Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 4

Lương Loan tuy là được ở lại trong phủ của Phật gia, nhưng mà từ hôm đó cô lúc nào cũng thấy không thoải mái, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng.
Những cái khác thì không nói, chính là Trương Nhật Sơn lúc rảnh rỗi thì sẽ đến giám sát cô, giống như sợ cô làm cái gì đó.
Lương Loan lạnh run lên mỗi khi nhìn thấy ánh nhìn chòng chọc của Trương Nhật Sơn, cô thật sự chịu hết nổi, nhịn không được liền hỏi : " Trương phó quan cả ngày nay anh không có việc gì làm hay sao mà nhàn rỗi như vậy a? Trong phủ Phật gia không có việc gì để anh làm sao ?"
Trương Nhật Sơn hai tay khoác lại, tâm trạng bình tĩnh nói: "Bây giờ việc quan trọng nhất của ta chính là trông chừng cô."
Lương Loan cười tươi: " Được, vậy anh cứ từ từ mà xem. Bổn cô nương trời sinh xinh đẹp, cho nên phó quan anh phải cẩn thận trông giữ."
Hừ, ta đấu không lại cáo già trăm năm kia, không lý nào lại thua trước tiểu hồ ly chưa thành tinh như anh a.
Quả nhiên vẻ mặt Trương Nhật Sơn có chút ngượng, đôi môi chậm rãi phun ra một câu : " Không biết xấu hổ."
Nào có cô gái như vậy , tự mình khen mình, thật là một chút cũng không biết thẹn.
" Ha ha. Trương phó quan là một người đàn ông mà cả ngày cứ chạy theo ta, cũng không sợ người khác nói xấu. Anh không biết xấu hổ như vậy, thì ta cần gì phải cảm thấy thẹn a."
Lương Loan cũng không phải là người dễ chọc, chỉ cần cô không chủ động cãi nhau, thì chưa bao giờ thua.
Trên mặt Trương Nhật Sơn nổi lên một tia tức giận : " Lương Loan cô ..."
" Ta ? Ta làm sao ? Trương phó quan anh đây là bị ta nói trúng, thẹn quá hóa giận sao ?"
Lương Loan có lòng nói : " Trương phó quan ta khuyên anh một câu a, đừng có nóng giận, tổn hại thân thể a."
Trương Nhật Sơn nghẹn nửa ngày, phát hiện mình không nói được một câu.
Anh sao lại có thể thua bởi tay người con gái này.
Ha ha , Lương Loan này quả nhiên cùng với hai chữ " mềm yếu" thật không thể đặt chung với nhau.
Trương Nhật Sơn nghiêm mặt lạnh lùng : " Cô đừng đắc ý, cô tốt nhất là đem đuôi cáo của mình giấu cho kỹ. Nếu như bị ta tóm được, súng trong tay ta không có mắt."
" Việc này không cần làm phiền Trương phó quan phải lo lắng."
Trương Nhật Sơn không muốn dây dưa với cô liền đứng dậy rời đi, Lương Loan cười tủm tỉm nói : " Trương phó quan đi thong thả, ta không tiễn a."
Anh mới vừa đi, nét tươi cười trên mặt Lương Loan liền biến mất.
Lương Loan bỗng chốc tức giận nện gối : " Trương Nhật Sơn đáng ghét, anh chỉ biết ức hiếp ta ! Có bản lĩnh thì một súng bắn chết ta đi, ai thích tới nơi quỷ quái này chứ ."
" Ta ở nơi này không quen biết ai, chỉ biết mỗi mình anh. Anh thì chỉ biết nhăn mặt cau mày với ta, anh có vấn đề sao ! ."
Lương Loan càng nói càng ấm ức, mắt đã muốn đỏ lên, cô thật sự cần hảo hảo trút hết ra.
Lẻ lôi một mình đi đến đây, ai có thể hiểu cho cô.
Lương Loan thật không ngờ là, Trương Nhật Sơn không có rời đi, mà dựa vào vách tường bên cửa, nghe trộm động tĩnh bên trong.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở , Trương Nhật Sơn nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp cô.
Có lẽ ..... Mình thật sự đã quá nhạy cảm ?
Lúc này có hạ nhân bưng đồ vật này nọ đến, bị Trương Nhật Sơn ngăn lại : " Đây là gì ?"
" Đây là thuốc bổ đưa cho Lương tiểu thư, phu nhân nói thân thể cô ấy yếu ớt, cần phải bồi bổ lại cho tốt."
Yếu ớt ? Trương Nhật Sơn nhịn không được muốn cười, lúc cô ta cãi nhau không chỉ mồm mép, tinh thần cũng rất tốt, làm gì có một chút dáng vẻ yếu ớt a.
" Được rồi, ngươi lui xuống trước đi. Cô ấy đã ngủ, một giờ sau ngươi lại đến."
Khi hạ nhân chuẩn bị rời đi, Trương Nhật Sơn nói thêm : " Dặn dò phía dưới, trong vòng một giờ không cho phép bất kỳ ai tới gần phòng này."
" Đã biết."
Trương Nhật Sơn quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng, trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở đứt quãng.
Dáng vẻ lê hoa đái vũ của cô càng ngày càng rõ ràng khắc sâu, Trương Nhật Sơn không thấy bực bội.
Phụ nữ quả nhiên là phiền phức.
Có lẽ một giờ cũng đủ để cho cô ấy khóc.

PS : phó quan ơi phó quan, vk anh đó đừng ăn hiếp người ta. Có lẽ sau này yêu ng ta lúc nào không hay.
Hahahahaha hóng truyện quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top