Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Lương Sơn CP - [ Thanh mộng áp ngân hà ] - Chương 7

Lúc Bát gia rời khỏi phủ, thì lại bị Trương Nhật Sơn lén lút kéo đến một bên.
" Phó quan ngươi lén lút để làm gì a!"
" Bát gia ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Dáng vẻ Trương Nhật Sơn giống như có chút khó mở miệng, Bát gia cảm thấy kỳ quái : " Ngươi có chuyện gì thì nói a, làm gì mà ấp a ấp úng như vậy."
Trương Nhật Sơn cắn chặt răng, như là quyết tâm đặt lễ đính hôn vậy : " Bát gia, chuyện là vậy, ta có một huynh đệ, hắn gần đây luôn nằm mơ thấy chuyện kỳ quái."
" Há ? Kỳ quái thế nào?"
Trương Nhật Sơn nghĩ nghĩ nói : " Cũng không có thể nói là kỳ quái, dù sao thì hắn gần đây luôn mơ cùng một người, cùng một chuyện. Bát gia ngươi không phải biết giải mộng sao, có thể nói đây là vì sao không?"
Bát gia trừng hai mắt, cười hứng thú : " Của huynh đệ ngươi ?"
Trương Nhật Sơn còn nghiêm túc gật đầu : " Ừm, huynh đệ của ta."
" Ngươi không vì chuyện này mà đến gặp ta, ta thấy người huynh đệ mà ngươi nói nhất định là bản thân ngươi a."
Trương Nhật Sơn : "......."
Thấy hắn cứng đơ nhìn chằm chằm chính mình, Bát gia cũng không trêu chọc nữa, chỉ giải thích nói : " Ban ngày suy nghĩ thế nào thì ban đêm sẽ mơ thấy điều đó, những lời này thật ra nghe cũng có chút đạo lý. Nếu ngươi thật mơ..."
Trương Nhật Sơn trừng mắt, Bát gia lập tức sửa lời : " Ý của ta là huynh đệ của ngươi chẳng qua nằm mơ đều là những hình ảnh bình thường, vậy chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Chỉ có thể nói rõ là vị huynh đệ kia của người, đối với người trong mộng chấp niệm quá sâu."
Vừa nghe những lời này, Trương Nhật Sơn thiếu chút nữa nhảy dựng lên, " Nói bậy bạ !"
Ai mà đối với nữ nhân kia chấp niệm quá sâu a, đúng là nói đùa!
Bát gia bất mãn vô cùng khi Trương Nhật Sơn hoài nghi năng lực của anh : " Có lúc nào ta nói sai chuyện gì không, ngươi rõ ràng chính là ..."
Mặt Trương Nhật Sơn không chút thay đổi ngắt lời : " Bát gia ngươi có thể đi rồi."
Trương Nhật Sơn đột nhiên xoay người rời đi, để lại Bát gia một mình tựa như hồ ly cười cười.
" Xem ra phu nhân nói cũng có lý a."
.........
Phật gia đang xử lý văn kiện, Doãn Tân Nguyệt đại mã kim đao ngồi ở trên bàn: " Trương Khải Sơn lúc nào anh cũng nói bận, phó quan của anh đi uống hoa tửu, anh cũng không biết quản!"
Phật gia nhướng mắt lên nhìn cô : " Yên tâm , nên làm cái gì không nên làm cái gì, phó quan trong lòng hắn đều biết rõ."
Doãn Tân Nguyệt đành chịu : " Ta đương nhiên biết phó quan không phải loại người như vậy, nhưng hắn còn phải cưới vợ sanh con, việc này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh, sau này còn cô nương nào dám gả cho hắn ?"
Phật gia nhún vai : " Chỉ cần hắn thích là được, dù sao cũng còn có Trương gia ta, không lẽ không thú nổi cô nương."
Doãn Tân Nguyệt hoàn toàn không còn gì để nói, đây là cái suy nghĩ gì, chẳng trách phó quan đến bây giờ vẫn chưa ổn định.
