Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hướng dẫn viên du lịch đáng tin cậy (10)


Một đêm khó ngủ đối với Khổng Tuyết Nhi, và cả Kim Tử Hàm, người đã nằm trên ghế sofa cả đêm.

Hai người cách nhau một bức tường, nghĩ cách thích ứng với cuộc sống không có nhau, chỉ mới vài ngày, đối với người từng trải tình yêu sẽ sớm phai nhạt, cả hai đều nghĩ như vậy.
...

Đồng hồ báo thức vang lên, Kim Tử Hàm thức dậy với vẻ mệt mỏi và vẫn còn buồn ngủ, nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi đi ra khỏi phòng. Trời còn chưa sáng tỏ, hai người đều im lặng hồi lâu trong bóng tối mờ mịt, vẻ mặt không thể nhìn thấu lẫn nhau mang theo chút mất mát.

"Hãy cùng nhau ngắm mặt trời mọc lần nữa." Khổng Tuyết Nhi nói, "Chị muốn ở bên em".

Kim Tử Hàm nghe rõ, lần này cô ấy không say.

"Được."

Khổng Tuyết Nhi ngã lên vai Kim Tử Hàm, có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Kim Tử Hàm. Kim Tử Hàm vòng tay ôm lấy cô.

"Tại sao em thích ngắm bình minh?"

"Em thích nhìn một ngày mới bắt đầu trước mắt mình", Kim Tử Hàm nói, "Mỗi ngày đều khác, và mặt trời mọc mỗi ngày cũng khác".

"Sự khác biệt giữa mặt trời mọc hôm nay và mặt trời mọc ngày hôm qua là gì?"

"Hôm nay chị nói thích em."

Khổng Tuyết Nhi ngồi thẳng dậy và nhìn Kim Tử Hàm. "Chị đang nói về mặt trời mọc."

"Nhưng em đang nói về chị" Kim Tử Hàm nói, đôi mắt dịu dàng như thể toàn bộ sương mù San Francisco tràn vào mắt cô.

"Em nói điều này với tất cả khách du lịch nữ à?" Khổng Tuyết Nhi né tránh ánh mắt dịu dàng đó và hỏi với vẻ bực bội, "Phát triển tình cảm trong một thời gian ngắn và chia tay khi họ về nước?"

"Đôi khi nó là như thế." Kim Tử Hàm cụp mắt xuống và nói, "Em không muốn nói dối chị, nhưng khi ở bên họ, em cũng rất nghiêm túc."

"Vì vậy chị không khác gì họ?"

"Có một sự khác biệt."

Khổng Tuyết Nhi cười chế nhạo và hỏi, "Có gì khác nhau?"

"Như mặt trời mọc mỗi ngày..."
(phải tôi là tôi đấm cho mấy đấm)

Khổng Tuyết Nhi thoát khỏi vòng tay của Kim Tử Hàm, bực bội đứng dậy và quay vào phòng bắt đầu thu dọn hành lý.

Trên đường đến sân bay, hai người không nói lời nào. Khổng Tuyết Nhi đang hờn dỗi một mình và Kim Tử Hàm không biết làm thế nào để an ủi cô.

Sắp qua khu kiểm tra an ninh, Kim Tử Hàm vẫn không nói gì, Khổng Tuyết Nhi bắt đầu hối hận vì lời thú nhận liều lĩnh lúc sáng sớm của mình, "Mình điên rồi", cô ấy nghĩ, "mình là gái thẳng", "Mình sẽ đến Los Angeles để gặp chàng trai rám nắng của tôi, cố lên Khổng Tuyết Nhi, mày có thể làm được".

Ngay khi cô ấy chuẩn bị đi vào sau khi kiểm tra vé và hành lý của mình, Kim Tử Hàm đã nắm lấy tay cô ấy.

Trái tim Khổng Tuyết Nhi bừng lên một tia hy vọng, chỉ cần Kim Tử Hàm nói một lời, cô ấy sẽ tha thứ ngay.

Kim Tử Hàm do dự một lúc, và nói, "Khi đến nơi, hãy gửi cho em một tin nhắn ... chúc chị lên đường an toàn."

Không còn gì nữa, Khổng Tuyết Nhi tức giận đến run cả người, không chịu ôm mà đi thẳng vào, vừa đi vừa kiềm nén nước mắt, nhưng cuối cùng cũng khóc sau khi qua cửa kiểm tra an ninh.



