Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 152: Parker cắn chết hổ thú

Parker tập trung tìm kiếm con mồi mới, dường như không phát hiện xung quanh có rất nhiều thú nhân đi theo mình. Thực vật rậm rạp là yểm hộ tốt nhất, chỉ chốc lát sau, rừng cây liền mất đi thân ảnh của con báo đốm.

"Ngao ô~" Con báo đâu?

Một đầu hổ mờ mịt nhìn khắp nơi.

Trên cành cây trên đỉnh đầu lão hổ, một con báo đốm lặng yên tới gần nó. Lão hổ như có dự cảm không lành, đang chuẩn bị ngẩng đầu.

"Ngao ô!"

Theo một tiếng rống hung ác của con báo, một đạo ảnh màu vàng lao từ phía trên xuống, đâm thẳng vào đầu lão hổ. Parker mở miệng hé ra răng nanh sắc bén, hướng tới cổ lão hổ cắn xuống.

Trong rừng cây vang lên một tiếng hổ gầm thê lương, doạ bay hết chim chóc trong rừng, nhóm lang và hổ thú lập tức vọt tới.

Parker gắt gao cắn chặt răng, đầu điên cuồng lắc lão hổ còn to hơn cả mình. Phát hiện hướng đi của thú nhân khác, hắn lập tức nhả ra bò lên cây.

Hổ thú bị ném lại dùng bốn trảo dẫm lên mặt đất, lắc lư, vẫn không thể đứng vững, yếu ớt nằm bẹp trên mặt đất.

Sáu đầu thú nhân đồng thời vọt tới từ những hướng khác nhau, báo đốm linh hoạt mà nhảy lên cây, lang thú phía trước theo sát đó ôm lấy thân cây, sau lưng vừa dẫm vào cây liền trèo lên thêm nửa thước, há miệng ngoạm tới chân con báo.

Miệng sói cách chân báo cũng chỉ khoảng nửa bàn tay, con báo không có quay đầu lại, thân thể mềm mại liền giúp hắn nhẹ nhàng bò lên cao hơn một chút,

Lang thú ngoạm một cái vào không khí, chi trước ôm thân cây không thể buông, chân sau đá loạn, kiên trì vài giây cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà trượt xuống.

"Xuy!" Parker vui vẻ thoải mái mà đứng trên nhánh cây, xì mũi khinh thường.

Một đầu lão hổ khác dùng đầu củng củng lão hổ bị thương, hắn hơi thở thoi thóp mà nằm liệt trên mặt đất, lông sau cổ bị máu thấm đẫm, đôi mắt hạ xuống, dừng thở.

"Rống!" Trong núi rừng truyền ra tiếng hổ gầm bi thương.

Bên cạnh một đống lửa trại, Rosa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước, lại nhanh chóng nhìn về cánh tay trái.

Trên cánh tay, một hổ văn màu cam uy phong lẫm lẫm nhanh chóng nhạt dần, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

"A! Bạch Tinh Tinh!" Rosa nghiến răng nghiến lợi, gấp đến đứng lên, "Mang ta đi nhìn xem!"

Xung quanh mấy nam nhân cường tráng trẻ tuổi sôi nổi biến thành hình thú, một đầu lão hổ đi đến bên người Rosa, hạ thấp tứ chi để Rosa bò lên lưng mình, sau đó đi đến hướng hổ gầm.

Ở đây lại có một đầu bạch hổ không nhúc nhích, nó đứng bên cạnh đống lửa, ba chân chạm đất, còn một chân trước hạ bên đống lửa, tỉ mỉ nướng móng vuốt (Chắc là một cách mài móng?).

Rosa quay đầu lại, nói với bạch hổ: "Vinson, ngươi cũng đi."

Vinson ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt bị vết sẹo bao trùm hơn nửa, duỗi móng vuốt đến bên miệng liếm liếm.

Hắn ở đây là vì chuẩn bị để ăn cơm, liếm chân trước sạch sẽ, lúc ăn mới thuận tiện dùng móng vuốt đè thịt lại. Rốt cuộc thì những thú nhân khác cũng là bạn lữ của Rosa, mà hắn thì cái gì cũng không phải, hắn không muốn để Rosa nhìn thấy thân thể mình.

Rosa lạnh lùng nói: "Đừng quên việc ngươi đáp ứng phụ thân ta, ngươi muốn mất đi sự che chở của hổ tộc sao?"

Đôi mắt màu bạc của Vinson quét qua Rosa một cái, đáy mắt có trào phúng. Hắn và phụ thân của Rosa đều là thú bốn văn, cái gì mà che chở không che chở, bất quá là hai bên cùng có lợi mà thôi, không có mình, tình cảnh của phụ thân nàng cũng có khác gì của hắn.

Rosa nhìn chằm chằm Vinson, hắn rốt cuọc vẫn là đứng dậy, đệm thịt nướng đến ấm nóng đẹp lên bùn đất lạnh lẽo, Vinson trong lòng càng bực bội.

Rosa thấy Vinson không dám trái lời mình, khinh thường mà cười một chút, "Đi thôi." 

___________________

8.5.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top