Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

14/ Nép Vào Vai Chị Này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chị muốn mở lời nhưng đợi cô nói trước nên vẫn im lặng. Không phải vì không có gì để nói với nhau mà căn bản những thứ muốn nói sẽ làm khó nhau

- em thấy Tuấn lạ lắm! Cô đắn đo một lúc,nhịn không được nên nói

- lạ là sao hả em?

- thì cậu ta có vẻ không đơn thuần xem chị là chị

- không xem là chị?! Chẳng lẽ xem là em à? Chị cười

- đúng rồi! Em có cảm giác cậu ta rất lạ

- thôi đi cô. Suy nghĩ lung tung

- em nói thật mà.cậu ta thích...

- không được nói nữa tay chị đặt nhẹ lên môi cô

Cô đưa chị về rồi tự mình lái xe về nhà . nghĩ đến cảnh quay về nhà cô mệt mỏi vô cùng, cô chẳng tha thiết gì nơi đó cả. chẳng có chồng bên cạnh, chỉ có cô và bốn bức tường lạnh lẽo. Ước gì có thể quay trở lại ngày xưa,cái ngày được chị bên cạnh, dù có lạnh vì thời tiết thì lòng vẫn luôn ấm áp bởi nụ cười kia. sao bây giờ hơi ấm kia ngắn ngủi quá mới gần bên mà vừa quay đi thôi đã tựa như xa cách ngàn năm rồi.
hôm sau chị dậy sớm để đến phòng gym, rồi đến thẳng trung tâm model của mình xem qua,vì 4 năm rồi mọi hoạt động đều do Long và Linh quản lý

- A.. chị Hằng kìa một huấn luyện viên vui mừng

đâu??? Mọi người bước ra xem

- chị Hằng!! Mọi người đồng thanh

- ừhm,mọi người vẫn khỏe?! Chị nở nụ cười tỏa nắng

- dạ, chị ngày càng đẹp nhé

- trời! Ngày càng già đi em ơi

- chị khiêm tốn quá!

- hừm,thôi mọi người làm việc nhé. Chị lên phòng trước nhé

Chị đi lên phòng nhưng vẫn không quên ghé ngang chỗ cô thư kí

- có ai tìm thì nói chị không có ở đây nhé

Chị ngồi đó xem lại hồ sơ của những năm qua,mặc dù mỗi tháng Long đều gửi email cho chị,nhưng tính chị trước giờ vẫn là vậy,cẩn thận và chỉnh chu trong từng chi tiết nhỏ. Ngồi đó gần 3 tiếng đồng hồ mới chịu tắt laptop,xách túi đi ra khỏi trung tâm

- em chào chị nhân viên cuối đầu

- ừhm,mấy đứa ở lại về sau nhé. Chị có việc đi trước

Xuống tầng hầm,lái xe ra khỏi trung tâm. Chị ghé ngang siêu thị mua một ít hoa quả,chọn mua thật nhanh rời đi,chị sợ nhiều người nhận ra thì lại rất mệt. Sau khi tính tiền xong lái xe thẳng đến nhà mẹ cô

- A, Hằng về đấy hả con?! Mẹ cô tươi cười khi thấy chị đứng phía sau cánh cổng

- dạ,con về mấy hôm rồi ạ. Bác vẫn khỏe ạ? Chị cuối đầu,giọng nói nhẹ nhàng

- cũng bình thường con ạ. chỉ là nhớ con nên hơi buồn

- dạ. Con về rồi đây ạ. Tâm có thường qua thăm bác không?

- cũng thỉnh thoảng. Lúc con đi Tâm nó tìm con dữ lắm,đến khi thằng Trí nó bảo con ra nước ngoài rồi thì nó mới thôi

- con xin lỗi! Lúc đó đi mà không nói trước với bác một tiếng. Con thấy em ấy đang vui nên...

- ừhm!thôi,mai mốt gì đó con qua đây. Bác nấu mấy món con thích cho mà ăn mẹ cô tươi cười nắm lấy tay chị

- dạ,cảm ơn bác!

Chị ngồi đó trò chuyện với mẹ cô khá lâu mới chợt nhớ ra là mình hứa với cậu hôm nay gặp riêng cậu nên xin phép ra về

Ra khỏi nhà mẹ cô,chị lấy điện thoại gọi cho cậu ngay

- cậu đang ở đâu?

- em đang ở nhà cậu  vui mừng khi nhận được cuộc gọi từ chị

- ừhm,vậy qua cafe Blue đi. Chị đợi!

- dạ,em qua ngay

Tắt máy,cậu ba chân bốn cẳng chạy đến tủ,chọn bộ quần áo ưng ý nhâtz để đến gặp chị. Cậu cứ tưởng chị lại quên rồi,không ngờ chị vẫn còn nhớ,gọi điện hẹn cậu nữa chứ.
Ghé shop mua một bó hoa tươi để tặng người con gái cậu yêu rồi phi nhanh đến điểm hẹn

- gặp nhau được rồi. Hoa làm gì nữa không biết chị đưa tay đón bó hoa cậu tặng nhưng mày thì nhíu lại

- người đẹp thì phải có hoa chứ cậu ngồi xuống đối diện chị

- sao? Định khi nào lấy vợ đây?

