Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

KiKI'S SECRET

Xe công ty chậm chậm lăn bánh, vài cái chớp nhoáng cuối cùng phát ra từ đèn flash máy ảnh fan hâm mộ, cả bọn vừa còn cười nói, khua tay múa chân với fan giờ lại ỉu xìu dựa vào ghế. Lịch trình bận rộn, ngoại vụ, luyện tập cộng với mấy vết thương, mấy căn bệnh cũ như vắt kiệt mỗi thành viên. Mạc Hàn chả còn sức để xử đống thức ăn lúc chiều mua ở cửa hàng tiện lợi, Khổng A Dì mệt mỏi gục trên vai Tôn Nhuế, Ngô Triết Hàm đang dùng một loại dầu xoa bóp nào đó để làm tan vết bầm ngay cổ chân. Trên chiếc xe rộng lớn không gian bỗng trở nên yên tĩnh vô cùng. Hứa Giai Kỳ thấy vậy, định bụng nói mấy câu pha trò hoặc an ủi hỏi thăm đôi ba lời nhưng rốt cuộc nàng lại yên lặng dựa người vào ghế, có những lúc yên tĩnh vậy mà lại tốt hơn. 

Ánh đèn đường vụt qua khung cửa sổ, Thượng Hải về đêm thật rực rỡ nhưng đôi lúc sự rực rỡ ấy  lại khiến người ta lạc lõng. Mọi người dường như đều chợp mắt nghỉ ngơi riêng Hứa Giai Kỳ làm thế nào cũng chẳng ngủ nổi, phiền muộn! 23h05', Hứa Giai Kỳ khẽ khẽ mở điện thoại chuyển từ list bài hát đang phát tự động sang chương trình radio buổi tối 

"Chào mọi người đến với Hựu Nhân radio, mình là Hựu Hựu, rất vui vì một buổi tối nữa được đồng hành cùng mọi người. Hôm nay chủ đề của chúng ta là " Dáng hình của lần đầu gặp gỡ : Người bạn thích có dáng vẻ như thế nào trong lần đầu gặp?".

Chất giọng ấm áp từ phát thanh viên xuyên qua chiếc tai nghe chui vào lòng Hứa Giai Kỳ, những phiền muộn không tên bỗng dưng chộn rộn, nàng nghiên đầu nhìn sang bên cạnh, trong ánh sáng mờ mờ, Đới Manh an ổn tựa người vào ghế, mi dài cong cong rũ xuống nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

"Lần đầu gặp gỡ có người một bộ oan gia khó giải, có người dịu dàng ôn nhu, có người chìm trong ánh mắt lại có người sa vào nụ cười, có người gặp dưới tuyết, có người lại chìm đắm trong ánh mặt trời....".

Hứa Giai Kỳ khẽ nhếch môi, mớ ký ức mơ hồ tựa như dòng chảy nhỏ lướt qua đại não. Dáng hình lần đầu tiên nàng gặp Đới Manh, chắc cũng phải đôi ba lần em nói về việc này trên MC - một nữ nhân " cao to vạm vỡ" mà nàng chẳng ưa nổi. Mỗi lần đều lặp lại cùng một câu trả lời, đánh lừa người khác lâu dần cũng tự lừa luôn chính mình. Thật ra ấn tượng Hứa Giai Kỳ dành cho Đới Manh trong lần gặp đầu đặc biệt hơn nhiều lắm.

Hôm đó, nắng sớm ấm áp, gió dịu nhẹ, tán cây rẻ quạt to to ở Vịnh Thiển Thủy đang chuyển từ vàng sậm sang đỏ cam. Một cơn gió nhẹ thổi qua vài chiếc lá bay lả tả, nữ nhân cao cao ăn mặc bắt mắt tay kéo chiếc vali sáng màu dáng đủ sticker, giày cao mấy phân cũng chẳng thể làm bước chân nàng kia chệnh choạng, đuôi tóc màu nâu nhạt lắc lư dưới ánh mặt trời nhìn vừa  có chút xã hội lại hết mực tự tin. Hứa Giai Kỳ luôn dành một chút hảo cảm đối với người tự tin thế là không tự chủ mà đứng một góc bên đường dõi mắt nhìn theo cô gái nọ.

