Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hướng dẫn viên du lịch đáng tin cậy (End)

Buổi sáng ở Los Angeles đầy nắng cứ như giữa trưa, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa, chiếu thẳng vào chỗ ngủ bừa bộn của Khổng Tuyết Nhi.

Với mắt phải không được tóc mái che đi, cô cau mày bất mãn và rên rỉ vài lần trên chiếc giường êm ái.

Rồi cô với lấy chiếc điện thoại di động trên bàn cạnh giường ngủ. Tối qua chụp nhiều ảnh đến nỗi chiếc điện thoại cũ của cô bị quá tải và tự động tắt nguồn. Về đến khách sạn thì đã quá mệt mỏi, cô đã ngủ quên trên giường mà quên không sạc điện thoại. Sau khi khởi động lại điện thoại, các lời nhắc cuộc gọi nhỡ và tin nhắn tràn ngập.

Một cuộc gọi nhỡ là của Ngu Thư Hân, hai cuộc gọi là của Alex và 67 cuộc gọi nhỡ còn lại là của Kim Tử Hàm.

"Ôi trời, Kim Tử Hàm định làm gì vậy?" Cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngáp dài và bắt đầu bấm vào từng thông báo.

Tin nhắn và thư thoại bùng nổ.

"Chị, chị đã về khách sạn chưa?"

Đây là tin đầu tiên, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

"Sao chị không nhắn tin lại cho em?"

"Thực ra ở Los Angeles có nhiều nơi vui vẻ hơn quán bar, chị ạ."

"Được rồi, chị có thể đến quán bar, nhưng vui lòng không nhận đồ uống có cồn hoặc ma túy từ người lạ."

"Xin hãy nhắn tin lại cho em và cho em biết chị vẫn ổn."

"Khổng Tuyết Nhi, chị đang làm gì??? Tại sao phải tắt điện thoại???"

"Chị không được đi, Khổng Tuyết Nhi! Em không cho phép chị đi" (Cực kì tức giận)

"Em đã suy nghĩ rồi. Sáng nay là lỗi của em. Đáng lẽ em không nên nói điều đó... Chị có thể tha thứ cho em được không?" (Thành thật)

"Có chuyện muốn nói thì không thể không nói đàng hoàng được. Từ chối giao tiếp sẽ không giải quyết được vấn đề." (Thuyết phục)

"Chị, Tuyết Nhi, cưng, cưng, chị có thể mở điện thoại được không? Em nói cho chị nghe một chuyện..." (Dỗ dỗ)

Khổng Tuyết Nhi vừa nghe vừa cười lăn lộn trên giường, xem ra hôm nay kế hoạch còn tốt hơn dự kiến.

Giọng nói tiếp tục nhỏ xuống, giọng điệu của Kim Tử Hàm càng ngày càng nhẹ nhàng, yếu ớt nhưng lại lộ ra một tình cảm đặc biệt.

Bắt đầu bằng lời trách móc, nhưng dần dần lại giống như một lời thú nhận.

"Em không có quyền khiến chị luôn thích em, cũng không có quyền hứa hẹn với chị nhiều hơn nữa," Kim Tử Hàm cuối cùng nói.

"Nhưng nếu những gì chị nói với em sáng nay là sự thật, nếu chị vẫn sẵn lòng cho em một cơ hội nữa...hãy đợi em. Em...

Em sẽ chứng minh bằng hành động rằng em thích chị Khổng Tuyết Nhi. "

Khổng Tuyết Nhi đặt điện thoại lên ngực, nghe đi nghe lại giọng nói này, cô mỉm cười mê đắm, cảm thấy trái tim mình như tan chảy.

Trong giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn của Kim Tử Hàm - không có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn thế này.

"Chờ một chút, ý là dùng hành động nói cho mình biết?" Sau khi nghe tới lần thứ 27, Khổng Tuyết Nhi đột nhiên giật mình như vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.

Cô tỉnh táo lại và nói: "Cô ấy sẽ không thực sự đến gặp mình chứ?"

Mở cửa ra, cô phát hiện một hành lang trống trải, trong lúc Khổng Tuyết Nhi đang phủ nhận ý nghĩ điên rồ vừa rồi, cô lại suy nghĩ về nó lần nữa.

Với sự nghi ngờ và mong đợi, cô nhấn thang máy xuống sảnh.