- khi nào chị lấy chồng thì em lấy vợ

- trời! Nhỡ chị ế rồi sao?

- thì em ế giống chị cho có bạn cậu cười

- ngày càng ma mãnh,ăn nói giỏi quá chị lườm

- chị vẫn như ngày nào. Khuôn mặt lạnh như băng,ai nhìn cũng sợ

- ai sợ thì chị không biết,chứ cậu là nhây với chị suốt đấy

- thì tại em khác họ

- sao khác? Nói nghe thử xem?

- thì tại... cậu lại cười

Họ cười với nhau một cách thoải mái nhất. Với cậu đây là ngày vui nhất trong 4 năm qua "ngày có chị". Thanh xuân của cậu chỉ ngọt ngào khi nhìn thấy nụ cười của chị. Dù nụ cười ấy chưa bao giờ dành cho cậu,nhưng cậu vẫn yêu là chấp nhận sống trong thứ tình cảm một phía đó. Cũng đôi lần cậu thử tìm một ai đó để yêu,nhưng rồi chợt nhận ra trong hàng vạn con người trên thế giới này chỉ duy nhất ánh mắt,nụ cười ấy làm cậu xao xuyến

-------
Studio 227...

- mọi người ơi nhanh tay đi. Hằng chụp từ sáng giờ rồi. Lát nữa Hằng còn có buổi phỏng vấn nữa Long nhắc nhở mọi người

Bây giờ ai nói gì nói.chị mệt đến không còn nghe thấy gì xung quanh. Mọi sự là do Công Trí mà ra,nếu anh không bắt chị làm vedette thì bây giờ chị đã có thể ở nhà,nhâm nhi ly trà mà ung dung nghe những bài tình ca trên cái radio bé nhỏ của mình rồi hay sao?! Nghĩ đến đấy thì chị chỉ muốn bây đến mà bóp cổ cho anh chết ngay tức khắc

- dạ,con nghe đây bác chị nhấc máy khi thấy cuộc gọi từ mẹ cô

- Hằng ơi,con qua bên con Tâm ngay được không? Nó gọi cho bác mà chỉ khóc.  Bác đang ở quê nên không qua nó được

- dạ,con biết rồi ạ! Chị tắt máy,quay sang nhìn Long - hủy tất cả lịch trình hôm nay của em nhé

Dứt lời chị sãi bước đi ngay,chị như ngồi trên đống lửa. Không biết tại sao cô lại khóc?
Chị lại yếu lòng,lại vì cô mà chạy bán sống bán chết. Vậy mà khi còn ở Milan,có lần nỗi nhớ đột ngột ùa về,đau đến quên trời quên đất. Chị tự hứa là sẽ quên đi cô,tự hứa sau này gặp lại cũng chỉ là một người bạn đúng nghĩa,không hơn không kém.chị đúng là một kẻ dối trá và thất hứa với chính mình.

Chiếc xe dừng lại trước của ngôi biệt thự của nhà họ Đàm,chị bước vội,định bấm chuông thì thấy cửa đang mở nên chạy nhanh vào.
Hiện ra trước mắt chị là hình ảnh người con gái chị hết mực yêu thương  đang ngồi bệt dưới sàn,giọt ngắn ngọt dài trên đôi gò má.chị nhẹ nhàng,từ tốn bước đến gần rồi ngồi xổm xuống lau nước mắt cho cô. Mỗi giọt nước mắt cô rơi xuống như hàng ngàn mũi dao lạnh lùng cứa vào da thịt chị,đau điến.
Thứ hạnh phúc mà cô chọn đây sao? Thứ tình yêu dị tính là vậy đây à?

- em li hôn với anh ta rồi cô ôm chặt lấy chị

- ừhm,tất cả rồi sẽ ổn thôi. Bé con ngoan,không khóc nữa! Chị xoa nhẹ lưng cô

- chị ơi em mệt mỏi lắm. Thế giới bên ngoài sao chẳng bình yên như thế giới của chị vậy?

- nép vào vai chị này. Bình yên nhất định đến! Chị siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé ấy

Trong căn biệt thự rộng lớn có hai con người đang ôm chặt lấy nhau. Một người che chở,hi sinh,người còn lại thì dành hết sinh lực để đau vì kẻ khác
Có quá bất công không khi người cho đi tất cả lại chẳng nhận được gì?  Nhưng suy cho cùng trong mối quan hệ này chẳng ai là người có lỗi. Vì cơ bản kẻ cho âm thầm,người nhận vô tư. Tình cảm của cô và chị như một khoảng sân đầy nắng và gió. Dịu dàng,chưa một lần bão giông,cho nên chẳng thể trách là tại ai cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top