Nàng vẫn ì ạch lôi kéo chiếc va li, bổng bên đường một chú chó to nhảy ra, nàng ấy hốt hoảng đến nỗi bước lùi về sau. Một to, một to hơn cứ thế "mắt to mắt nhỏ" đối diện nhau nhìn có chút buồn cười. Chú chó ngoe nguẩy chiếc đuôi màu xám kêu lên mấy tiếng ư ư, cô gái lại lùi thêm mấy bước, bộ dạng có chút khó chịu. Nàng tháo chiếc túi xách màu kem đem phía sau lưng bắt đầu lục lọi, vậy mà thật sự tìm được một gói xúc xích. 

Nữ nhân cẩn thận xé vỏ đặt xuống đất rồi lại nhanh chóng lùi ra một khoảng cách an toàn, chú cho to càng ngoe nguẩy cái đuôi rồi mau chóng nhấm nháp mấy mẫu xúc xích dưới đất. Nữ nhân yên lặng đứng nhìn, dù đôi mắt bị che bởi cái kính đen to đùng vẫn không giấu được nét cười trên cánh môi. Nữ nhân hài lòng quay, đi bóng lưng vừa cao lớn lại dứt khoát. Hứa Giai Kỳ đứng xa xa mỉm cười, đưa mắt nhìn theo, não bộ cứ tự nhiên lưu lại hình bóng người kia kèm dòng ghi chú nhỏ: "Nữ nhân nhìn có vẻ xã hội hình như có chút sợ chó. Nàng rất lương thiện".

Lần thứ hai Hứa Giai Kỳ gặp Đới Manh là trong buổi thi tuyển, nàng ấy vẫn nổi bật như thế, Tự mình đứng một góc vừa soi gương vừa chỉnh lại lớp trang điểm, chiếc vali to đùng nằm bên cạnh nổi bật hệt chủ nhân của mình. Thảo nào mấy cô gái bên cạnh chẳng dám bắt chuyện làm quen, nhìn thế nào cũng quá giống nữ nhân xã hội rồi. 

Danh sách thí sinh thi tuyển từng người được đọc lên.

" Số 280 Đới Manh" 

À! Thì ra nữ nhân đó tên Đới Manh, phát âm thật giống như "kim cương" mà nàng cũng giống kim cương thật. Kính đen vừa tháo xuống để lộ đôi mắt sáng lấp lánh, mi dài cong cong. vốn tưởng nàng phải trang điểm đậm ai ngờ lại có chút qua loa, may mắn thay nữ nhân xinh đẹp thì thế nào vẫn xinh đẹp. 

Nàng ấy bước lên điểm khảo hạch, rõ ràng một bộ dạng phóng khoáng, phô trương nhưng mấy ngón tay lại vô thức mân mê mép áo, nữ nhân này xem ra cũng không tự tin như bên ngoài. Thế là ma xui quỷ khiến, Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn thẳng người ta lại còn cười nhẹ một cái, không biết người có hiểu, Hứa Giai Kỳ đây là muốn cổ vũ nàng.  

Nhảy một đoạn nhạc, hát một khúc ca, không phải quá xuất sắc nhưng cũng không tệ, chỉ có chút ngoài ý muốn, giọng Đới Manh khi hát thế mà ngọt như vậy. Chủ khảo đóng con dấu đỏ thế là vượt qua thi tuyển. Nữ nhân lễ phép cuối người, lại phóng khoáng xoay người rời đi, nét vui vẻ lấp lánh qua khóe mắt lây nhiễm đến Hứa Giai Kỳ khiến khóe miệng nàng cũng cong nhè nhẹ. 

Nhìn xuống tay tấm thẻ trong tay, dấu đỏ nổi bật trên nền trắng, lại đưa mắt nhìn theo bóng lưng đã khuất xa Hứa Giai Kỳ tự nhủ" Hẹn gặp lại Đới Manh". Hôm đó, dưới ánh đèn lấp lánh, trong thanh âm ồn ào Hứa Giai Kỳ lại thêm cho Đới Manh một dòng ghi chú nhỏ " lấp lánh như kim cương, giọng rất ngọt, cười lên lại càng ngọt".

Lần thứ ba gặp mặt, bên cạnh Hứa Giai Kỳ có Ngô Triết Hàm mà bên cạnh Đới Manh có thêm Lý Vũ Kỳ và Mạc Hàn. Một nhóm thiếu nữ mang theo ước mơ cùng nỗ lực không ngại cực khổ chỉ có điều tương lai phía trước quá mơ hồ, sẽ có người muốn từ bỏ cũng có người cố gắng kiên trì. Nhanh chóng trở thành bạn bè cũng không phải quá khó.

