Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 76: Sụt hố

Đối với người luôn được chiều chuộng và săn đón từ bé tới lớn như Cường, bị crush từ chối có lẽ là cú sốc lớn nhất đối với cậu.

Sốc gấp đôi khi con bé còn tỏ tình với đối thủ để từ chối lời tỏ tình của cậu.

Cường có vẻ không cam tâm, nhưng cũng chẳng hoàn toàn bất ngờ. Ngay từ đầu cậu đã không mong ngóng chiếm được trái tim của Ái Lạp. Cậu chỉ muốn nó biết bản thân đã vật vã thế nào vì con bé, chứ không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa bạn bè bình thường với nhau.

Tính Cường đùa dai, mặc dù không muốn làm khó nhưng sự buồn bực và cơn nhây trong người khiến cậu cứ muốn trêu dai Ái Lạp. Cường siết chặt lấy con bé trong vòng tay, đầu cúi thấp tham lam hít hà mùi dầu gội giống y chang mình, gằn giọng trách:

- Chẳng công bằng tẹo nào! Tao chắc chắn bản thân thích mày lâu hơn thằng Bảo!

- Ừ thì tao cũng đoán vậy mà. Chắc Bảo mới thích tao gần đây thôi...

- Ủa Ái Lạp ơi, ý là tao đang tỏ tình ấy chứ không phải đang tâm sự với mày đâu?

Cường tỏ ra ba chấm trước phản ứng của người trong lòng. Cảm giác con bé đúng thật chỉ coi cậu như một người bạn theo nghĩa đen chứ không hề có thêm dù chỉ một chút tâm tư khác.

- Ồ được rồi. Thế mày thích tao từ lúc nào vậy?

Ái Lạp cố gắng phối hợp, tránh cho thằng đối diện xúc động mà bóp chết bản thân lúc nào không hay. Cường nhìn chăm chăm vào vết cắn cậu vừa để lại trên má nó lúc lâu, nghiêm túc nói:

- Từ lần đầu gặp nhau tao đã thích mày rồi. Việc tao cắn vào má mày là để đánh dấu chủ quyền, không phải là trêu đâu hiểu chưa!

- Ối thật ư? Vậy mà bấy lâu nay tao luôn nghĩ tính mày trầm, "trầm tinh con có" nên mới biến thái vậy!

- Đm hôm nay tao không bóp chết mày thì tao gieo mình xuống núi tự vẫn luôn Ái Lạp ạ!

Cường dùng một tay bóp cổ Ái Lạp. Lực tay cậu nhẹ, chỉ đủ chọc con bé ngứa ngáy rồi cười rộ lên khanh khách. Lát sau, Cường buông tha cho Ái Lạp. Cậu ngồi dậy, dùng chút niềm tin mong manh cuối cùng hỏi nó:

- Cái trò chơi của mày với Bảo, tao không thể có một suất tương đương à?

Ít nhất thì mày vẫn phải cho tao cơ hội được cạnh tranh công bằng chứ? Tao chưa vào ván mà đã bị mày xử thua rồi. Tao hơi không cam lòng.

- Tao chấm người ta nên tao cho họ một cái đèn xanh mày hiểu không? Còn mày thì tao cho đèn đỏ!

- Được rồi, tao hiểu. Cuộc nói chuyện này nên dừng ở đây thôi.

Cường vén rèm lên, bắt gặp Bảo đang rất hằn học chạy về phía này. Có vẻ như ai đó đã báo cho cậu ta về trận vờn vũ trong lều của hai đứa vừa xong. Theo sau Bảo còn có Quỳnh Giao hớt ha hớt hải. Tay con bé cầm dao, tay còn lại cầm quả cà chua đã bị bóp nát trông rõ rợn người.

Có khi Quỳnh Giao chuẩn bị cầm con dao ấy xiên Cường thật.