Máy bay nhanh chóng hạ cánh xuống sân bay Los Angeles, vừa bước ra đã thấy tấm biển ghi tên mình, một người đàn ông cao lớn mặc áo phông, quần đùi rằn ri đứng bên cạnh vẫy tay chào.

"Xin chào cô Khổng. Tên tôi là Alex, và tôi là người hướng dẫn cho cô ở Los Angeles." Người đàn ông tháo kính râm và bắt tay cô.

Bạn thấy đấy, một hướng dẫn viên du lịch sẽ trông như thế này đây, Khổng Tuyết Nhi tức giận nghĩ, cố nặn ra một nụ cười và vui vẻ nói chuyện với anh ta. Cô nhận thấy Alex rất vui vẻ và hay nói, chỉ trong vài phút anh ta đã giới thiệu cặn kẽ hoàn cảnh của mình, thậm chí anh còn kể hết cho cô về tên con chó của mình.

Sự đối lập quá lớn giữa hai hướng dẫn viên du lịch khiến Khổng Tuyết Nhi khó thích nghi và cô ấy trở nên bối rối.

"Phong cách của anh và hướng dẫn viên du lịch trước đây của tôi ở San Francisco quá khác biệt." Khổng Tuyết Nhi không thể không nói.

"Hướng dẫn viên du lịch trước đây của cô là ai?"

"Kim Tử Hàm."

Alex thể hiện một biểu cảm lẫn lộn, "Ồ, đó là Aria ... Tôi đã nghe nói về cô ấy."

"Cô ấy rất nổi tiếng, phải không, bạn tôi nói cô ấy là hướng dẫn viên du lịch tốt nhất trong công ty của bạn ở San Francisco."

"Cô ấy ..." Alex cố gắng không nói rằng lý do anh biết người này, là vì anh nghe nói rằng cô ấy là người đứng hạng cuối cùng trong công ty ba năm liên tiếp. Anh gật đầu với lương tâm cắn rứt, "Đó là phong cách riêng của cô ấy. "

"Nhưng tôi nghĩ anh trông chuyên nghiệp hơn cô ấy." Khổng Tuyết Nhi tiếp tục, như thể Kim Tử Hàm đang ở xung quanh và nghe thấy lời phủ nhận của cô ấy.

Vừa mới nhắc, Khổng Tuyết Nhi liền nhận được một tin nhắn từ Kim Tử Hàm.

"Chị đã đến nơi chưa? Nhớ thay quần áo."

Nhạt toẹt, Khổng Tuyết Nhi lại đặt điện thoại vào túi. Ngay khi rời sân bay, Khổng Tuyết Nhi đã cảm thấy một làn gió nóng, nhiệt độ ở Los Angeles cao hơn đáng kể.

Nếu cô biết điều đó, cô sẽ thay áo phông sau khi nghe Kim Tử Hàm nói, cô nghĩ với vẻ tiếc nuối khi đang mặc chiếc áo len.

Khi đến khách sạn, cất hành lý, nằm trên giường, nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, Khổng Tuyết Nhi nghĩ đến Kim Tử Hàm.

"Chẳng biết đang làm cái gì nữa." Cô lẩm bẩm một mình, ngơ ngác nhìn hộp thoại điện thoại, "Aghhhhhhhh!

...

"Tôi đang ở khách sạn." Do dự hơn nửa tiếng, rốt cuộc cô không thể không gửi một tin nhắn cho Kim Tử Hàm.

Sau một lúc, Kim Tử Hàm trả lời: "^^"

Khổng Tuyết Nhi nhảy dựng lên, đây là cái quái gì vậy, làm thế quái nào mà chỉ đáp lại bằng một biểu cảm, thật quá đáng!

"Chà! Hướng dẫn viên ở Los Angeles đẹp trai quá !!!" Khổng Tuyết Nhi gõ những từ này, sau đó gõ một loạt biểu tượng cảm xúc ❤ phía sau.

Kim Tử Hàm lần này phản ứng nhanh chóng.

"Haha, chúc chị vui vẻ."

Khổng Tuyết Nhi cẩn thận thưởng thức nụ cười "haha" được gửi bởi khúc gỗ Kim. Cô không tin là Kim Tử Hàm không ghen tị, Khổng Tuyết Nhi đắc thắng nghĩ, và đột nhiên nảy ra một ý tưởng trong đầu "Kế hoạch báo thù ".
....