Một bàn ăn năm người, chốc chốc vui vẻ, lại chốc chốc trầm mặc, rõ ràng là thân thiết lại mang theo chút e ngại, chung quy cũng do thời gian gặp gỡ còn quá ngắn. Nồi lẩu nghi ngút khói kích thích vị giác Hứa Giai Kỳ, thả vào mấy khoanh củ cải lại có chút quá tay, nước lẩu sôi sùng sục cứ thế bắn lên tay, có hơi rát. 

Hứa Giai Kỳ nâng mắt, mọi người đang trò chuyện vui vẻ, thật không muốn làm phiền, liền dùng lí do vào nhà vệ sinh mà rời khỏi. Dòng nước lạnh đổ xuống vết bỏng làm dịu lại cái nóng trên da, hơi nóng lại có chút rát, Hứa Giai Kỳ vốn chịu đau giỏi nên cũng không có gì quá khổ sở. Định bụng chờ chút nữa lại quay trở lại bàn ăn. Chỉ là một số chuyện đôi khi luôn vượt ngoài dự liệu, Đới Manh vậy mà cũng tiến vào nhà vệ sinh. Hứa Giai Kỳ còn chưa kịp giấu đi vết thương người kia đã mở lời trước 

" Đừng có giấu chị thấy em bị bỏng rồi".

Đới Manh nghiên người khóa lại vòi nước. Tóc chị dài, hôm nay lại xõa xuống quá vai, vài cọng xượt qua má Hứa Giai Kỳ, có hơi nhột. Chị lại lôi từ chiếc túi hôm nọ chiếc khăn tay, ra vẻ ghét bỏ mà đưa cho Hứa Giai Kỳ 

" Em lau một chút!".

Hứa Giai Kỳ mờ mịt nhận khăn tay, lòng thầm nói: "thời này còn dùng khăn tay, thật cổ hủ quá" vậy mà vẫn ngoan ngoãn lau khô ít nước bám trên tay, khăn lụa mềm chạm vào da thịt, vết bỏng lại nóng lên

" Thiệt chậm chạp , cho chị mượn tay một chút, bên bị bỏng ấy".

Hứa Giai Kỳ lại mờ mịt vươn tay, Đới Manh nắm lấy tay nàng, tay! Thật ấm. Lọ thuốc mỡ không biết được mở ra từ khi nào, Đới Manh dùng đầu ngón tay trỏ lấy một ít thuốc lại nhẹ xoa lên vết bỏng, rất cẩn thận, rất chuyên chú lại rất nhẹ nhàng. Thổi nhẹ một cái lại nhanh chóng rời ra

" Xong rồi! Cái này cho em, cách 5 tiếng thay một lần, dùng khăn lau sạch, đừng có chạm nước........còn nữa lần sau bị thương phải nhớ nói ra ".

Tiếng bước chân ngày một xa, trên kệ rửa tay, lọ thuốc mỡ nằm ngay ngắn. Tay phải lại cầm chiếc khăn lụa Hứa Giai Kỳ càng mờ mịt...Đới Manh...cái người này...Thuốc mỡ lành lạnh, hiệu quả cũng thật mau, cảm giác tê rát dường như tan biến.

Nhìn chiếc khăn lụa trong tay, Hứa Giai Kỳ dứt khoát nhét vào túi áo khoác. Thứ này, tự dưng không muốn trả lại, xem như Đới Manh tặng nàng quà gặp mặt đi. Cất luôn lọ thuốc mỡ, Hứa Giai Kỳ trở lại bàn ăn, Đới Manh trở lại từ trước đang chăm chú nghịch gì đó trên điện thoại. Rõ ràng biết nàng trở lại lại dửng dưng như không có chuyện gì...Nữ nhân này!

Một bàn ăn cuối cùng cũng ăn xong, các nàng trở về luyện tập, trên đường ghé ngang một tiệm bánh mì Mạc Hàn, Lý Vũ Kỳ, Đới Manh liền tấp vào. Nàng cùng Ngô Triết Hàm chẳng muốn vào liền cùng ngồi trên ghế đá gần đó chờ đợi. Câu được câu mất trò chuyện đám người cũng trở ra trên tay xách theo mấy bọc nhỏ. 

Đứng trước hành lang, mọi người nói tạm biệt còn hẹn hôm nào sẽ tụ tập, Hứa Giai Kỳ chầm chậm bước về phòng thì có ai đó từ phía sau nhét vào tay nàng thứ gì đó

" Cho em, ăn nhiều một chút".