Cường xỏ giày, vội vã chạy mất tiêu. Quỳnh Giao gào thét đuổi theo sau, chỉ có Bảo là đủ tỉnh táo để xông vào trong lều kiểm tra Ái Lạp. Trông thấy vết cắn còn in hằn bên má con bé, kèm theo đó là cả chăn gối xô lệch, đôi mắt Bảo lấp loé những tia sáng đỏ. Cậu cầm giày lên, thấp giọng đe dọa con bé:

- Kể rõ cho tao chuyện vừa xảy ra hoặc tao giết chết mày.

- Thôi đi, đứa nào cũng đòi giết bố!

Ái Lạp kéo Bảo nằm xuống cạnh mình, học Cường giơ chân đá cho cái cửa lều rơi xuống. Mặt đối mặt với Ái Lạp, mùi kem chống nắng thơm dịu mà con bé thoa lên da thẩm thấu qua khứu giác, cơn giận của Bảo nguôi hơn phân nửa. Cậu ném cái giày ra ngoài, dịu dàng mà thâm trầm dò xét:

- Nó cắn bé iu của tao à?

- Bé đéo nào của mày? Tao lại khâu mõm mày lại bây giờ??

Ái Lạp vả cái bốp vào mồm Bảo, trước con mắt trợn trắng của cậu, thản nhiên đắp chăn quay sang bên khác ngủ. Chẳng mấy chốc, âm thanh hít thở đều đặn đã vang lên trong lều. Bảo sốc mà không làm gì được, chỉ đành hậm hực ôm eo Ái Lạp ngủ thiếp đi. Hai bông hoa nở buổi chiều đánh một giấc qua cả thời gian ăn trưa. Cả lớp cạn lời, đành phải để phần đồ ăn cho hai đứa.

Ái Lạp bò dậy trong trạng thái mắt nhắm mắt mở, điện thoại rung liên hồi những tin nhắn báo án từ số lạ. Ngủ giữa trời nắng còn nằm ấp nhau với Bảo, người nó mệt rã như thể bị mặt trời đè. Ái Lạp mở điện thoại lên xem, cô bạn Ánh giấu tên lại gửi tin nhắn báo án kèm số tiền thưởng tương ứng:

"11h đêm nay tới chỗ này, có phi vụ bất hợp pháp."

Dùng đầu móng chân cũng biết con ả mang đống drama tự tạo ra để câu view. Nhưng thôi, dù sao bắt được những người vận chuyển trong trường cũng là mục đích chính của Ái Lạp. Ánh có lẽ vẫn còn chưa biết đám người mà cô ta thuê dính dáng đến em Mai chị Thuý đâu. Cô bạn vẫn đang chắc mẩm bản thân mới là người đi giật dây Ái Lạp, mà không biết rằng Ái Lạp cũng đang lợi dụng ngược lại cô ta.

Ái Lạp quay qua nhìn Bảo, phát hiện cậu ngủ rất sâu. Hình như Bảo có nói về chuyện này một lần. Rằng khi ngủ Bảo ít khi sâu giấc, chỉ có những lúc ở trong phòng kín đã khoá cửa, hoặc vài lần lỡ ngủ quên trên giường Ái Lạp, Bảo mới có giấc ngủ ngon tới vậy.

Ái Lạp vén đống tóc đang vướng vào mắt Bảo sang hai bên, vui vẻ ngắm nhìn khuôn mặt đang nồng say của thằng đần họ Thiệu.

Con bé muốn gáy ngắm khuôn mặt đẹp trai này là đủ no rồi lắm. Nhưng càng ngắm Ái Lạp càng nhớ ra mình chưa ăn trưa. Cái bụng cứ réo lên ùng ục nên nó đành phải đá mẹ Bảo đi để ra ngoài kiếm miếng.

Chỉ tội nghiệp thằng đần họ Thiệu nhà mình. Trước khi đi ngủ bị đội trưởng cho ăn tát, trưa đói bị bạn thân nhất hốc hết hai suất ăn, tới lúc tỉnh dậy còn bị crush khỉa cho câu "mặt đẹp quả thật không mài ra ăn được". Bảo vừa cáu, vừa ngơ, vừa đói mà không dám trách ai đó đã ăn hết phần của mình. Ngậm ngùi tự nhủ thôi ngắm cái mặt của nó cũng khiến cậu đủ no rồi...