Phật gia chợt nhớ hỏi cô : " Không phải em nói cô nương mà phó quan mang về cũng rất tốt sao ?"
" Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy ta liền thấy thích. Nếu cô ấy và phó quan có thể thành thì không gì tốt hơn."
Đối với Lương Loan, Doãn Tân Nguyệt thật có hảo cảm, không rõ vì sao, có thể bởi vì ánh mắt mỗi khi cô ấy nhìn lén Trương Nhật Sơn.
Doãn Tân Nguyệt vô cùng chắc chắn, Lương Loan nhất định có tình ý với Trương Nhật Sơn, cái này coi như là trực giác của phụ nữ."
" Được rồi, phó quan cũng đến lúc nên thành gia lập nghiệp, chỉ là mọi việc vẫn phải chiều theo ý muốn của phó quan. Nếu hắn không thích cái cô nương kia, các người cũng đừng miễn cưỡng hắn."
Doãn Tân Nguyệt lẩm bẩm than: " Ta biết rồi."
Cô nghiên người ôm lấy cổ Phật gia: " Trương Khải Sơn gần dây ta rất buồn chán a, anh chừng nào mới có thể xử lý xong việc, cùng ta đi ra ngoài chơi."
Phật gia sợ cô ngã, buông văn kiện trong tay, đem cô ôm vào trong lòng.
" Ngoan, gần đây thật sự rất nhiều việc, chờ ta làm xong sẽ cùng em đi ? Hay là em cũng có thể cho hạ nhân cùng em ra ngoài dạo chơi."
Doãn Tân Nguyệt có chút không vui, bất quá cô đột nhiên nhớ đến có lẽ có một người có thể cùng cô ra ngoài.
" Cái gì ? Phu nhân cho ta cùng cô ra ngoài dạo phố?" Lương Loan có chút kinh ngạc.
Doãn Tân Nguyệt vô cùng thân thiết nắm lấy tay cô, " Ainha, cô không cần gọi ta phu nhân, gọi ta là Tân Nguyệt được rồi. Ta gần đây không có việc gì làm, đúng lúc dẫn cô ra ngoài một chút, chắc chắn cô ở trong phủ cũng buồn chán rồi."
Lương Loan không có từ chối : " Được, đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài."
Muốn ở đây sinh sống, ít nhất cũng phải biết nói này như thế nào.
Trước khi đi, Trương Nhật Sơn không biết vì sao nhét rất nhiều tiền cho Lương Loan.
Lương Loan khó hiểu nhìn anh, hôm nay mặt trời mọc lên ở phí tây sao?
Trương Nhật Sơn ho khan hai tiếng, nói : " Tiền này không phải đưa cho cô, phu nhân thích cái gì thì nhớ mua cho người."
Lương Loan gật đầu : " Ồ."
Trương Nhật Sơn chăm chú nhìn quần áo trên người cô, có chút không được tự nhiên nói : " Thuận tiện tự mua cho mình hai bộ quần áo mới đi."
Lương Loan ngây ngẩn cả người, anh ta cuối cùng cũng biết quan tâm mình sao?
Ngay sau đó Trương Nhật Sơn liền nói : " Cô mặc bộ quần nào này thật sự trông rất khó coi."
Lương Loan: "....." Quả nhiên không nên ôm kỳ vọng gì từ anh ta.
" Thật ngại quá, mặc xấu như vậy làm hại mắt anh."
Lương Loan quay đầu lên xe, Trương Nhật Sơn ở phía sau lầm bẩm nói : " Thật ra cũng không có khó coi như vậy."
Trương Nhật Sơn dặn dò thuộc hạ : " Ta và Phật gia đều có việc không đi được, các người nhất định phải bảo vệ phu nhân ....."
Dừng một chút, anh lại nói thêm mấy chữ : " Và Lương Loan cô nương."
Thuộc hạ lập tức gật gật đầu : " Thuộc hạ đã biết."

Ps : Ai nói chỉ có phụ nữ mới khẩu thi tâm phi a. Phó quan anh cũng y như vậy. khổ anh ghê :)
#fanfic_luongsoncp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top