Chỉ có sáu chữ! Đới Manh sau đó liền vượt lên phía trước cực kỳ tiêu sái mà đóng cửa phòng, Hứa Giai Kỳ cũng trở về phòng, mở ra chiếc túi nhỏ, có bánh mì chà bông, có bánh mì mật ong lại có mấy cái macaron. Xé gói bánh mì mật ong, cắn một miếng, vị ngọt lan trong miệng, hương mật ong thoang thoảng, Hứa Giai Kỳ mỉm cười trong lòng lại lặng lẽ bổ sung một ghi chú nhỏ " Đới Manh, nữ nhân này, rất tinh tế cũng rất dịu dàng".

Sau lần gặp thứ ba, Hứa Giai Kỳ liền không đếm nữa bởi hai nàng từ xa lạ đến xã giao rồi không biết từ lúc nào đã trở nên thân thuộc, mỗi một ngày sẽ cùng luyện tập, cùng mua sắm, cùng đùa giỡn. Nàng sẽ kéo Đới Manh đi một vòng phố lớn ngõ nhỏ, cả hai sẽ ghé vào quán nhỏ bên đường cùng nhau chia sẻ một chén hoành thánh, một bát mì bò. Đới Manh sẽ thuê một chiếc xe đạp rồi đèo nàng vù vù vượt gió lúc hò hét lúc lại hát ê a một ca khúc thịnh hành nào đó. Năm đó thiếu nữ vô tư chẳng sợ bị người nhận ra, vui buồn hoan hỉ chẳng chút e dè. Năm đó với các nàng mệt nhọc, mờ mịt nhưng cũng có kí ức tươi đẹp nhất.

Vịnh Thiển Thủy trở thành một kí ức đẹp, các nàng dọn đến kí túc xá mới, Đường Gia Hưng có sân khấu lấp lánh ánh đèn, có ghế ngồi thẳng tắp, có một đám người gọi là người hâm mộ. Họ thích các nàng vì các nàng mà đả call vì các nàng mà tiếp ứng. Còn các nàng vì họ mà phấn đấu, vì họ mà trở nên tốt hơn. Có trách nhiệm chung quy mỗi người đều thay đổi. Riêng Hứa Giai Kỳ có thêm một thay đổi nhỏ, cạnh phòng nàng có một hàng xóm, hàng xóm đó rất đặc biệt, chị ấy tên Đới Manh.

Đới Manh, hai từ ngắn gọn lại trở nên đặc biệt như vậy! Hứa Giai Kỳ chẳng giải thích nổi chỉ biết nàng thích người ấy cong cong mắt cười lấp lánh như sao trời lại dịu dàng như gió xuân, thích người ấy sáng sớm ấm áp gọi nàng dậy, nắm tay dạy nàng bơi, thích cùng người ấy tám chuyện quá đêm muộn, thích người ấy khi nàng có việc bên ngoài liền gửi tin nhắn, không ngắn không dài chỉ một dòng chữ " bảo bối khi nào em về nhớ em", thích nhìn người ấy mặc mộc đeo kính vừa làm bài luận vừa cằn nhằn lão sư thật quá làm khó người, nói nhiều như vậy, chung quy cũng chỉ gói gọn trong ba từ "thích người ấy". Khi ấy vừa mới xuất đạo bản thân ngốc nghếch chẳng biết che dấu, biết bao lần trên stage bày tỏ chỉ đổi lại một bộ dạng ngạo kiều của người kia, Đới Manh nữ nhân này, chị là ỷ em thích chị đúng không?

Ánh đèn sân khấu quá mê người nhưng cũng quá chói mắt, xấu xa, đặc điều, ghen ghét, fan, anti, người qua đường. Mỗi một cái liếc mắt, mỗi một hành động đều bị người đem ra bàn tán, trong một khoảng thời gian ngắn đội các nàng, đội SII biến hóa nghiên trời lệch đất, người cũ rời đi, người mới đến. Sàn nhà hát vừa lạnh vừa cứng năm đó có ngoài xi măng cốt thép có thêm nước mắt của Lý Vũ Kỳ, Ngô Triết Hàm cùng biết bao đồng đội khác. Mạc Hàn mệt mỏi rồi, thân là đội phó Đới Manh thay nàng chia đi một phần gánh nặng , trên sân khấu không chỉ có Đới Manh mà còn có Đội Trưởng team SII, Đới Manh.