***

Các hoạt động của đêm cắm trại bao gồm cả các tiết mục văn nghệ do học sinh tự đóng góp.

Sau khi ăn uống no say, cả trường ngồi quây quần dưới thời tiết nóng đến mức khó chịu. Thứ duy nhất mát là mấy cơn gió thi thoảng thổi bố thí qua. Nực là thế mà tới gần đêm trời lại lạnh thấu xương. Mấy đứa chui vào trong lều trại mà không ngừng run cầm cập, phải bảo ban nhau mặc thêm áo vào kẻo lại ốm.

Quỳnh Giao và Ái Lạp nằm chung một lều, Bảo và Cường chung lều ở đằng xa đang thấy cãi nhau chí choé. Ái Lạp muốn chuồn đi đêm thì phải dỗ con hàng Quỳnh Giao ngủ trước. May thay 10 giờ là giờ giới nghiêm của toàn trường. Quỳnh Giao vật lộn vất vả cả ngày, tắm xong liền mệt ngủ lăn quay không cần dỗ.

Bên ngoài cứ cách vài phút lại có tiếng bước chân đi qua lều, Ái Lạp đoán là của đội tuần tra ban đêm trực thuộc trường. Núi Trầm đìu hiu, mặt trước của các lều thông thống. Ái Lạp không có cách lẻn đi ra ngoài, đành đường hoàng làm bộ bò ra để xin đi vệ sinh.

Trước lúc con bé tìm được chỗ trốn, nó đã bị mấy người hỏi đêm vắng thế này đi đâu rồi. Xem ra phải giải quyết nhanh vụ này rồi về lều, kẻo đội tuần tra đêm mà phát giác thì náo loạn to chuyện.

Ái Lạp tìm đường tới chỗ mà Ánh chỉ, đó là một bụi cây lớn núp giữa rừng cây sát ven núi. Nó đã đi một quãng đường rất dài và ngoằn nghèo để có thể tới được đây. Phía đằng xa, hai tên con trai đang lén lút trao đổi gì đó. Và nếu Ái Lạp đoán không nhầm thì họ còn trao cho nhau một bọc màu trắng béo ngậy tuyệt đối.

- Tiền đâu, đưa đây!

Đối phương xòe tay ra, người còn lại liền lén lút dúi cho bên kia một xấp tiền. Hai người dấm dúi nói gì đó với nhau mà không để ý tới Ái Lạp tiến lại ngày một gần. Nó hù một cái, hai tên con trai to xác lập tức hét ầm lên, không cẩn thận đánh rơi bọc giấy xuống đất để cho Ái Lạp lẹ mắt cướp được.

- Đừng bóc, con nhỏ này làm cái trò gì vậy!

- Anh lùi ra sau ba bước không tôi cho ăn đánh đấy!

Ái Lạp đe dọa, tiếng khóc nức nở từ tông giọng trầm cũng không ngăn nổi hành động bóc bọc giấy trắng tinh của nó. "Sự thật dần được phơi bày sau bức màn, nữ chiến binh dũng cảm sexy xinh đẹp"...

Khoan, nó có đọc nhầm không ấy nhỉ?

Ái Lạp giơ hai quyển truyện lên soi xét dưới ánh trăng. Bìa sách thiết kế tông chủ đạo là màu hồng đen, dù là dưới điều kiện ánh sáng cường độ thấp, tên truyện cực kỳ gợi cảm và hình ảnh nhân vật chính có làn da trắng ngần thiếu vải vẫn đập thẳng vào mắt nó.

Biểu cảm trên khuôn mặt Ái Lạp bỗng chốc cứng đờ.

Tiên sư bố, cái này là mấy cái mà hồi cấp II bọn con trai hay lén lút xem mà?

Hai tên con trai run rẩy đón nhận ánh mắt khinh bỉ đến tận cùng của Ái Lạp. Con ranh không chỉ đọc to tiêu đề lên cho đối phương nghe, mà còn soi xét kỹ từng hình ảnh bên trong cuốn truyện. Tấm tắc một lúc rất lâu, tới khi hai tên con trai đã ngượng phát khóc, Ái Lạp mới thốt ra một câu khiến họ muốn đào đất chui xuống ngay cho nó vừa lòng:

- Tôi hỏi thật, xem mấy cái này nhiều nên các anh mới ế đúng không? Tại con gái trong trường này làm gì có ai có đuôi hình trái tim?