Khổng Tuyết Nhi trang điểm trong phòng khách sạn và thay một bộ quần áo mát mẻ trước khi đi xuống sảnh.

Alex đợi cô ở sảnh, và anh cảm thấy mắt mình sáng lên khi nhìn thấy cô.

"Cô Khổng, thật đẹp."

"Cảm ơn, cứ gọi tôi là Tuyết Nhi."

Alex bước đến chỗ cô, lấy ra một bản đồ và giới thiệu ngắn gọn cho cô về hành trình, đề nghị tận dụng thời tiết đẹp để đến Bãi biển Santa Monica nổi tiếng ở Los Angeles. Khổng Tuyết Nhi gật đầu lắng nghe.



Kim Tử Hàm nhận nhiệm vụ mới được giao từ công ty và đợi khách hàng mới ở sân bay vào lúc ba giờ trưa.

Sẽ có đánh giá vào cuối tháng này, Kim Tử Hàm kỳ vọng rằng Khổng Tuyết Nhi sẽ cho mình điểm cao sau khi trở về Trung Quốc, gần đây công ty đã thay đổi giám đốc điều hành mới, cô có thể thực sự bị sa thải. Cô mua một tách cà phê để nhắc nhở không bao giờ được ngủ quên nữa.

Khổng Tuyết Nhi thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, khiến cô thấy bối rối, cô không biết Khổng Tuyết Nhi muốn gì.

Một lúc sau, cô nàng lại gửi một bức ảnh tự sướng, chu môi tô son rực rỡ, giống như một chú heo, nhìn khá dễ thương. Nhìn bức ảnh, Kim Tử Hàm khóe miệng bất giác nhếch lên, trong lòng mềm nhũn.

"Chụp ảnh tự sướng cho tôi." Khổng Tuyết Nhi gửi một tin nhắn khác.

"Nếu không, chúng ta sẽ chia tay." Một giây sau nói thêm.

Kim Tử Hàm không bao giờ chụp ảnh tự sướng. Không chỉ ảnh tự sướng không phù hợp với set đồ sành điệu của cô, mà còn do cô không biết cách chụp ảnh tự sướng.

"Máy ảnh của tôi bị hỏng," Kim Tử Hàm trả lời.

"Kim Tử Hàm, tôi sẽ cho em một đánh giá tiêu cực."

Câu nói này đánh vào điểm yếu của Kim Tử Hàm, cô ấy phải hướng máy ảnh vào chính mình và điều chỉnh nó liên tục để đạt được hiệu ứng hoàn hảo.

Đám đông sau lưng khiến bức ảnh quá lộn xộn. Cô đi đến một góc không có người nhưng lại cảm thấy nó quá đơn điệu để làm nổi bật bầu không khí nghệ thuật. Cuối cùng, cô tìm thấy một bức tường, và Kim Tử Hàm bắt đầu vật lộn với cái điện thoại,  chụp gần trăm bức ảnh, nhưng Kim Tử Hàm vẫn không quyết định được sẽ gửi bức nào cho Khổng Tuyết Nhi.

Cuối cùng, Kim Tử Hàm quyết định gửi một bức ảnh đứng ở cửa nhà vệ sinh nữ, đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm (che nửa trên khuôn mặt) và cầm cốc cà phê trước mũi và miệng (có nửa dưới khuôn mặt của cô) cho Khổng Tuyết Nhi.

Nhấn nút gửi, cô thở phào nhẹ nhõm và vô tình liếc nhìn đồng hồ - đã năm giờ.

Tuyệt, cô lại bỏ lỡ thời gian đón khách một cách hoàn hảo.
...

Khổng Tuyết Nhi ngồi trên bãi biển nhìn hướng dẫn viên du lịch mới cởi trần đứng cách đó không xa, tỷ lệ cơ thể có thể coi là hoàn hảo, có thể thấy là thể lực tốt , các cơ và múi mịn màng, gợi cảm.

Đây có lẽ là bí mật cho vị trí đầu bảng của anh ấy? Khổng Tuyết Nhi áp má vào tay suy nghĩ kỹ càng, cô không biết tiêu chuẩn đánh giá của công ty du lịch này là gì, nếu lấy tiêu chuẩn hình thể làm căn cứ để đánh giá thì dáng người của Kim Tử Hàm quả thực được coi là đỉnh.

