lời hứa, ta sẽ bắt anh trả giá lớn!”
Lê Thốc ánh mắt lóe lên một tia sát khí, Trương Nhật Sơn không nhịn được nở nụ cười, còn uy hiếp anh, tiểu tử này quả nhiên đáng sợ!
Trương Nhật Sơn nghĩ đến Lương Loan vừa mới đi ra ngoài, không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh đi ra ngoài tìm người: "Được rồi, nói chuyện kết thúc. Nhưng có một việc ta phải nói cho cậu biết, sau này nếu như cậu lại dùng phương thức như thế, cậu có thể sẽ bị ta đánh cho một trận trước."
Trương Nhật Sơn đi tới cửa chợt nhớ tới một chuyện, lại xoay đầu lại hỏi cậu: "Tiểu tử, lần đầu tiên gặp nhau ta cảm thấy cậu thấy ta liền khó chịu, ta có chọc giận gì cậu sao?”
Lê Thốc giấu trong chăn nắm chặt tay thành quyền, cậu nói ra từng câu từng chữ "Bởi vì từ lần đầu gặp mặt, ta liền biết anh sau này sẽ cướp đi món đồ quan trọng với ta."
Quả nhiên a, một lời thành sấm.

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top