- A... Ái Lạp ơi... tao lạy mày, câm mồm lại giùm...

Len lén tự buồn cười trong lòng, Ái Lạp giấu lại hai cuốn truyện vào bọc trắng, vứt trả cho hai tên con trai. Nghe cách chúng nó gọi thì có vẻ có đứa đã biết đến danh con bé từ trước. Đi tham quan nên đối phương không đeo thẻ tên. Ái Lạp cũng không hỏi gì nhiều vì nó không chắc hai người kia sẽ nói thật. Nó chỉ hỏi:

- Còn ai biết về vụ trao đổi này của hai anh không?

Hai tên con trai đột nhiên quay sang nhìn nhau khiến Ái Lạp có dự cảm chẳng lành. Âm thanh 'sột soạt' khẽ vang lên cùng lúc với câu trả lời của người đối diện. Hai tai Ái Lạp dỏng lên, nó tính chạy nhưng tốc độ không thể nào bì kịp với mấy người đang xông tới.

- Có năm thằng biết. Chúng nó đứng làm chứng trong bụi cây kia kìa...

Mặc dù cận chiến là thế mạnh lớn nhất của Ái Lạp, song phản ứng không kịp cộng thêm không có sự phòng bị, nó dễ dàng bị năm tên con trai đè xuống, vứt thẳng xuống hố sâu mà chúng đã chuẩn bị từ lâu.

Tiếng va chạm lớn đến mức kinh động tới cả những người đi tuần tra. Ái Lạp rơi xuống đáy hố, khói bụi bay lên mù mịt, lớp lá phủ che giấu miệng hố sụp xuống, lấp lên toàn bộ cơ thể con bé. Đầu nó bị đập xuống đất, mắt mũi khó thở tèm nhem. Nó cố gắng gượng dậy nhưng không nổi, cứ thế ngất đi trong cơn choáng váng.

Hai tên trao đổi sách phát sợ trước chuỗi hành động liên tiếp của năm tên con trai. Vốn chỉ nhờ bọn này đi làm chứng tại giá sách cũng khá cao, ai ngờ lại bị bọn chúng đặt vào trong một kế hoạch khác. Năm tên cao to nhanh chóng sắp xếp mọi thứ lại như vị trí ban đầu, kiếm lá rải lên để che miệng hố. Cậu con trai cầm sách không tin nổi vào mắt mình, khó khăn cân nhắc một lúc lâu mới dám mở miệng:

- Chúng mày làm thế này là cố tình gây thương tích.

- Ngậm cái mồm mày lại. Hai đứa chúng mày mà bép xép chuyện này đi đâu thì đừng có trách bọn tao ác!

Cậu con trai cầm sách cụp mắt, run rẩy trước mấy gã lớp trên to lớn. Xong xuôi, cả đám nhìn nhau, không hẹn mà cùng sủi cả lượt.

Quỳnh Giao tỉnh dậy không thấy Ái Lạp đâu, hoảng hốt hỏi đội tuần tra thì phát hiện bọn họ cũng đã đi tìm con bé cả tiếng đồng hồ rồi. Không hiểu con ranh con chui rúc ở xó xỉnh nào, tới hội trưởng và hội phó hội học sinh cũng phải bò dậy tìm nó.

Bảo và Cường sớm đã nghe động tĩnh phía bên lều mấy đứa con gái. Được sự cho phép của hội học sinh, lập tức tham gia đi tìm tung tích Ái Lạp. Buổi tối tĩnh lặng bị tiếng gọi í ới cùng tiếng bước chân ma sát với nền cỏ phá vỡ. Những học sinh còn lại muốn ngủ cũng không nổi, mắt nhắm mắt mở bật điện thoại lên hóng drama. Cái con bé Trịnh Gia Ái Lạp kia, từ ngày vào trường là không một ngày nào yên bình với nó. Mọi người đã hoạt động cả một ngày, mai còn phải dậy sớm, nó không thể cho mọi người ngủ thêm một chút hay sao?