Cô cầm điện thoại lên và xem, đợi Kim Tử Hàm gửi hình tự sướng mà nước biển cạn dần.

Khi chuông vang lên, Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng bật lên, sau khi nhìn thấy bức ảnh do Kim Tử Hàm gửi, cô thất vọng và muốn ném điện thoại xuống biển.

"Tại sao cô gái này lại như thế này?"

"Có chuyện gì với Tuyết Nhi vậy?" Alex hỏi với vẻ lo lắng khi thấy cô ấy lơ đễnh suốt quãng đường, "Chúng ta có nên đứng dậy và đi dạo không? Tôi sẽ đưa cô đến một điểm nổi tiếng để chụp ảnh, và có một khu vui chơi bên trong. "

"Được" Khổng Tuyết Nhi đồng ý, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Alex đứng lên, phủi cát trên người cô.

Alex đưa cô đến một bến tàu và giới thiệu một biển báo đường có số 66 trên đó:

"Bây giờ chúng ta đang ở cầu cảng lâu đời nhất ở bờ biển phía tây, và vị trí của cột mốc này là ở cuối đường 66."

Khổng Tuyết Nhi đọc từ đó, cảm thấy một cảm giác lãng mạn của ngày tận thế.

"Con người ta luôn tìm kiếm sự kết thúc." Cô nhìn chằm chằm vào biển và nói một cách vô hồn.

"Đúng vậy," Alex nói, "Sẽ rất lãng mạn nếu được ngắm hoàng hôn ở cuối đường 66 với người mình thích."

Khổng Tuyết Nhi đột nhiên nghĩ đến Kim Tử Hàm, người đã dậy lúc 6 giờ sáng và mời mình đi ngắm bình minh, cô quay đầu lại và thấy Alex đang nhìn cô với một nụ cười.

Đáng lẽ đó là một khoảnh khắc ấm áp, nhưng Alex không thể nhìn thấy bất kỳ sự ngượng ngùng hay vui vẻ nào trên khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi.

"Các người đều được đào tạo, đúng không?" Cô lạnh lùng nói. "Nói dối."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ không bị anh dụ." Khổng Tuyết Nhi nói, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của người kia, "đối với tôi đều vô dụng."

"Tuyết Nhi... Tôi nghĩ rằng cô có thể có một số hiểu lầm ..."

"Đừng thân mật như vậy, gọi tôi là cô Khổng." (ủa j z tr sáng nắng chiều bão táp z)

"... Cô Khổng."

Khổng Tuyết Nhi vừa muốn rời đi, liền quay người lại như nghĩ ra điều gì, nắm lấy tay Alex nở một nụ cười quái dị.

"Bây giờ có một cơ hội để bù đắp tội lỗi mà anh vừa gây ra cho tôi, miễn là anh làm như tôi nói."

Alex tròn mắt nhìn cô, không thể hiểu được người phụ nữ muốn làm gì. Liệu cô có phải là người mất trí hay không, anh tự nghĩ, thậm chí có chút sợ hãi.

"Ôm tôi đi."

"Cái gì?"

Không thể chịu được ánh mắt sắc bén của Khổng Tuyết Nhi, Alex thận trọng đưa tay ra, nhưng không dám chạm vào eo Khổng Tuyết Nhi.

"Ôm chặt." Khổng Tuyết Nhi liếc hắn một cái, có chút chán ghét nói: "Này, lấy sự nam tính của anh ra đi!

"Đưa đầu qua!"

"Đừng che mất số 66 phía sau!"

" Đưa tay kia lên chạm vào má phải của tôi!"

"Này, đừng mạnh tay quá, trôi phấn nền của tôi!"

"Cười!"

"Cười nhiều một chút!"

...

Sau khi ra lệnh, Khổng Tuyết Nhi xem lại các bức ảnh và gật đầu hài lòng.

"Anh có nghĩ rằng chúng ta trông giống như một cặp vợ chồng?"

Alex bối rối lắc đầu và gật đầu, không biết mình có nên như vậy hay không.

Nụ cười của Khổng Tuyết Nhi dần thay đổi trong ánh hoàng hôn.

"Được rồi, tiếp theo chúng ta hãy đến với vòng đu quay."

——————————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top