Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 35

Rơi xuống một chỗ như vậy Lương Loan ngược lại so với trong tưởng tượng của Trương Nhật Sơn bình tĩnh hơn nhiều.
Trương Nhật Sơn cởi áo khoác ngòai trải trên mặt đất, sau đó gọi lại Lương Loan ngồi xuống.
"Ta xem Phật gia bọn họ một chốc chắc cũng không hoàn thành xong việc, chúng ta trước tiên ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."
Tận đến giờ phút này Lương Loan mới nhìn thấy Trương Nhật Sơn tay bị thương, hẳn là vừa nãy không cẩn thận rơi xuống thời điểm làm bị thương.
Lương Loan vội vàng từ trong bao bên người lấy ra băng gạc, giúp anh băng bó vết thương.
"Anh như thế nào đây, bị thương như thế cũng không nói!"
Trong bóng tối, Trương Nhật Sơn ôm lấy khóe miệng cười yếu ớt: "Cái này một chút vết thương nhỏ không có gì đáng ngại."
Lương Loan trừng anh một cái: "Cái gì mà không đáng ngại, máu cũng chảy ra nhiều như vậy!"
Nói xong động tác tay trở nên càng thêm nhẹ nhàng.
Bởi quá tối nguyên nhân, hai người bọn họ ai cũng không có chú ý tới, Trương Nhật Sơn không cẩn thận cọ đến ngọc chẩm, máu lặng lẽ bị hấp thu.
Nhìn Lương Loan vì mình mà nghiêm túc, Trương Nhật Sơn hơi có chút xuất thần.
Loại bị thương này anh vốn là cũng không bận tâm ở trong lòng, thế nhưng Lương Loan xem ra lại hết sức lo lắng, thật giống như vết thương này xảy ra trên người cô vậy.
Trương Nhật Sơn thấp cười nhẹ nói: "Thủ pháp quả nhiên rất chuyên nghiệp a, bác sĩ Lương."
Lương Loan lườm một cái: "Trương Nhật Sơn anh bớt nói lải nhải, sau này bị thương phải nói, đau thì phải nói đau, biết chưa?”
Trong tiềm thức cô không hy vọng anh biến thành cái dáng vẻ trăm năm sau kia, bởi vì như vậy anh thật sự quá khổ.
Trương Nhật Sơn cũng không phản bác, chỉ là theo đáp ứng theo lời cô: "Được."
Lương Loan ngẩng đầu hướng lên trên nhìn ngó: "Anh nói Phật gia bọn họ thế nào rồi?"
"Yên tâm, dựa vào những thứ vớ va vớ vẫn đó vẫn không thể đem Phật gia làm thế nào!"
Lương Loan cũng cảm thấy vậy.
Nếu như Trương Khải Sơn dễ dàng đối phó như thế, Phật gia cũng không phải Phật gia rồi.
Lương Loan đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng hoa mắt, Trương Nhật Sơn đưa tay giúp cô ấn ấn thái dương huyệt: "Chắc là vừa nãy hút vào quá nhiều mộc trầm hương."
Nàng lẩm bẩm lời nói nhỏ nhẹ: "Trương Nhật Sơn, ta có chút buồn ngủ."
Trương Nhật Sơn nhẹ nhàng đưa cô đặt ở trên ngọc chẩm, "Ngủ đi, ta liền ở đây bảo vệ ngươi."
Lương Loan rất nhanh liền chìm vào bên trong mộng cảnh.
Nàng mơ thấy một giấc mộng vô cùng quỷ dị.
Nàng mơ thấy mình trở về thời không của cô, cô ở ks Tân Nguyệt, cô còn nhìn thấy Trương Nhật Sơn.
Một thân đắt giá cao đính âu phục, ngay cả nút buộc đều cài chặt chẽ, cẩn thận lại bảo thủ.
Cả người anh đều vùi ở trong ghế , biểu hiện có chút cô đơn chán chường, Lương Loan trước nay đều chưa từng thấy Trương Nhật Sơn như vậy.
Anh cúi đầu, khàn khàn mở miệng: "Ông trời, ngài chung quy vẫn là đem ta ấm áp cuối cùng của ta cướp đi."
Biết được Lương Loan chết bới sự cố máy bay, Trương Nhật Sơn vẫn như xưa bộ dáng chững chạc, tự kiềm chế.
Có thể chỉ có chính bản thân anh biết, lòng của anh đã nứt ra một vết thương, đồng thời đang gia tốc thối rữa, vô số hối hận áy náy đem anh nuốt chửng nhấn chìm.
Anh liền như vậy yên tĩnh ngồi đến bình minh.
Sau khi trời sáng, anh vẫn là cái kia bày mưu tính kế hội trương hiệp hội Cửu Môn.
Chỉ là trên người có thêm một tia lạnh lẽo tuyệt vọng khí tức.
Hình ảnh xoay một cái, Lương Loan đi tới nghĩa địa.
Dưới bầu trời mờ mịt mưa phùn, Trương Nhật Sơn chống một cây dù đen, nhẹ nhàng xoa xoa trên hình nữ tử tươi cười rạng rõ trên mộ bia.
Trên mộ bia còn khắc "Trương Nhật Sơn chi thê" chữ, khiến cho Lương Loan không nhịn được giật mình trong lòng.
Đó là Trương Nhật Sơn cố ý thêm lên, bởi vì ở trong lòng anh Lương Loan cũng đã sớm là vợ của anh.
"Em có trách ta không?”
Trách ta lúc đó không có giữ em lại, trách ta vẫn không chịu đi tìm em.
Lương Loan liều mạng mà lắc đầu, không có, Trương Nhật Sơn ta không có trách anh.
Trương Nhật Sơn nhếch môi mang theo nụ cười trào phúng, anh một đời trung thành với Phật gia, hết lòng với Cửu Môn, lại chỉ không có trung thành với mình.
"Lương Loan a, là ta nợ em."
Nếu như em còn nguyện ý tha thứ ta, thì hãy đến trong mộng gặp ta một lần được không?
Thấy cảnh này Lương Loan đã sớm lệ rơi đầy mặt, cô liều mạng mà hô: "Trương Nhật Sơn! Trương Nhật Sơn! Ta ở ngay đây, anh nhìn em a!"
Đáng tiếc người kia không nghe thấy.
...
Lương Loan là khóc lóc tỉnh lại.
Trương Nhật Sơn lau nước mắt cho cô, hỏi: "Làm sao, khóc lợi hại như vậy?"
Lương Loan một đầu đâm vào Trương Nhật Sơn trong lòng, cả người đều đang phát run.
"Mơ thấy một giấc mơ khiến ta khó chịu."
Trương Nhật Sơn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu động viên: "Mộng đều là giả."
Lương Loan hai mắt đẫm lệ nhìn anh: "Thật sao?"
Trương Nhật Sơn trong mắt sáng ngời, chốc lát, anh trả lời: "Đương nhiên."

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top