Confession trường được dịp hoạt động hết công suất giữa đêm. Cả đống câu hỏi "Trịnh Gia Ái Lạp đang làm cái trò gì vậy" được đăng lên trang chủ. Nghe nói nó đã mất tích hơn một tiếng đồng hồ. Vấn đề mà cả trường đặt ra là, Ái Lạp có lai lịch thế nào mà cả hội học sinh giữa đêm phải bò dậy đi tìm nó?

Nói cho mà biết, tìm người vốn dĩ là công việc của đội tuần tra ban đêm - nhóm được thành lập trong các dịp đi tham quan nhằm kiểm soát các học sinh trong trường. Kể cả hội học sinh có cử người đi phụ thì cũng phải là sau khi mất tích trên 5 tiếng, hơn nữa phải đợi buổi sáng chứ không phải giữa đêm canh ba đích thân hội trưởng chiếu đèn đi tìm người thế này.

Dưới mục bình luận của bài đăng trên confession trường, mọi người lập tức đổ xô lên bàn tán.

Một con vịt: "Bữa trước cũng có người đăng ảnh hội trưởng cõng Ái Lạp về mà. Nhỡ hai người đang trong mối quan hệ mập mờ gì đó với nhau :vv"
>> Nguyễn Chi: "Đừng có dở hơi nữa đi. Con bé đấy trình gì mà đòi mập mờ với hội trưởng, hội trưởng là của hội phó nha!
>> Tao đần nhưng cái gì tao cũng biết: "Đúng là hai tấm chiếu chưa trải =))))"
>> Ngày mai mưa thôi rơi: "Cả hội trưởng và hội phó đều là của Ái Lạp hết nha =)))))))))))))"

Cậu ông trời: "Phiền quá, có mỗi thế thôi mà, mọi người đi ngủ đi được không?"
>> Mai Hoa: "Phiền cc nhà mày à? Tự cút đi ngủ đi để mọi người còn hóng drama!"
>> Lưu Mai: "Thật ấy! Có mỗi một con bé đi chơi chưa về mà loạn hết cả lên!"
>> Một mét 63: "Đi chơi? Người ta mất tích kêu đi chơi? Không nghe thấy vừa nãy có tiếng nổ bùm rõ lớn à??"
>> Tái hòa nhập cộng đồng: "Ừ tiếng lớn thật luôn á! Chắc chắn có chuyện gì rồi!"
>> Bựa: "Ê tao cũng nghe thấy nha! Tiếng bùm rõ lớn như kiểu ai bị sụt hố ấy!"
>> Nam Trần: "Tôi cũng nghe thấy bà con ơi, hay Ái Lạp bị rơi trúng bẫy bắt thú rồi?"
>> Lặng thinh: "Chắc là hố tự nhiên chứ địa điểm du lịch thì làm gì có bẫy bắt thú?"

Trịnh Gia Ái Lạp là chồng của em: "Cầu cho con bé bình an trở về..."
>> + 466 reacts
>> Thúy Anh: "Cầu cho con bé bình an trở về..."
>> Xuân: "Cầu cho con bé bình an trở về..."

Trà Lan: "Đã đến lúc những kẻ lầm than cần được biết sự thật..."
>> Nắng cực: "=)))))))))))))))))))))))"
>> rÙa bÉ bỎng: "=)))))))))))))))))))))))))))))))))"
>> Hoàng Quốc Việt: "Thôi tha cho họ đi người anh em... Họ sống khù khờ bấy lâu đã đủ khổ rồi =)))))))))))))"
>> Cậu Vàng tới: "Đần như thằng Cóc và con Mai =))))))))))))))"

Mục bình luận dậy sóng, toàn trường vào ngồi hít hà rồi đoán già đoán non. Chỉ có những người đi tìm tới toát mồ hôi mới là những người thật sự lo lắng đến tuyệt vọng.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top