Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42

Lương Sơn CP – [ Thanh mộng áp ngân hà ] – Chương 42

Trương Nhật Sơn vào phòng bệnh, bước chân vô cùng nặng nề.
Lê Thốc đứng trước đầu giường, chậm rãi mở miệng: "Anh muốn vứt bỏ Loan tỷ sao?"
Trương Nhật Sơn mắt lóe lên, cố gượng cười nói: "Ngươi ở đây nói nhăng gì đấy!”
Lê Thốc xoay người, tầm mắt bao trùm kín anh: "Vừa nãy các ngươi nói chuyện ta đều nghe được."
Cậu lại không ngốc, mặc dù chỉ là nghe được đại khái, nhưng cũng có thể từ bên trong lý giải được một ít.
Cửu Môn cùng Uông gia là kẻ thù, mà Loan tỷ vừa đúng lúc là người Uông gia gì đó.
"Trương Nhật Sơn, bọn họ nghĩ thế nào ta mặc kệ, anh thì sao? Trong lòng anh có phải hay là không cũng cho rằng Loan tỷ là người xấu?"
"Không có, ta chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là Lê Thốc, chuyện liên quan đến Cửu Môn, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản của một mình ta ."
"Hi vọng anh nhớ kỹ đã hứa gì với ta.”
"Đương nhiên ."
Lê Thốc ánh mắt có chút ác liệt bức người: "Nếu như Cửu Môn gây áp lực cho anh? Anh còn có thể bảo đảm?"
Trương Nhật Sơn nói ra từng câu từng chữ với Lê Thốc, "Ta không cần cam đoan cái gì cả, mặc cho chuyện gì ta cũng sẽ không vứt bỏ Lương Loan."
"Tốt nhất là như vậy." Lê Thốc biểu tình âm đức, "Trương Nhật Sơn, anh biết ta và anh không giống nhau. Ta không giống anh bị nhiều thứ như vậy ràng buộc, vì Loan tỷ ta cái gì đều có thể làm. Nếu như anh làm không được hoặc là làm thương tổn chị ấy, ta sẽ dẫn chị ấy rời khỏi nơi này, để cho anh vĩnh viễn cũng không thể thấy chị ấy!"
Lê Thốc nhìn người trên giường: "Chị ấy cũng sắp tỉnh lại rồi, ta nghĩ chị ấy tỉnh lại sẽ hi vọng người đầu tiên nhìn thấy chính là anh.”
Nói xong, cậu xoay người rời đi .
Trương Nhật Sơn a Trương Nhật Sơn, anh tuyệt đối đừng khiến cho Loan tỷ thất vọng a.
Cũng không lâu lắm, Lương Loan dần dần tỉnh lại .
"Lương Loan cô đã tỉnh !"
Lương Loan mở to mắt, chậm rãi ngồi dậy: "Trương Nhật Sơn anh tại sao ở chỗ này a?"
Trương Nhật Sơn cầm cái gối đệm ở phía sau cô, để cô dựa vào thoải mái chút .
"Cô còn nói, là Bát gia bọn họ cho người nói cho ta biết."
Lương Loan hơi mệt mỏi nói: "Ta cũng không biết như thế nào đột nhiên lại hôn mê, có thể là do gần đây làm việc quá mệt mỏi đi."
"Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ có thấy khá hơn một chút không?"
Lương Loan xoa trán "Chỉ là cảm thấy đầu còn có chút choáng váng . . ."
Lời còn chưa dứt, một đôi hai tay lạnh buốc đang giúp cô ấn ấn huyệt thái dương.”
"Ta giúp cô xoa bóp, thủ pháp này là học được Bát gia , cũng không biết hữu dụng hay không ."
Lương Loan híp mặt lại tựa như hưởng thụ, thỏa mãn cảm khái: "Ừm, thật là thoải mái a!"
Bộ dáng cô nhắm mắt lại vẻ mặt hưởng thụ, cực kỳ giống mèo con lười biếng trốn ở trong góc vào buổi trưa.
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, Trương Nhật Sơn sắc mặt chợt trở nên âm u, lực đạo trên tay cũng từ từ tăng thêm .
"Ôi !"
Lương Loan la một tiếng , Trương Nhật Sơn vội vàng dừng lại: "Thật có lỗi, ta có phải dùng quá sức rồi không?"
Lương Loan cười khổ nói: "Nửa đầu phát huy vô cùng tốt, chỉ là nửa đoạn sau này không phải là mát xoa cho ta a, rõ ràng chính là muốn đâm chết ta."
Trương Nhật Sơn biểu tình không có thay đổi gì , Lương Loan cảm thấy anh có gì đó không đúng.
"Trương Nhật Sơn anh làm sao vậy, vẻ mặt sao khó coi như vậy a?”
Trương Nhật Sơn thử dò xét hỏi: "Lương Loan lúc cô hôn mê có nhớ đến sự tình gì không?"
"Hả? Nhớ tới sự tình gì? Không có a!" Lương Loan cười hỏi , "Anh rốt cuộc hôm nay làm sao vậy, sao cảm giác là lạ à nha !"
Trương Nhật Sơn lặng lẽ thở phào nhẹ nhỏm , sau đó nắm thật chặt tay của cô.
"Lương Loan ."
Có lẽ là nét mặt của anh quá nghiêm túc, làm cho Lương Loan nhớ tới người trăm năm sau.
Vì vậy thân thể cô yếu ớt đột nhiên đứng thẳng, vô thức trả lời một tiếng: "Đây!"
Trương Nhật Sơn nghiêm túc nói: "Hứa với ta, dù có chuyện gì cũng không được quên cô là ai."
Hả? Lương Loan quả thực là trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não.
Cô đưa tay sờ sờ trán Trương Nhật Sơn, trong miệng còn nói thầm: "Trương Nhật Sơn anh có phải cũng ngã bệnh rồi?"
Ai ngờ Trương Nhật Sơn đột nhiên đem cô ôm vào trong lòng, Lương Loan thoáng cái hoảng hồn: "Trương . . ."
"Đừng nhúc nhích, để ta ôm trong chốc lát, lập tức khỏe."

#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top