Đới Manh từng chút học gánh trách nhiệm, từng chút học kiên cường. Hứa Giai Kỳ năm đó nhìn nàng mệt mỏi như thế chẳng biết làm gì chỉ có thể từng chút một trưởng thành. Trưởng thành rồi ít nhất không khiến chị ấy bận tâm.

Fan hâm mộ ngày một đông, khái niệm couple không biết xuất hiện từ bao giờ, thân thiết, ôn nhu, ánh mắt, nét cười lại trở thành mập mờ không rõ. Một loại sao tác hiệu quả lại được ưa thích, công ty cũng vì thế thuận nước đẩy thuyền. Hứa Giai Kỳ có couple của mình mà Đới Manh cũng có couple của chị ấy, thật giả khó phân, có lẽ cũng chỉ người trong cuộc rõ ràng. Chỉ Hứa Giai Kỳ biết mỗi đêm nàng thường len lén lên mạng, lại len lén nhấn vào hastag Ngốc Đà, tự mình giận hờn, tự mình vui vẻ, chốc chốc lai nhìn vào tường như muốn xuyên thủng nó để thấy đối tượng " Ngốc" kia.

Bày tỏ biến thành ý xấu, thân mật biến thành chen ngang, Hứa Giai Kỳ trong lòng sầu khổ, mấy lần muốn tránh xa người kia lại chưa một lần thành công, cho đến một hôm trên công diễn Đới Manh choàng vai nàng phóng khoáng giới thiệu." Đây là huynh đệ tốt của mình". Hứa Giai Kỳ trong lòng đắng ngắt lại gượng cười đáp lời " huynh đệ tốt". Ba chữ huynh đệ tốt liền xóa bỏ hết mập mờ. Cũng tốt, ít nhất người trong cuộc thấy dễ dàng.

Từng năm, từng năm trôi qua,nàng, từ cô gái nhỏ đen nhẻm quê mùa trở thành nữ nhân xinh đẹp được công nhận, Đới Manh lại trở thành ngự tỷ vừa ngầu lại khiến người khác tín nhiệm. Chị ấy làm tốt trách nhiệm đội trưởng liền giao lại cho tiểu Tiền. Dưới sân khấu, sau buổi từ chức, nửa đêm, Đới Manh gõ cửa phòng Hứa Giai Kỳ không nói một lời ôm chầm lấy nàng, Hứa Giai Kỳ lại mơ hồ nhận ra vai áo mình ướt đẫm. Lòng nàng xót xa lại nhớ về cái đêm Đới Manh vừa nhận bằng tốt nghiệp luật sư, chị ấy cũng chạy đến phòng nàng nghẹn ngào khóc nấc. Mắt Hứa Giai Kỳ nóng lên vòng tay xiết chặt Đới Manh, lệ đổ dài trên gò má trắng noãn.

Đêm đó Đới Manh không về phòng, đêm đó hai nàng chen chúc trên chiếc giường nhỏ như thuở trước để rồi sáng sớm hôm sau, nhìn mắt đối phương sưng đỏ, vừa chườm đá cho nhau vừa châm chọc mắng nhau ngu ngốc.

Ánh sáng đèn flash chớp nhoáng, Hứa Giai Kỳ vui vẻ mỉm cười, 7senses là nỗ lực, là niềm tự hào nhỏ của nàng, đặc biệt bên cạnh nàng còn có Đới Manh, đại anh hùng của nàng. Muốn xoay người nhìn người kia một chút lại cố kìm lòng, nhớ lại mấy hôm trước rảnh rỗi nhấn vào hastag Ngốc Đà, một đêm ngủ muộn, trong từng clip ngắn có khoảng khắc nàng kéo áo người kia, có khoảng khắc nàng vùi đầu vào vai chị ấy, ánh mắt quá lộ liễu, nụ hôn " Ái Vị Ương" quá mập mờ. Hóa ra thích dành cho Đới Manh đã nhiều đến mức ấy, may thay cái danh " hảo huynh đệ" ngày ấy vẫn dùng tốt, tuy vậy nhắc nhở bản thân chú ý một chút, Hứa Giai Kỳ không sợ lời chỉ trích chỉ một mực muốn bảo hộ Đới Manh. Chị ấy vất vả nhiều rồi.