Mang dép lê đến sảnh khách sạn và chỉ có nhân viên lễ tân ở đó. Cô thất vọng trong giây lát, vừa định về phòng thì nhìn thấy chiếc ghế sofa trong góc.

Một chiếc áo khoác đen quen thuộc, nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận ra rằng có một người đang cuộn tròn dưới lớp áo khoác. Tim Khổng Tuyết Nhi đập mạnh

Cô ngập ngừng bước tới, hít một hơi thật sâu rồi vén cổ áo lên, để lộ khuôn mặt khiến cô lo lắng.

Giống như lần đầu gặp nhau, Kim Tử Hàm từ từ mở mắt. Chỉ là dạo này mặt cô ấy hơi nhợt nhạt và đôi mắt sâu thẳm.

Kim Tử Hàm đứng dậy khỏi ghế và đứng trước mặt Khổng Tuyết Nhi, khóe mắt vẫn còn đọng nước.

"Sao lại tới đây?" Khổng Tuyết Nhi trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, hết thảy cảm xúc cùng khao khát đều nghẹn lại trong cổ họng.

"Vậy ra mọi chuyện đã xảy ra đúng không?" Kim Tử Hàm nói với vẻ tuyệt vọng khi nhìn thấy đôi dép đi trong khách sạn của Khổng Tuyết Nhi.

"Cái gì xảy ra?"

"Tại sao không trả lời điện thoại của em?" Khi Kim Tử Hàm nhìn thấy khuôn mặt của Khổng Tuyết Nhi, nước mắt ủy khuất trào ra, ướt đẫm khuôn mặt cô, đôi mắt trở nên đáng thương hơn.

"Hôm qua... điện thoại của chị hết pin, rồi chị ngủ quên." Khổng Tuyết Nhi vội vàng nắm lấy tay Kim Tử Hàm và ôm lấy cô, vỗ lưng cô như một đứa trẻ, cố gắng ngăn tiếng nức nở của cô.

"Tối qua chị ở với ai?"

"Alex."

"Chị đã làm điều đó?"

"Làm gì?"

"Hôm đó chị đã làm gì với em khi say rượu..."

Khổng Tuyết Nhi càng trở nên bối rối hơn sau khi được nói: "Kim Tử Hàm, chị đã làm gì với em khi say rượu?"

Kim Tử Hàm mở to mắt nhìn nàng: "Thì là....chuyện đó."

"Chúng ta... ý của em là chúng ta đã?" Khổng Tuyết Nhi phản ứng lại, tay diễn tả hành động, miệng thì hét lên.

"Cũng không sao, dù sao tối qua chị cũng làm với người khác." Kim Tử Hàm nghĩ đến nỗi buồn của mình, khóe miệng trễ xuống, sắp không nhịn được mà khóc nữa.

Khổng Tuyết Nhi dở khóc dở cười.

"Ai nói với em như vậy?!" Khổng Tuyết Nhi la lên: "Chị và anh ta chẳng có gì cả. Sau khi ở bãi biển, chị quay lại khách sạn. Nói đến quán bar là nói dối. "

"Thật sao?" Kim Tử Hàm ngước mắt.

"Thật đấy! Chị là một con lợn nếu nói dối em."

Tuy rằng Kim Tử Hàm cảm thấy lời thề này không đủ ý nghĩa, nhưng nhìn người trước mặt nghiêm túc giải thích, Kim Tử Hàm ngừng khóc.

"Đồ ngốc, rồi sao em lại đến đây đột ngột như vậy mà không nói với chị là em đã mua vé?"

"Ừ, em lái xe tới đây."

"Lái xe?" Khổng Tuyết Nhi kinh ngạc mở miệng, "Lái xe từ San Francisco, em đã lái xe bao lâu?"

"Sáu tiếng rưỡi."

"Kim Tử Hàm, em điên à?" Khổng Tuyết Nhi vừa cảm động vừa đau khổ, kéo Kim Tử Hàm vào thang máy, "Về phòng trước đi. Ngủ đi"

"Chỉ ngủ thôi à?"

"..."

"Nếu không thì em muốn làm gì?"

Kim Tử Hàm nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, vòng tay ôm lấy Khổng Tuyết Nhi trong ngực, nói vào tai cô: "Em muốn làm lại điều đó với chị...việc mà chị thích."

-END-

Vậy là hết truyện "Hướng dẫn viên du lịch đáng tin cậy" nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top