Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 29

Trương Nhật Sơn đi ra phòng bệnh tìm kiếm Lương Loa khắp nơi,  cuối cùng tìm thấy cô ở trong góc.
Lương Loan ôm thuốc của Lê Thốc ở trước ngực, đem chính mình co lại tựa như quá bóng, nhìn thấy vô cùng đáng thương và bất lực.
Trương Nhật Sơn ánh mắt đau lòng, nhẹ nhàng đi tới: "Không phải nói lấy thuốc cho Lê Thốc sao, vì sao lại một mình ngồi ở chỗ này khóc ."
"Ai khóc. Ta mới không có!"
Trương Nhật Sơn ngồi xổm xuống trước mặt cô, đưa taynâng cằm cô lên, đánh giá một chút: "Ơ hay, còn mạnh miệng sao! Xem con mắt này của cô, đỏ đến gần giống thỏ rồi, lại khóc mắt cũng sưng cả lên, nhìn không đẹp!"
Giờ phút này Trương Nhật Sơn hận không thể đem cái tiểu tử đáng chết kia xách ra đánh cho một trận, ai bảo hắn khiến cho Lương Loan khóc!
Lương Loan bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt như mưa: "Vậy ta cũng không có để anh nhìn a."
Trong lòng cô đang khó chịu lắm, sao đột nhiên tên đáng ghét này xuất hiện làm gì?
An ủi người khác Trương Nhật Sơn thực sự không có kinh nghiệm gì, thế là anh suy nghĩ một chút liền hỏi: "Hoa vừa rồi có đẹp không? "
"A ."
Trương Nhật Sơn câu dẫn ra một cái đường cong: "Nếu như cô cảm thấy đẹp, vậy ta liền mua lại cho cô một bó nữa, vì vậy cô đừng khóc."
Trước đây Trương Nhật Sơn cho rằng Lương Loan khóc thời điểm rất xinh đẹp, bây giờ cũng vẫn cảm thấy như vậy, chỉ là tâm tình không còn như trước.
Bây giờ Lương Loan vừa khóc Trương Nhật Sơn liền cảm giác được sự ác độc và tàn nhẫn bám lấy mình, vô cùng khó chịu.
Ta nguyện ý đem tất cả hoa đẹp trên thế gian này đều dâng đến trước mặt cô, chỉ đổi lấy nụ cười của cô.
Lương Loan hai mắt đẫm lệ, khóc thút thít nghẹn nói: "Trương Nhật Sơn anh có biết anh lúc này rất khó hiểu không?"
"Có lẽ."
Trương Nhật Sơn đưa tay đặt trên đỉnh đầu Lương Loan, còn nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái.
Tay kia cảm giác quả thực tốt đến không chịu được, anh có chút không nỡ buông tay.
"Đừng khóc, khóc nữa toàn bộ Trường Sa cũng sắp phải lũ lụt rồi. Lại nói, nếu như để Lê Thốc nhìn thấy bộ dáng này của cô trong lòng nhất định sẽ càng khó chịu."
Lương Loan cắn chặt cánh môi, bộ dạng phục tùng theo ý anh: "Kỳ thực ta cũng không có gì, ta chính là lo lắng cậu ấy. Cậu ấy tốt như vậy, thiện lương như vậy, lại chịu nhiều khổ cực như vậy. Lần này nếu như không phải là bởi vì ta, cậu ấy cũng sẽ không nằm ở bệnh viện."
Trương Nhật Sơn nhịn xuống trợn mắt, Lương Loan a Lương Loan, cô đến cùng có biết hay không, cái người thiếu niên trong miệng cô nói kỳ thực rất thông minh lanh lợi a.
Chí ít Lê Thốc mà anh nghĩ cùng với Lê Thốc mà Lương Loan tưởng tượng không giống nhau.
Thôi bỏ đi, thấy cậu ta bảo vệ Lương Loan như vậy, nghĩ đến đối với cô cũng không có cái gì ác ý.
Có thể thêm một người bảo vệ cô, cũng không có gì là không tốt.
Khi Lương Loan ánh mắt ướt sũng nhìn Trương Nhật Sơn thời điểm, Trương Nhật Sơn lòng liền bắt đầu không kìm được mà cuồng loạn.
Anh thở dài, trong lòng có giọng nói nhỏ đang nói: Trương Nhật Sơn thừa nhận đi, ngươi cả đời này đều thua trên tay nữ nhân này.
Trương Nhật Sơn dứt khoát đem cô ôm vào trong ngực, an ủi: "Thế nhưng Lương Loan, Lê Thốc chính là do cô cứu về, còn ở bệnh viện chăm sóc cậu ta nhiều ngày như vậy. Lương Loan, cô thật sự rất tuyệt vời."
Trương Nhật Sơn nói đều là lời nói thật lòng, anh đến bây giờ vẫn còn nhớ bộ dáng đó của Lương Loan.
Anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng, trăm năm sau anh cùng Lương Loan sẽ như thế nào gặp nhau.
Cứ nghĩ đi nghĩ lại như vậy, anh phát hiện mình có chút đố kị cái người tên Trương Nhật Sơn kia.
Anh nghĩ mình nhất định là điên rồi, thế nhưng nghĩ kỹ lại, gặp được Lương Loan lại còn thích cô, đây vốn là một cuộc tình điên cuồng.
Lương Loan kề sát ở trước ngực anh, tiếng tim đập của anh trước sau như một đều khiến cô cảm thấy an tâm.
Một lát sau, Lương Loan rốt cục bình tĩnh lại.
Trương Nhật Sơn cúi đầu nhìn cô, Lương Loan lại tránh né ánh mắt của anh.
"Làm sao vậy?" Sao lại không cho nhìn .
Lương Loan phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình vẫn ở trong lòng anh, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô lẩm bẩm nói: "Vừa nãy khóc quá lâu, con mắt cũng đã sưng lên."
Trương Nhật Sơn cười nói: "Sợ cái gì, ta lại không phải chưa từng nhìn thấy qua."
Lương Loan nhẫn nhịn một chữ nói ra: "Xấu!"
Trương Nhật Sơn dịu dàng dụ dỗ cô: "Nếu đã biết vậy thì phải nghe lời, ngoan, sau này đừng khóc a."

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top