Kí ức tuôn trào lại lùi về, nằm im trong góc nhỏ. Tiếng phát thanh viên cũng chẳng còn chỉ dư lại khúc nhạc dạo nhẹ nhàng, người bên cạnh động đậy. Hứa Giai Kỳ tự dưng chột dạ nín cả thở, giả vờ ngủ. Mấy sợi tóc sượt qua má, Đới Manh dường như nghiên người về phía nàng, mùi Lavender ngòn ngọt chui vào cánh mũi, nhịp tim có chút tăng. Có tiếng sột soạt, dây kéo áo khoác Hứa Giai Kỳ bị kéo cao hết mức, có thứ âm ấp bị nhét vào lòng, thì ra là một chiếc túi sưởi. Hương thơm ngọt ngào lui ra xa nhưng nhịp tim Hứa Giai Kỳ vẫn chưa bình ổn. Đới Manh cái nữ nhân này, ai mượn chị ôn nhu như thế. Trong lòng vừa mắng mỏ lại vừa vui vẻ cảm nhận hơi ấm trong lòng. Mi mắt cứ thế trĩu nặng.

A Kỳ! A Kỳ! 

Hứa Giai Kỳ dụi mắt, mất một hai phút mới hoàn hồn, nàng vậy mà ngủ thiếp đi.

"Em đó! Ngốc cái gì! tới nơi rồi, mau chuẩn bị xuống xe, về phòng sửa soạn lại một chút lại tiếp tục ngủ".

Rõ ràng là mắng mỏ, giọng nói lại nhẹ nhàng quan tâm như vậy, Hứa Giai Kỳ không kìm lòng được mỉm cười

" Được! Được! là em ngốc, có chị đốc thúc rồi còn gì, xe dừng nãy giờ rồi mau mau xuống xe".

Tay Hứa Giai Kỳ lớn một chút kéo tay Đới Manh nhỏ một chút, vô tình lại hòa hợp như vậy. Thượng Hải mấy ngày nay vốn lạnh nhưng hôm nay dường như ấm lên một chút rồi!

"Hứa Giai Kỳ, chúng ta cùng nhau tham gia Thanh 2 đi!".

Người phía sau dừng lại, như có như không quăng ra một câu mang sức nặng vô hình, Hứa Giai Kỳ còn nhớ lần trước công ty đưa xuống danh sách, Đới Manh vẫn còn chần chừ mà hôm nay...

"Thay vì một năm, chị muốn cùng em bầu bạn vài năm nữa, chúng ta cùng nỗ lực tranh thủ một chút ".

Hứa Giai Kỳ cuối đầu nhìn hai cái bóng ngoằn nghèo trên đất thật lâu, cuối cùng chỉ trả lời một tiếng " Ừ"  rồi xiết chặt lấy bàn tay Đới Manh, lòng không quên mắng " Nữ nhân ngốc".

Đới Manh để mặc Hứa Giai Kỳ xiết tay, nhoẻn miệng cười, ánh mắt lấp lánh. Hứa Giai Kỳ cũng tươi cười rực rỡ, hai cái bóng song song cạnh nhau. Thượng Hải đêm nay ấm lắm.

Hứa Giai Kỳ tạm biệt nữ nhân phòng bên cạnh, chui tọt vào phòng, nàng cho tay vào túi áo khoác lấy ra điện thoại, chương trình radio đã tắt từ lúc nào, buổi phát sóng cũng được tải lên với tiêu đề " Dáng hình của lần đầu gặp gỡ ?" bên dưới đã có mấy ngàn lượt bình luận. Hứa Giai Kỳ vậy mà dùng nick phụ đăng nhập âm thầm để lại một bình luận.

Trong hàng ngàn bình luận có một bình luận có ảnh đại diện là một con sói nhỏ đáng yêu:

 ID: Mầm cây khả ái dưới tán rẻ quạt: "Dáng hình của lần đầu gỡ là mảnh ghép của yêu thích nhớ nhung sau này, thích người đó thế giới đều biết, yêu người đó là bí mật nhỏ của riêng tôi" 

 lại có một bình luận có ảnh đại diện là con cáo nhỏ xinh đẹp

 ID: Khăn lụa của tôi người đó còn chưa trả: "Dáng hình của lần đầu gặp gỡ, chắc hẳn là ngốc nghếch đi, có điều là một ngốc nghếch xinh đẹp, sống chết gọi là bạn bè tốt trong lòng lại cất đầy tình ý, có lẽ đều tốt nhất bản thân có thể làm là len lén dành cho người ôn nhu tận đáy lòng tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top